Chương 70: Phạm Trọng Nam, là anh làm thật sao? (2)

Nhà họ Phạm, thư phòng ở lầu hai.
Phạm Trọng Nam ngồi nơi chiếc ghế rộng rãi bằng da thật sau bàn làm việc, tay nâng ly rượu bằng pha lê trong suốt, mắt nhìn chiếc điện thoại di động đang rung không ngừng trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới đặt xuống, cầm điện thoại lên đón nghe.


"Làm gì mà lâu nghe điện vậy? Chắc không phải mới từ trên người của ai đó bò xuống đấy chứ?" Nghe giọng nói đầy trêu chọc của Tống Cẩn Hành vang lên từ đầu bên kia, khóe môi Phạm Trọng Nam khẽ nhếch lên.
"Chuyện gì?"


"Không định nói cho cô ấy biết chuyện của hai mẹ con kia sao?" Tống Cẩn Hành một tay cầm tư liệu mà Phạm Trọng Nam vừa fax cho hắn, tay kia cầm điện thoại nói.


Thì ra hắn muốn đối phó cô gái họ Giang kia nguyên nhân không đơn giản chỉ vì cô đánh vợ hắn một tát tai như vậy. Tát tai đó chẳng qua chỉ khơi dậy sự tức giận đã tích tụ lâu ngày trong lòng hắn mà thôi.
"Không cần thiết." Phạm Trọng Nam nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, nhàn nhạt nói.


Có rất nhiều chuyện, biết quá nhiều đối với người trong cuộc lại chẳng có ích lợi gì.


"Cậu đó, suốt ngày cứ như vậy." Chuyện gì cũng tự mình gánh vác, không muốn cùng người khác chia sẻ nửa câu. Nếu như không phải hắn đã quen biết mười mấy năm, thật sự cũng sẽ không chịu nổi tính tình kỳ quặc của tên kia.


available on google playdownload on app store


"Cậu gọi điện thoại qua đây chắc không phải chỉ để hỏi những câu nhàm chán đó chứ?"


Tống Cẩn Hành hiểu rõ Phạm Trọng Nam, Phạm Trọng Nam làm sao không hiểu rõ hắn chứ? Nếu như hai người kề vai sát cánh cùng xông pha nơi thương trường nhất định không có người nào là đối thủ của họ. Đáng tiếc là Tống Cẩn Hành là người không thích bị ràng buộc, chỉ muốn tự do tự tại sống cuộc sống mà mình muốn.


Đâu bên kia Tống Cẩn Hành nghe hắn nói vậy, đột nhiên lại im bặt.
Phạm Trọng Nam đợi hồi lâu vẫn không nghe hắn nói gì thì thoáng chau mày, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Trọng Nam..." Tống Cẩn Hành thở dài một tiếng, "Hôm nay tôi thấy cô ấy rồi."


Thật không ngờ mới đó mà đã qua mười năm! Thời gian trôi nhanh đến nỗi người đàn ông chưa từng quay đầu lại nhìn như hắn cũng cảm thấy có chút cảm khái.
Quả nhiên, lần này đổi lại là Phạm Trọng Nam im lặng.


"Cậu định để cô ấy lớn lên dưới sự bảo hộ của cậu mãi mãi sao?" Tống Cẩn Hành lại hỏi.
"Vậy có gì không tốt chứ?" Phạm Trọng Nam không trả lời mà hỏi ngược lại.


"Nếu như tôi nhớ không lầm, cô ấy mới mười bảy tuổi." Chẳng lẽ tên kia muốn giữ cô ấy mãi trong phạm vi nhỏ hẹp đó đến già sao?
"Cậu muốn làm gì?" Giọng Phạm Trọng Nam chợt trở nên nghiêm lạnh.
"Tôi..." Tống Cẩn Hành không biết nói sao.


Hôm nay khi trở về nhà, mỗi lần nghĩ tới sự tịch mịch, trống rỗng trong đáy mắt cô là một lần hắn bùng lên cảm giác muốn đem cô ra khỏi vùng trời nhỏ bé đó.
Nhưng, mang cô ra rồi, hắn lại có thể làm gì cho cô đây? Hoặc có lẽ là, cảm giác đó sẽ phá vỡ cuộc sống mà hắn đã quen thuộc.


