Chương 64: Ngày biệt ly, chẳng biết nói năng chi
Singapore tháng mười, khí trời mát mẻ dễ chịu.
Sáng hôm đó, Giang Tâm Đóa ra sân bay tiễn người chị bụng đã to vượt mặt của mình ra nước ngoài.
Không nói được trong lòng là cảm giác gì, buồn bã khi xa nhau hay là có chút không nỡ.
Từ nhỏ đến lớn thực ra Giang Tâm Đóa rất khao khát có một người chị hay một người em gái bầu bạn nhưng tiếc là sống ở một nơi như nhà họ Giang, ước vọng đó thật quá xa vời.
Mà hôm nay, tình chị em vừa mới được vun đắp lại phải xa rời, nói không buồn là chuyện không thể nào.
Nhưng sự ra đi của Giang Tịnh Nhã là để tìm cho mình một cuộc sống mới, cô nên vui thay cho chị mình vì điều đó mới đúng.
Hai chị em nói lời tạm biệt tại quầy làm thủ tục.
"Chị Tịnh Nhã, khi nào cục cưng ra đời chị nhất định phải báo cho em biết đấy."
"Yên tâm đi, người dì là em nhất định là người biết đầu tiên." Giang Tịnh Nhã véo nhẹ đôi má trắng nõn của em, cười nói.
"Ân. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em."
"Yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt bản thân và cục cưng. Còn em thì sao? Mấy ngày chiến tranh lạnh với Phạm Trọng Nam đã đủ chưa?" Giang Tịnh Nhã trước khi đi không yên lòng nhất chính là chuyện này.
Nếu theo lý mà nói, Phạm Trọng Nam là một người đàn ông thành thục, chắc là sẽ không quá so đo với Đóa Đóa cô nhóc này mới đúng. Nhưng em gái mình trước giờ rất hiền ngoan lai nghe lời, cho dù nổi nóng thì cũng chỉ một lát rồi thôi, sao lần này hai người lại căng thẳng với nhau lâu như vậy?
Về phần Phạm Trọng Nam cô cũng không có cách nào đi tìm hiểu nhưng về phần Đóa Đóa, cô hy vọng em mình chủ động làm hòa với hắn.
Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, dù sao Phạm Trọng Nam người này dù bề luôn là một vẻ lạnh lùng, xa cách đối với tất cả mọi chuyện nhưng tính kiêu ngạo của một người đàn ông chắc chắn là vẫn có. Đóa Đóa dù sao cũng là một cô gái mới lớn, chỉ cần chịu mềm mỏng một chút, đối phương cho dù tức giận đến mấy cũng sẽ bớt giận thôi.
"Em nào có muốn chiến tranh lạnh với anh ta." Giang Tâm Đóa có chút không được tự nhiên cúi thấp đầu.
Mấy ngày nay cô chỉ là không muốn nói chuyện với hắn. Bởi vì không kịp giao bản thảo mà cô bị chị Vũ Mặc mắng cho một trận, nhưng quan trọng không phải là vì cô vô duyên vô cớ bị mắng mà là vì thái độ kỳ lạ của Phạm Trọng Nam hôm đó khiến cô thấy bị tổn thương.
Mấy ngày sau đó hắn đều đi sớm về trễ, cũng không chủ động nói chuyện với cô nên cô cũng chẳng buồn nói.
Cũng đâu phải cô làm sai, chẳng lẽ còn phải chủ động cầu hòa và xin lỗi hắn hay sao chứ?
"Nếu không chiến tranh lạnh thì mau trở về lo sinh em bé đi, đến lúc đó con chị cũng có người làm bạn."
"Được rồi được rồi, đến giờ lên máy bay rồi." Giang Tâm Đóa dúi chiếc túi xách đựng vé máy bay và hộ chiếu vào tay Giang Tịnh Nhã, đẩy cô qua quầy kiểm soát.
