Chương 57: Phạm phu nhân, cô đang ghen sao?
Cái mà cô thiếu bây giờ chính là phần phác thảo tranh minh họa cho quyển tạp chí mà mình cộng tác! Ngồi nơi chiếc bàn cạnh cửa sổ của quán cà phê nằm trên tầng hai của trường đại học, Giang Tâm Đóa nhìn mấy tờ phác thảo trong tập giấy vẽ tranh hồi lâu, những đường nét cơ bản của gương mặt cô đã vẽ tương đối ổn rồi, chỉ cần chỉnh sửa đôi chút rồi lên màu là được...
Nhưng cô vẫn chưa quyết định có nên dùng chủ đề này hay không, mà nếu đổi một chủ đề khác, nói không chừng sẽ không đủ thời gian hoàn thành.
Thực ra dùng chủ đề này cũng không có vấn đề gì, dù sao cô chỉ giao phác thảo thôi, không liên quan gì đến người kia kia mà!
Nghĩ như vậy nên Giang Tâm Đóa quyết định cầm bút lên vẽ tiếp...
Chính ngay lúc cô đang tập trung hết tinh thần sửa phác thảo thì tập giấy trên tay chợt bị người giật mất. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện người vừa giật đồ của mình thì ra là Dương Dung Dung, người lúc này đáng lẽ đang đi làm thêm.
"Trả phác thảo lại cho mình!" Giang Tâm Đóa giận dỗi lườm cô, trước đây nào có thấy cô có hứng thú với mấy bức tranh cô vẽ đâu chứ.
"Chậc chậc, phóng người, xoay người bỏ bóng, từ xa ném bóng... bức nào cũng vẽ nhập thần như vậy, chắc là bạn không phản bội ông chồng ưu tú của mình đấy chứ?" Dương Dung Dung vừa xem vừa tán thưởng.
Giang Tâm Đóa tiểu thư vốn không có năng khiếu vận động, chuyện này ai cũng biết, từ lúc nào cô bắt đầu có hứng thú với những anh chàng sáng sủa ưa vận động thế này rồi? Hơn nữa những bức họa của cô trước giờ không vẽ người, mà lần này, cả một loạt phác thảo đều là cùng một người.
"Nói lung tung gì đấy?" Giang Tâm Đóa vươn tay đoạt lấy tập giấy hội họa, đóng lại rồi ôm sát vào lòng, "Đây là hình minh họa cho tạp chí mà."
"Khẩn trương như vậy làm gì chứ? Đùa một chút cũng không được sao?" Dung Dung ngồi xuống, rất tự nhiên cầm lấy ly nước trái cây Giang Tâm Đóa còn chưa uống đặt trên bàn cắm ống hút rồi uống một ngụm lớn.
"Dương Dung Dung, bạn không sợ uống chung một ly với mình sao?" Giang Tâm Đóa cho tập giấy vẽ tranh vào túi xách, giận dỗi nói.
"Dù sao thì cũng đã ăn uống như thế lâu nay rồi, giờ mới sợ thì cũng không kịp nữa!" Dương Dung Dung đương nhiên là quá hiểu bạn tốt, nếu như cô đã uống rồi, cho dù chỉ là một ngụm, đầu ống hút thế nào cũng có dấu răng, thói quen này Đóa Đóa đã có từ bé rồi, ly nước này rõ ràng là chưa uống.
"Không phải bạn phải đi làm thêm sao?" Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn.
"Bản tiểu thư từ chức rồi." Giờ cô đã tìm được con đường kiếm tiền nhanh chóng thế thì vì sao lại phải khiến cho bản thân cả ngày mệt đến hết hơi làm gì? Với sự thông minh tài trí của cô, chỉ trong khoảng thời gian ngắn cô đã từ trên người người nào đó học được khá nhiều chiêu hay để kiếm tiền, kiếm tiền bằng đầu óc đương nhiên đơn giản nhẹ nhàng hơn kiếm tiền bằng tay chân nhiều rồi.
"Bạn không cần kiếm năm triệu kia sao?" Giang Tâm Đóa trêu cô.
