Chương 43: Xin lỗi tôi đã kết hôn! (1)
Vốn đây là một bãi đất trống không biết từ lúc nào đã tụ tập rất nhiều người, trên sân là mười mấy nam sinh viên đang làm các động tác khởi động. Mười mấy người chia thành hai đội, mặc áo trắng đỏ và áo xanh, ai nấy đều cao lớn lực lưỡng, sức sống tràn trề. Vây quanh sân bóng rổ phần lớn là các cô nữ sinh, đa phần đều mặc váy ngắn. Mặt trời chói chang như vậy, họ mặc như vậy chẳng lẽ không sợ mặt trời làm hư da hay sao chứ? Xem tình hình, hình như có một trận bóng sắp sửa diễn ra, chắc chắn là trong số các tuyển thủ có một nam thần khiến các cô gái bất chấp trời nắng đến để ủng hộ.
Nếu như là trước đây, Giang Tâm Đóa nhất định sẽ không chút quan tâm, trước giờ cô đối với tất cả các hình thức vận động đều không cảm thấy thích thú, hơn nữa cũng chẳng có hứng thú đi làm quen với các nam sinh đồng lứa với mình.
Nhưng bởi vì lần này tạp chí có yêu cầu đối với tranh minh họa lần này, mà bản thân Giang Tâm Đóa khi nhìn thấy những bóng thanh niên cao lớn ướt đẫm mồ hôi đang không ngừng đuổi bắt nhau trên sân bóng kia, linh cảm chợt từ đâu ào đến, cô mím môi, lần nữa nhặt lên bút vẽ, bắt đầu phác thảo những đường nét đầu tiên.
Trận đấu đang diễn ra, các thành viên của đội cổ động vây quanh sân bóng không ngừng phát ra những tiếng hoan hô cổ vũ, Giang Tâm Đóa không biết bất kỳ tuyển thủ nào trong sân bóng nhưng từ trong những tràng tiếng hoan hô kia cô đã nghe ra một cái tên, "Lạc Tư, Lạc Tư..." sau đó rất nhanh đã biết được nam sinh viên kia là ai.
Đó là một người của đội mặc áo trắng đỏ, thân cao chắc là vượt qua một mét tám, tóc ngắn hơi xoăn, mỗi lần người này có được bóng trong tay là toàn trường lập tức dậy lên tiếng hoan hô và những tràng tiếng vỗ tay liên miên không dứt.
Quả thực là một nam sinh thanh xuân dào dạt lại tràn đầy sức sống, Giang Tâm Đóa thầm nghĩ.
Cô bắt đầu nghiêm túc quan sát người thanh niên hết sức linh hoạt, lúc sang trái, lúc qua phải kia, mỗi lần bóng đến tay hắn liền giống như có linh hồn vậy, có thể tùy ý hắn muốn chuyền cho ai, muốn đánh về hướng nào đều cực kỳ tinh chuẩn. Theo những lần nam sinh viên này chuyền bóng, tấn công, ghi điểm, động tác múa bút trên tay Giang Tâm Đóa cũng không ngừng...
Rất nhanh, một bức phác họa đã hiện rõ trên giấy trắng, đang lúc cô vẽ đến nhập thần ấy, trận đấu bắt đầu nghỉ giữa hiệp.
Một đám nữ sinh lập tức xông đến, người thì tiếp nước, người thì đưa khăn khiến cho tiếng oán giận lẫn trêu chọc các cô gái “trọng sắc khinh bạn” của các nam sinh khác không ngừng vang lên.
Hừm, nếu không có bọn họ làm nền, làm sao có thể nổi bật lên sự xuất sắc của Lạc Tư được chứ? Các cô gái này, quả thực không có đầu óc mà! Những nam sinh viên đứng ở bên cạnh vừa uống nước vừa chế giễu hành vi si tình của các cô gái.
Họ nói chuyện tuy rằng không lớn tiếng cho lắm nhưng vẫn bị một cô gái nghe được, cô gái lập tức chống nạnh trừng mắt nhìn họ, "Chúng tôi cứ thích Lạc Tư đấy, thế nào? Các anh dám nói trên sân bóng còn ai đánh bóng vừa chuẩn lại vừa cool như anh ta không nào?"
