Chương 55: Phạm Trọng Nam, anh rốt cuộc muốn thế nào?
"Không thèm?!" Không biết từ đâu, lửa giận trong lòng càng bị câu này của cô kích thích đến bùng cháy dữ dội.
“Không thèm” sao? Thật tốt! Tốt quá! Hắn tức đến mắt đều đỏ ngầu.
Từng bước tiến đến, từng bước lùi lại nhưng rất nhanh, Giang Tâm Đóa đã chịu thua trước thể hình vượt trội của hắn, cả người bị áp giữa thân thể cường kiện kia và chiếc sofa bằng da thật, không có đường lui.
Lại rất nhanh sau đó, tất cả những vật che chắn trên người cô đã bị bóc sạch sẽ, sự cuồng nộ bất chấp tất cả của hắn khiến Giang Tâm Đóa sợ đến không kìm được thất thanh khóc...
Cô không biết mình đã làm sai chuyện gì!
Rõ ràng là cô chỉ làm theo lời khuyên của chị, đến tìm hắn cùng đi ăn một bữa trưa thôi mà...
Rõ ràng, cô chẳng qua chỉ nói một câu “không thèm“...
Hắn lại tức giận đến nỗi muốn cường bạo cô!!!
Không sai, nếu như không phải cô sợ đến bật khóc, hắn tuyệt đối sẽ không dừng tay, hơn nữa lại không chút ôn nhu ngay tại văn phòng làm việc, ngay lúc thanh thiên bạch nhật mà muốn cô...
Rõ ràng hắn không phải loại người luôn bộc lộ cảm xúc ra ngoài, vì sao hễ đối mặt với cô luôn giống như biến thành một người khác vậy chứ
Nước mắt của cô, rốt cuộc dập tắt lửa giận trong lòng hắn.
Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn cô gái dưới thân, làn da trắng nõn bởi vì động tác cởi áo thô lỗ của hắn mà đã thoáng hiện những vết bầm mà đôi mắt trong trẻo lúc này vẫn còn vương những giọt lệ trong suốt như sương sớm khiến người nhìn mà không khỏi đau lòng...
"Anh rốt cuộc muốn em phải thế nào? Rốt cuộc là giận em cái gì? Em chỉ muốn đến rủ anh cùng đi ăn trưa thôi, nếu như anh chê em phiền, nếu như anh giận em không hẹn trước hoặc nếu như anh không muốn ăn cơm với em thì sau này em không đến nữa!"
Trong lòng Giang Tâm Đóa vừa giận vừa ủy khuất nhưng vẫn nghẹn ngào nói hết những suy nghĩ của mình.
Cô không muốn cứ phải chịu đựng cơn thịnh nộ của hắn một cách kỳ quặc như vậy. Nó thật đáng sợ!
Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Rốt cuộc tức giận gì đây?
Phạm Trọng Nam đăm đắm nhìn vẻ tức giận lẫn ủy khuất của cô, trong lòng rối như tơ vò, suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên trả lời cô thế nào.
Hắn rốt cuộc là dùng tâm tình gì đối mặt với cô đây?
Bao nhiêu chuyện người lừa ta gạt trên thương trường cũng không thể khiến cảm xúc của hắn mất khống chế nhưng chỉ cần đụng đến chuyện của cô, hắn liền không có cách nào khống chế được bản thân.
Như vậy không tốt! Cực kỳ cực kỳ không tốt! Hắn biết điều đó.
Nhưng từ trong ánh mắt, trong ngôn ngữ của Lạc Tư hắn nhận ra được tâm tư của hắn kia, thế nên cơn tức của hắn từ lúc Lạc Tư rời đi mới bùng phát.
Giang Tâm Đóa là người phụ nữ của hắn, là vợ hắn, cho dù giữa họ không có tình cảm hắn cũng không cho phép bất cứ người đàn ông nào dòm ngó dù chỉ là một chút.
Huống gì là tên tiểu tử Lạc Tư hỉ mũi chưa sạch kia lại càng không được.
Hắn biết giữa cô và tên Lạc Tư kia thực ra là không quen biết, lần ở trong trường học bị tên tiểu tử kia ném bóng trúng đến nỗi bị thương mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thế nhưng hắn vẫn không muốn họ gặp mặt nữa.
Không nói với cô về quan hệ giữa hắn và Lạc Tư, không phải vì không muốn, không nghĩ đến mà là vì làm thế chỉ đào sâu vết thương trong lòng hắn, khiến nó càng thêm đau đớn mà thôi...
"Đừng khóc nữa, tôi không có ý đó." Hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, đầu cúi thấp thì thầm bên tai cô.
Không có ý đó?
Vậy có ý gì
Không tức giận? Không phải không muốn cô đến? Hay không phải không muốn ăn cơm với cô? Vậy vừa nãy cô suýt nữa bị hắn cường bạo là thế nào?
Giang Tâm Đóa biết, cô không nên so đo như vậy nhưng trong lòng vẫn rất để tâm cho nên cô cứ rúc mặt vào lòng hắn, rầu rĩ không nói.
Cô không nói, Phạm Trọng Nam cũng không lên tiếng, hai người cứ thế ôm nhau nơi sofa, ánh mắt trời buổi trưa xuyên qua khung cửa kính chiếu sáng sả căn phòng, chiếu lên bóng lưng của hai người như một bức tranh yên bình.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên Phạm Trọng Nam mới buông cô ra, nhìn chiếc váy dài đã thành vải vụn dưới cơn giận của mình, hắn thoáng chau mày, đứng dậy cởi chiếc áo vest của mình khoác lên bờ vai trần của cô.