"Kiếm năm triệu đó, bản tiểu thư chỉ cần dựa vào trí tuệ là được." Dương Dung Dung cười một cách đắc ý, "Đúng rồi, Đóa Đóa, Phạm tiên sinh nhà bạn lúc nào thì rảnh?"
"Làm gì chứ?" Giang Tâm Đóa nhìn vẻ giảo hoạt của bạn thì biết cô nhất định là có chuyện muốn nhờ rồi. Cô áo não nói, "Công việc của anh ta rất bận."
Câu này cũng không sai, hắn trước giờ luôn đi trễ về sớm.
"Cho dù có bận cũng phải ăn cơm chứ!" Ai mà không biết ông chủ lớn như hắn bận rộn chứ, nếu không cũng không cần bảo người trợ lý mà cô ghét đến cực điểm, suốt ngày chỉ biết chế giễu cô ngu ngốc kia đến giúp cô tư vấn về chứng khoán chứ.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn vậy chút nào!
"Bạn muốn mời anh ta ăn cơm sao?" Giang Tâm Đóa tò mò hỏi.
"Đương nhiên không phải." Muốn mời cũng là ông chủ lớn mời, cô chỉ là muốn thừa dịp học hỏi một chút vấn đề về đầu tư cổ phiếu thôi.
"Vậy bạn tìm anh ta làm gì?"
"Phạm phu nhân, giọng điệu này chua như vậy, không phải là đang ghen đấy chứ?" Dương Dung Dung cười híp mắt trêu.
"Dương Dung Dung, bạn thật đáng ghét!" Giang Tâm Đóa giận dỗi cầm lấy túi xách ném bạn.
"Bị mình nói trúng cũng không cần phải tức giận đến mức này đâu!"
"Bạn còn dám nói..."
"Vốn là vậy mà, bộ dạng của bạn thật hệt như một người đàn bà ghen tuông..."
Hai cô vừa cười vừa giỡn rời khỏi quán cà phê, đang định đi đến phòng của Dương Dung Dung ở ký túc xá thì không ngờ trong vườn trường lại gặp phải Lạc Tư trong bộ trang phục vận động, trên tay là một quả bóng rổ.
Giang Tâm Đóa thấy hắn dường như cố ý đợi mình, chợt nhớ đến lần trước Phạm Trọng Nam dường như có vẻ không thích cô tiếp xúc nhiều với hắn, hơn nữa họ cũng không thân, thế nên cô khoác tay Dương Dung Dung, định không chào hỏi gì mà đi thẳng.
Khi hai cô đi ngang qua hắn, bất chợt Lạc Tư lên tiếng gọi cô, "Giang Tâm Đóa..."
Giang Tâm Đóa mím môi, không trả lời cũng chẳng quay đầu.
"Anh muốn gì?" Dương Dung Dung quay lại, quan sát Lạc Tư từ đầu đến chân một lần, dáng vẻ cũng không tệ, hơn nữa nhìn có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi...
Trong đầu một hình ảnh chợt lóe lên, cô vội ghé vào tai Giang Tâm Đóa nhỏ giọng hỏi, "Anh ta không phải là nam chính trong phác thảo của bạn sao?"
Chẳng trách tên kia lại nhận ra Đóa Đóa nhưng từ lúc nào Đóa Đóa có dây dưa với vị soái ca sáng láng này vậy? Sao cô chưa nghe nói đến chứ? Có điểm bất thường đây!
"Đi thôi!" Giang Tâm Đóa nhức đầu kéo tay bạn tốt đi tiếp.
Nếu như bị người tính tình quái đản, buồn giận thất thường như Phạm Trọng Nam biết cô đang vẽ hình Lạc Tư, nói không chừng sẽ hiểu lầm gì đó thì phiền phức lắm. Thật đáng ghét, sớm biết như vậy cô đã không chọn đề tài kia cho tranh minh họa của mình rồi.