"Ừ, vậy chị đi nhé. Em bảo trọng. Nhớ đừng cãi nhau với Phạm Trọng Nam nữa đấy." Giang Tịnh Nhã cầm lấy túi xách, mỉm cười xoay người rời đi.
Chân trời sáng lạn, một chiếc phi cơ xé mây bay đi.
Nhìn theo vệt khói thật dài từ đuôi chiếc máy bay, Lâm Diệu Văn đứng thẫn thờ nơi bãi đỗ xe của phi trường, tay nắm chặt chiếc nhẫn vẫn nằm trong lòng bàn tay.
Hắn rõ ràng đã buông tay, nhưng lại buông tay không đành...
Ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Lâm lại để hắn đem hạnh phúc của mình đền lại... Thân là con trai trưởng của nhà họ Lâm, cái giá mà hắn phải trả còn chưa đủ lớn sao?
Hắn tưởng rằng sau khi đề nghị li hôn, Giang Tịnh Nhã sẽ quay lại nhà họ Giang, nếu theo như tình huống hiện tại, khi nhà họ Giang có tập đoàn Phạm thị chống lưng, Giang Hán Sinh nhất định sẽ tiến hành những hành động trả đũa nhà họ Lâm nhưng không có.
Cô chỉ cần con, cùng mười triệu tiền cấp dưỡng.
Cô không phải con cờ của bất cứ ai, từ nay về sau, cô không còn liên quan gì đến những tranh đoạt lợi ích giữa hai nhà, cũng rút lui khỏi cuộc đời hắn, từ nay cô có thể tự do sống cuộc sống mà cô muốn.
Còn hắn, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Vành mắt chợt ướt, Lâm Diệu Văn cố ngưỡng cao đầu nhìn lên bầu trời, những hình ảnh trong đầu như một cuốn phim quay chậm, từ lúc mới kết hôn đến những ngày tập làm quen với cuộc sống vợ chồng, những ngọt ngào và ấm áp mà cô và hắn cùng nhau trải qua...
"Anh ơi, anh chắn đường ra của xe tôi." Một giọng nam vang lên sau lưng khiến Lâm Diệu Văn thu bàn tay lại, xoay người định rời đi thì trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy Giang Tâm Đóa.
Người vừa lên tiếng là tài xế nhà họ Phạm còn Giang Tâm Đóa cũng không ngờ là ở chỗ này lại gặp được “anh rể trước” không mấy thân kia.
Năm đó khi Giang Tịnh Nhã và anh ta kết hôn cô chỉ mới mười lăm tuổi. Trong đám cưới linh đình đó, cô cùng những chị em khác trong nhà, những người không được coi trọng, bị xếp vào một góc nhỏ, lúc chú rể cùng cô dâu đi kính rượu, họ căn bản là không để ý đến các cô.
Sau này khi Lâm Diệu Văn đưa Giang Tịnh Nhã về nhà họ Giang, cô cũng chỉ đứng từ xa nhìn họ mấy lần mà thôi.
Cô và hắn, ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau cho nên gặp nhau trong tình huống này, Giang Tâm Đóa một mực giữ im lặng.
Dù sao giữa họ thật sự không có gì để nói nhất là khi cô biết rõ những chuyện nhà họ Lâm đã làm với chị mình, trong lòng Giang Tâm Đóa không phải là không chán ghét.
Lâm Diệu Văn thì khác, hắn chăm chú nhìn người em vợ xa lạ trước mặt mấy lần, mấy lần muốn lên tiếng rồi lại thôi, mãi đến khi Giang Tâm Đóa định ngồi vào xe rời đi hắn mới gọi cô lại.
"Giang Tâm Đóa..."
Hắn nhớ tên của cô.
Cho dù trước đây không hề quen biết nhưng từ sau khi cô gả cho Phạm Trọng Nam, muốn không biết đến cô cũng khó.
Động tác mở cửa xe của Giang Tâm Đóa chợt khựng lại, cô hơi xoay lại, mặt đối mặt với hắn, khách sáo mà xa lạ hỏi, "Có chuyện gì?"