Giang Tâm Đóa kéo chiếc áo vest rộng lớn như muốn rúc cả người vào trong đó, đầu cô nãy giờ vẫn luôn cúi thấp, chỉ thút thít không nói gì.
Tiếng chuông điện thoại bàn vẫn reo lên không ngừng, Phạm Trọng Nam bước đến ấn phím, giọng của Lý Triết lập tức truyền đến...
"Boss, chiều nay một giờ rưỡi ngài còn có một cuộc họp video với tổng công ty, có cần tôi giúp ngài đặt cơm trưa không?"
Phạm Trọng Nam nhấc tay nhìn đồng hồ, lúc này đã mười hai giờ hai mươi, không nghĩ ngợi nhiều đáp, "Lập tức thông báo dời cuộc họp lại một giờ nữa. Giúp tôi đặt hai phần cơm Ý, với lại..."
"Còn gì nữa ạ?" Lý Triết tuy rằng có chút kinh ngạc người trước giờ luôn coi trọng công việc như Boss lại vô duyên vô cớ lùi cuộc họp quan trọng như vậy lại, hơn nữa dặn dò công việc cho hắn không nói một mạch cho hết như thường ngày, dường như còn đang băn khoăn xem có nên bảo hắn làm chuyện này hay không vậy...
"Không cần đâu." Phạm Trọng Nam ngắt điện thoại rồi quay lại bên cạnh cô gái nãy giờ vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuỵu chân xuống, "Ở đây đợi tôi một chút."
Nói rồi không đợi Giang Tâm Đóa trả lời hắn đã đi thẳng ra ngoài.
Hắn muốn đi đâu, làm gì vậy?
Giang Tâm Đóa sững sờ nhìn theo bóng lưng cao ngất đang rời đi, cố kìm lòng không lên tiếng hỏi, nghe tiếng sập cửa vọng vào tai, cô cảm thấy trong phòng chợt lạnh quá, kìm lòng không được lại kéo chiếc áo vest rộng rãi kia sát vào người hơn.
Cô có chút khổ sở rũ mắt nhìn vết bầm rõ rệt trên cổ tay mình, đó là dấu vết vừa nãy hắn để lại trong lúc tức giận bấu chặt lấy cô không buông.
Một tay hắn đã đủ giữ chặt hai tay cô, lực mạnh đến đáng sợ, người đàn ông trong cơn giận thật đáng sợ.
Hôm nay không chỉ hắn nổi giận với cô, cảm xúc của cô cũng không giữ được bình tĩnh như ngày thường.
Cô rốt cuộc là sao thế này?
Nửa giờ sau, Phạm Trọng Nam vội vã quay về văn phòng, trên tay là túi đựng hàng của một cửa hàng hạng sang.
Thì ra hắn đi mua y phục thay cho y phục của cô vừa nãy bị xé rách. Cũng may là hắn đích thân đi mua, nếu như hắn bảo Lý Triết đi mua, chắc chắn sau này cô chẳng còn mặt mũi nào gặp anh ta nữa.
Vào phòng nghỉ của Phạm Trọng Nam thay bộ quần áo mới mà hắn vừa mua, váy cũng khá hợp với cô, chỉ có nội y hơi chật.
Xem ra hắn cũng không có kinh nghiệm gì về kích cỡ quần áo của phái nữ! Thôi, dù sao cũng chỉ mặc một lát, đợi lát nữa sau khi rời khỏi công ty cô về nhà thay một bộ khác là được, bữa cơm này ăn thật đúng là mệt!
Khi cô từ phòng nghỉ bước ra đã thấy trên bàn trà trước sofa bày sẵn hai phần cơm Ý.
Thấy cô ra, Phạm Trọng Nam vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua đó.
Cảm xúc đã bình ổn lại nhiều mới phát hiện thì ra bụng thật đói, hơn nữa mũi thức ăn thơm lừng không ngừng truyền tới kích thích tất cả thần kinh vị giác của cô, cô cũng không muốn giận dỗi với hắn nữa, ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Hai người trầm mặc ăn bữa trưa muộn trong bầu không khí thật kỳ quái.
Ăn xong, vừa định thu dọn bàn thì Giang Tâm Đóa đã bị Phạm Trọng Nam kéo ra khỏi văn phòng.
Từ văn phòng của hắn đi ra, suốt đoạn đường hắn cứ nắm tay cô không rời, lúc đi qua phòng thư ký, tất cả ánh mắt tò mò của mọi người đều hướng về phía hai người, chỉ có điều len lén nhìn trộm mà thôi.
Tài xế đã đợi cô ngay chỗ dừng xe chuyên dụng. Trước khi Giang Tâm Đóa lên xe, bất ngờ Phạm Trọng Nam nắm lấy cổ tay cô, nhìn một hồi lâu rồi bật hỏi, "Còn đau không?"
"Anh cũng để em nắm thử xem có đau hay không thì biết." Giang Tâm Đóa thốt ra một câu này xong mới phát hiện thái độ của mình có chút chua ngoa, cô thoáng ngẩn người mà Phạm Trọng Nam cũng bất ngờ không kém.
Hồi lâu nữa hắn mới buồn bực nói, "Nếu đau thì về nhớ thoa thuốc.", sau đó xoay người rời đi.
Suốt đoạn đường về, tay trái của Giang Tâm Đóa vẫn nắm lấy cổ tay phải của mình, cảm giác dường như không còn đau mấy nữa mà sự khó chịu trong lòng, dường như cũng dần tan mất.
Nhìn những cảnh vật thi nhau lướt qua tầm mắt, khóe môi Giang Tâm Đóa chậm rãi nhếch lên một độ cong.
Sau một bữa cơm xem ra không phải là ấm cúng cho lắm này, dường như có thứ gì đó trong lòng hai người đang dần thay đổi.