"Đúng rồi, đúng rồi, Lạc Tư của các cô là đẹp trai nhất!" Một nam sinh bĩu môi cười nói.
"Lạc Tư đương nhiên là đẹp trai nhất rồi!" Một đám fans cuồng của Lạc Tư lập tức bênh vực cho thần tượng.
Mấy nam sinh bị khí thế của một đám con gái dọa cho nghẹn lời, không biết nên đối đáp thế nào, lúc này một trong các nam sinh chợt chỉ tay về phía Giang Tâm Đóa đang ngồi cắm cúi vẽ tranh dưới một tán cây cách đó không xa, nói: "Các cô không nói Lạc Tư đánh bóng chuẩn xác đến mức nào sao? Này, Lạc Tư, cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi! Xem cậu có thể ném trúng hoa khôi của trường chúng ta hay không."
Từ lúc Giang Tâm Đóa nhập học ở trường đại học này đến nay vẫn luôn được xưng tụng là hoa khôi của trường đại học. Nhưng hoa đẹp thì đẹp đấy lại không hề dễ chọc, trước giờ chưa từng nghe nói có ai có cơ hội bám theo hoa khôi tán tỉnh câu nào, thậm chí, các bạn nam cùng lớp cũng hiếm khi có cơ hội được nói chuyện riêng với cô.
Bởi vì bên cạnh hoa khôi lúc nào cũng có “hộ hoa sứ giả” Dương Dung Dung,một cô gái cũng xuất thân từ nhà giàu có như cô, luôn theo cô như hình với bóng, những người khác căn bản là không có cơ hội chen vào.
Thậm chí có người còn hoài nghi bọn họ có quan hệ mờ ám, chỉ có điều, sự hoài nghi này rất nhanh đã bị đánh ta bởi vì hoa khôi có qua lại mật thiết với tài tử của hệ tài chính – Ngụy Nhất Minh.
Nếu như hoa đã có chủ, cho dù đóa hoa ấy đẹp đến mức nào, thông thường bọn họ cũng chỉ sẽ đứng từ xa thưởng thức mà thôi.
Hơn nữa, nghe đồn cô hoa khôi này vừa mới xin nghỉ dài hạn để ra nước ngoài kết hôn với đại thiếu gia của nhà họ Phạm, nếu vậy thì bọn họ càng không có cơ hội gì rồi.
Nhưng điều không ngờ lại sau khi kết hôn xong cô lại quay trở lại trường! Mà lúc này, hình như cô ngồi một mình ở đây đã khá lâu rồi, chắc là cũng có xem họ thi đấu chứ?
Không nắm chắc cơ hội này, bỏ lỡ sẽ không còn dịp nào nữa, thế nào cũng phải xem hoa khôi sẽ có phản ứng thế nào!
Hoa khôi của trường đại học quốc dân
Đang bị một đám con gái vây quanh, cuối cùng Lạc Tư cũng bị cái tên này thu hút, hắn nhìn theo ánh mắt của đám đông về phía Giang Tâm Đóa...
Vừa khéo mắt đối mắt với Giang Tâm Đóa lúc này đang ngẩng đầu lên.
Tóc mềm như tơ trời, da trắng như bạch ngọc...
Hắn vốn không rành tiếng Tủng cho lắm nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái này, trong đầu hắn bỗng dưng nảy ra hai câu thành ngữ kia để hình dung vẻ đẹp của cô...
Không thể phủ nhận, đàn ông nói đến cùng chỉ là động vật cảm quan mà thôi, hắn cũng không thể phủ nhận, trong khoảng đời hai mươi năm của mình, bên cạnh trước giờ không thiếu mỹ nữ vây quanh nhưng hắn chưa từng bị sắc đẹp của ai làm cho chấn động như bây giờ.
Lạc Tư lúc này đây không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của cô gái kia quả thực khiến người ta kinh diễm, nhất là khi cô lặng lẽ ngồi đó, toàn thân toát ra một vẻ nhu hòa và thánh thiện động lòng người, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người cô như phủ lên cô một vầng hào quang, khiến cô thoạt nhìn không khác gì một thiên sứ.