"Giang Tâm Đóa, sao phải tránh né tôi? Tôi cũng không định làm gì cô." Trong lòng Lạc Tư thật khó chịu, hắn sải bước đến chặn trước mặt hai cô, "Mặc kệ nói thế nào chúng ta cũng là người nhà, làm bạn cũng không quá đáng chứ?"
Lạc Tư không biết Frank nói thế nào về quan hệ giữa hai người, nhưng cho dù giữa họ không phải mối quan hệ thân thích này thì hắn và Giang Tâm Đóa cũng là bạn học cùng trường, có cần lúc nào cũng xa lạ như vậy không?
Thấy hắn liền quay đầu bỏ đi là thế nào? Từ lúc nào thì hắn khiến người ta chán ghét như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì lần trước hắn lấy bóng ném cô? Nhưng lần đó cô cũng đã nói là không trách hắn rồi mà.
Thực ra quả bóng đó cũng không phải hắn ném nhưng lúc đó dường như hắn giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.
Người nhà?
Giang Tâm Đóa và Dương Dung Dung nhất thời đều bị hai chữ này làm cho ngây người.
Một người thì kinh ngạc, còn người kia, là tò mò.
"Hắn không phải con trai riêng của ba bạn chứ?" Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Dung Dung.
Cha của Đóa Đóa, Giang Hán Sinh, trước giờ nổi tiếng phong lưu, chỉ riêng vợ trong nhà đã có mấy bà, bên ngoài không biết còn bao nhiêu nữa! Cũng khó trách cô có suy nghĩ như vậy.
Thế mà Dung Dung cũng nghĩ ra được! Giang Tâm Đóa lườm bạn một cái.
"Frank không có nói với cô sao?" Lạc Tư thấy vẻ mặt của Giang Tâm Đóa thì liền biết cô không biết gì về quan hệ giữa mình với Frank.
Nhưng nếu như Frank không nói với cô, hắn đương nhiên không có khả năng nói ra. Nếu như nói lỡ lời, lúc về nhà hắn nhất định bị mẹ mình lột da mất thôi.
"Khong có. Nhưng tôi cũng không muốn tò mò về quan hệ của các người, chúng tôi còn có việc, xin phép!" Giang Tâm Đóa nhớ tới Phạm Trọng Nam trước giờ chưa từng nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến người nhà của hắn, cô cũng không muốn tự mất mặt lên tiếng hỏi trước.
Giờ nghe Lạc Tư nói giữa hai người có quan hệ thân thích, xem ra cô đã hiểu đôi chút nhưng rốt cuộc họ có quan hệ gì chứ? Nhưng đây cũng không phải chuyện cô có thể hỏi.
Nhưng từ lần trước hắn đến công ty tìm Phạm Trọng Nam nói muốn thực tập, chỉ qua mấy câu nói đơn giản cô cũng đoán ra được quan hệ giữa hai người không phải tầm thường.
Nhưng điều này cũng có liên quan gì đến cô đâu chứ? Dù sao hắn cũng không định nói cho cô biết.
Chỉ là, trong lòng có một chút, một chút xíu buồn bực không xua tan được mà thôi. Không sai, chỉ vậy thôi!
Giang Tâm Đóa cùng Dung Dung vừa định đi thì lại bị Lạc Tư lần nữa chặn lại, "Vì để biểu hiện thành ý tạ lỗi của tôi, xin nể mặt để tôi mời hai cô một bữa cơm, được không?"
"Anh đã làm gì mà phải xin lỗi? Chắc không phải vết thương nơi chân Đóa Đóa là kiệt tác của anh đấy chứ?" Dương Dung Dung hung hăng trừng hắn.
Xem bộ dạng hắn thế này, tám chín phần là cô đoán đúng rồi!
Đáng ghét thật, uổng cho hắn có vẻ ngoài không tệ, thế mà lại là người chỉ biết bắt nạt phái nữ! Dương Dung Dung thầm mắng.
"Hôm đó thật sự chỉ là tai nạn." Lạc Tư nghiêm túc giải thích.
"Nếu như anh đã có thành ý như vậy, vậy chúng ta đi Equinox Complex ăn món Pháp đi, thế nào?" Dương Dung Dung hớn hở hỏi.