"Cô ấy lên máy bay rồi?" Hắn không có mặt mũi xuất hiện trước mặt cô, buổi chiều hôm đó sau khi ký giấy li hôn, biết cô sẽ rời khỏi Singapore, hai ngày nay ngày nào hắn cũng đến sân bay đứng một lúc.
Cho dù không có mặt mũi tiễn cô đi nhưng ít ra làm như vậy cũng khiến lòng hắn an ủi đôi chút.
"Ân." Giang Tâm Đóa chỉ đáp một tiếng, nhìn vẻ buồn bã của hắn, cô hỏi dò, "Anh...muốn đến tiễn chị sao?"
Lâm Diệu Văn chỉ nhíu mày, trầm mặc không nói.
Thấy hắn không trả lời, Giang Tâm Đóa cũng không hỏi thêm, khi cô xoay người định lên xe thì Lâm Diệu Văn chợt bước đến đưa cho cô một tờ danh thiếp.
"Đây là số điện thoại riêng của tôi, lúc cô ấy sinh con, phiền cô báo cho tôi biết một tiếng."
Giang Tâm Đóa nhìn danh thiếp chỉ có tên và một dãy chữ số, thật lâu cũng chưa đón lấy.
"Anh... thực ra là không muốn làm chị ấy tổn thương, đúng không?"
Lâm Diệu Văn không trả lời câu hỏi của cô, cũng không muốn trả lời.
"Lâm tiên sinh..."
"Cô ấy không thích hợp sống ở nhà họ Lâm." Giọng Lâm Diệu Văn hơi khàn, hắn cứng rắn nhét tờ danh thiếp vào tay Giang Tâm Đóa rồi nhanh chóng rời đi, quay về xe của mình mở cửa ngồi vào, rất nhanh xe đã nổ máy rời đi.
Giang Tâm Đóa cầm tờ danh thiếp trong tay, nhìn theo bóng xe rời đi mà thầm thở dài một tiếng.
Không muốn nhưng anh ta cũng đã làm tổn thương chị ấy rồi.
Ý của Lâm Diệu Văn vốn không phải là làm cho mọi chuyện đi đến mức không thể vãn hồi như hôm nay, nhưng, mãi cho đến khi bản án li hôn được tuyên bố, hắn mới biết mình đã làm sai những gì, hơn nữa là, sai đến quá mức...
Mãi đến khi cô mang con của họ ngưỡng cao đầu rời đi hắn mới biết, mình yêu cô, yêu rất sâu.
Chỉ đáng tiếc là, tổn thương mà hắn gây ra, cũng rất sâu!
Chỉ đáng tiếc là, tất cả đã quá muộn!
Đưa tay vuốt mặt, Lâm Diệu Văn cố làm cho mình nhìn rõ đường đi.
Sau khi đã phạm phải những sai lầm này, không biết liệu có ngày đền bù được không?
Ấn nút mở nhạc, hắn cố làm cho lòng mình bình tĩnh lại... Nhưng những lời bài hát vọng vào tai khiến lòng hắn càng thắt chặt hơn!
Đó, đã từng là bài hát mà cô thích nhất! Không biết tiếng Quảng Đông nên cô hát không chuẩn lắm nhưng vẫn rất thích hát...
“...Trải qua bao nhiêu lần lòng dạ rối bời
Hôm nay tất cả đã tan thành mây khói bay về phía chân trời
Nghe tiếng chim lảnh lót sau màn mưa
Gió nhẹ mang theo lời chúc phúc từ tận đáy lòng tôi
Tiễn em tiễn em, không ngừng chúc phúc
Mượn tiếng chim làm không khí thêm ấm áp
Nhờ cơn gió mang đến lời chúc phúc từ tận đáy lòng tôi
Chúc phúc...” – Diệp Tịnh Văn
Ngoại trừ chúc phúc, những gì còn lại cũng chỉ có thể là chúc phúc.
Ngoại từ chúc phúc cho cô và đứa con của họ, những chuyện khác, hắn đã không thể làm gì được...