"Lạc Tư, bắt đầu nha!"
Quả bóng được nhét vào tay hắn, mắt Lạc Tư nhìn đăm đắm người đẹp trước mắt mình.
"Như vậy không tốt lắm đâu. Người ta dù sao cũng là con gái!"
Một đám nữ sinh lúc này đã chia thành hai phe, một phe thì lo lắng nếu như thật sự đánh bóng trúng khiến người ta bị thương thì phiền phức còn phe kia thì chính là nhóm các cô gái luôn đố kỵ với Giang Tâm Đóa, hy vọng cô bị xấu mặt.
Mà các nam sinh viên thì thành phần dự xem cuộc vui chiếm đa số, thấy quả bóng nằm trong tay Lạc Tư thật lâu vẫn chưa được phát động, tiếng cổ vũ, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh càng lúc càng lớn...
Giang Tâm Đóa không hiểu mình vì sao đột nhiên lại trở thành trung tâm chú ý của mọi người nhưng bởi vì không muốn xảy ra chuyện gì dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào túi xách rồi đứng dậy. Lúc này, một quả bóng rổ từ trên không trung bằng vận tốc kinh người đã bay đến, trước khi cô kịp né tránh đã không nghiêng không lệch đập thẳng vào đầu gối trái của cô.
Cả người Giang Tâm Đóa lảo đảo mấy cái rồi ngã nhào xuống đất...
Lúc Giang Tâm Đóa bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu với đầu gối trái bị băng một tầng gạc trắng dầy thì đã thấy một nam sinh viên mặt đầy lo lắng, trong tay đang ôm túi xách và tập giấy vẽ tranh của cô lập tức chạy đến.
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" Lạc Tư khẩn trương hỏi, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô gái, lòng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có chút đau đớn và khó chịu.
"Không bị thương đến gân cốt, nhưng trong 24 giờ tới phải dùng túi nước đá chườm lạnh, chú ý đừng để vết thương nhiễm trùng, chú ý thay thuốc đúng giờ. Trong vòng một tuần lễ tốt nhất là không nên đi lại nhiều, có chuyện gì, nhất là nếu bị sốt thì phải lập tức đến bệnh viện khám lại." Bác sĩ nói một tràng dài rồi để Giang Tâm Đóa lại với Lạc Tư còn mình thì rời đi.
"Phiền bạn đưa túi xách lại cho tôi." Giang Tâm Đóa nhìn nam sinh viên vẻ mặt tràn đầy áy náy, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo đánh bóng rổ trắng đỏ lúc nãy đang đứng trước mặt mình, nhàn nhạt nói.
Thật không ngờ là nam sinh viên này lại lấy bóng ném cô. Tuy rằng sau đó cũng chính người này bế cô, lúc đó đã bị đau đến sắp ngất đi đến bệnh viện nhưng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
Cô không làm gì cả, không chọc đến ai, cùng lắm chỉ là lấy hắn làm hình mẫu để vẽ vài bức hình minh họa mà thôi. Người này mặt mũi sáng sủa khôi ngô, thoạt nhìn được rất nhiều cô gái yêu thích, vì sao lại có hành động ấu trĩ như vậy chứ?
Lạc Tư không dám chậm trễ vội đưa túi xách và tập giấy vẽ tranh cho Giang Tâm Đóa, "Thực xin lỗi, làm bạn bị thương. Nhà bạn ở đâu, tôi đưa bạn về."
Tuy rằng quả bóng đó không phải là do hắn ném nhưng lúc đó hắn cầm quả bóng đứng giữa đám đông, tất cả đều chờ đợi hành động của hắn mà một trong những nam sinh khác trong đội thấy hắn mãi mà không chịu ném bóng đi, không kiên nhẫn nên giật lấy rồi ném luôn.
Nhưng hắn không muốn giải thích.
Nếu như không phải tại hắn cô cũng sẽ không bị đám nam sinh viên kích thích tố quá dư thừa kia cùng đám con gái lòng đầy ghen ghét kia lấy làm đối tượng công kích.
Cũng may là không gây ra lỗi lầm gì lớn đến mức không thể vãn hồi.