"Nếu như không thể phụ trách cuộc đời của cô ấy thì đừng phá sự an bình của cô ấy."
Nói rồi không đợi đầu bên kia trả lời, Phạm Trọng Nam ngắt điện thoại.
***


Tối hôm đó, Giang Tâm Đóa bởi vì chuyện của Giang Tịnh Văn mà trong lòng khó chịu như bị thứ gì đó chặn lại, làm gì cũng không khiến trong lòng dễ chịu hơn được, nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được.


Kim đồng hồ đã chỉ số mười hai, đã nửa đêm rồi, Phạm Trọng Nam ăn cơm tối xong liền vào thư phòng đến giờ vẫn chưa trở về.


Nhớ đến câu nói của hắn lúc xuống xe, đầu óc Giang Tâm Đóa chợt trở nên tỉnh táo cực kỳ, anh ta dường như không mấy thích cô trở về nhà họ Giang, thậm chí không muốn cùng họ nhấc lên quá nhiều quan hệ.
Nhưng rốt cuộc nhà họ Giang làm chuyện gì chọc giận anh ta chứ?


Hít sâu một hơi, cô vừa từ trên giường ngồi dậy thì đèn phòng chợt sáng lên.
Mở to đôi mắt không có chút buồn ngủ nào, cô nhìn người đàn ông không biết lúc nào đã trở về phòng kia.
"Ngủ không được?"


Trên người Phạm Trọng Nam chỉ mặc sơ mi, cà vạt cũng đã cởi ra, tay áo sơ mi được cuộn lên đến tận khuỷu tay, dáng vẻ thong dong, nhàn nhã đi đến bên giường.


Giang Tâm Đóa ngồi thẳng lên, đờ đẫn nhìn hắn đang chậm rãi, đờ đẫn nhìn hắn ngồi xuống giường, lúc hai người dựa gần sát vào nhau cô mới nghe được mùi rượu nhàn nhạt từ người hắn tỏa ra, lại nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt vốn sắc bén giờ đã pha thêm một chút men say, thiếu đi một chút ảm đạm, thâm sâu không thấy đáy thường ngày.


Hắn vươn tay, Giang Tâm Đóa dịch về phía hắn gần một chút sau đó cả người bị hắn ôm đặt lên đùi, ở khoảng cách gần như vậy, mùi rượu đỏ từ người hắn truyền đến càng nồng hơn khiến cô có chút choáng váng.


"Anh uống rượu sao?" Từ trong lòng hắn cô ngước đầu lên, "Có cần em nấu canh giải rượu cho anh không?"
"Em biết nấu sao?" Phạm Trọng Nam gần như vùi đầu vào cổ cô, hít saau mùi hương đặc thù trên người cô, có chút quyến luyến không muốn ngẩng đầu lên.


Chỉ là uống vài ly rượu đỏ thôi mà, hắn làm chi phải cần đến canh giải rượu chứ? Nhưng lúc này hắn có chút hưởng thụ sự quan tâm lo lắng cô dành cho mình, mặc kệ xuất phát điểm của cô là gì.


"Em xuống nấu dùm anh. Anh thả em ra trước đã." Giang Tâm Đóa giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng ngược lại hắn ôm càng chặt hơn, hoàn toàn không có ý muốn buông tay, "Anh như vậy em không có cách nào nhúc nhích."
Cô vừa nói vừa khẽ thở dài một tiếng.


Trước đây mẹ thường giúp người cha hay đi xã giao của cô nấu canh giải rượu, cô cũng hay ở bên cạnh xem, đôi khi mẹ không khỏe cô còn có thể giúp mẹ nấu, cho nên chuyện này đối với cô mà nói là rất quen thuộc.


"Vậy thì đừng nhúc nhích." Cô cứ động đậy khiến người đã uống chút rượu như hắn cả thân thể và cảm xúc đều lập tức hưng phấn lên, thuận thế trực tiếp áp cô xuống giường nhiệt tình hôn lên môi cô...


Theo động tác cùng nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt của người đàn ông, trước khi hắn kịp bóc hết y phục trên người cô xuống, Giang Tâm Đóa cắn mạnh lên vai khiến dù đang bị dục hỏa đốt người, Phạm Trọng Nam cũng phải dừng lại.


Hắn cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, khàn giọng nói, "Anh đi tắt đèn..."
Giang Tâm Đóa níu lại cánh tay hắn, đôi mắt mông lung như phủ một lớp sương mù, "Anh có muốn uống canh giải rượu không?"


"Tôi không say." Hắn hà hơi bên tai cô, vừa định hôn nữa thì Giang Tâm Đóa đã nhanh tay chặn lại khiến hắn có chút tức giận lại kéo tay cô xuống.
"Đợi đã..." Cô còn có chuyện muốn hỏi hắn.


Phạm Trọng Nam nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, hít sâu một hơi, hai tay chống hai bên người cô, nghe xem cô định nói gì.
"Chuyện của Giang Tịnh Văn thực sự là do anh cho người làm sao?"
Đôi tay nhỏ bé chống nơi lồng ngực nóng hổi của hắn, dè dặt hỏi, sợ làm hắn tức giận.


Hắn còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục giữ im lặng không hỏi!
Phạm Trọng Nam nhếch môi, thừa nhận một cách rất sảng khoái, "Phải."
Giang Tâm Đóa không ngờ hắn thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, có chút khó hiểu hỏi tiếp, "Tại sao chứ?"


Tối hôm đó hắn đã từng hỏi mặt cô bị thế nào, lúc đó vì cô không muốn chị Tịnh Nhã đang ở tạm trong nhà mình bị khó xử cho nên chỉ nói là không cẩn thận bị đụng trúng. Về sau hắn cũng không hỏi thêm gì nữa.


Nào ai ngờ hắn đối với chuyện này đã biết rõ như trong lòng bàn tay mình, thậm chí còn thay cô dạy dỗ Giang Tịnh Văn một trận, nhưng ra tay như vậy, thực sự là...
Chẳng lẽ tối hôm đó hắn tức giận là bởi vì cô bị người ta đánh sao!


Phạm Trọng Nam không trả lời hắn chỉ nhấc một tay vuốt nhẹ đôi má đỏ ửng của cô, thật lâu mới hừ nhẹ một tiếng, "Người làm sai chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm."
"Làm sai chuyện đúng là phải gánh chịu trách nhiệm...nhưng..."


Giang Tịnh Văn đánh cô là không đúng nhưng cũng đâu cần ra tay ác như vậy. Tuy rằng cô không tận mắt chứng kiến vết thương nơi tay và mặt thế nào nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, bất cứ cô gái nào cũng yêu gương mặt mình, cho dù chỉ bị thương một chút cũng đã không chịu nổi, huống gì là người lúc nào cũng thích đẹp như Giang Tịnh Văn.


Chắc chắn cô ta sẽ khổ sở lắm, cô chỉ có thể cầu nguyện cho kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến có thể chữa khỏi những vết thương kia.


Cô không phải đức mẹ, cô không rộng lượng đến mức có thể tha thứ cho người đã xúc phạm hoặc làm chuyện không phải với mình một cách không có nguyên tắc. Từ nhỏ trưởng thành trong nhà họ Giang đã khiến cô hiểu rõ, sự nhẫn nhịn quá mức chỉ khiến cho người khác càng làm tới nhưng từ khi ra khỏi cánh cửa nhà họ Giang, cô đã không muốn cùng họ nhấc lên bất kỳ quan hệ gì.


Hiện giờ gây ra chuyện như vậy, chắc là Giang Tịnh Văn sẽ hận cô cả đời.


Cô thì không sao nhưng em trai vẫn là người nhà họ Giang, sau này từ Mỹ trở về, không biết má lớn sẽ đối đãi với em trai thế nào nữa. Nếu như có thể, cô chẳng thà mẹ và em trai cô ở lại nước Mỹ cả đời không cần trở về căn nhà kia nữa.


Nhưng em trai dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Giang, ba sẽ không để em cứ ở bên ngoài suốt được!
Lời của Giang Tâm Đóa bị Phạm Trọng Nam chặn lại, "Không cho người trực tiếp hủy đi cô ta đã là nhân từ lắm rồi." Giọng của Phạm Trọng Nam thật lạnh.


Cô quá non nớt, có rất nhiều chuyện không phải là người chỉ mới vào đời như cô có thể hiểu được. Chỉ là có một số chuyện hắn còn phải điều tr.a sâu hơn một bước nữa.






Truyện liên quan