Chương 73: Tình yêu, đang ấp ủ! (1)
Giang Tâm Đóa thật sự không dám tin Phạm Nhân Kính từ nước Anh xa xôi giấu Phạm Trọng Nam qua đây tìm cô chính là bởi vì đề xuất yêu cầu này với cô.
Cô cắn môi, "Con không biết giữa ông với Phạm Trọng Nam rốt cuộc có chuyện gì nhưng con sẽ không đem con ruột của mình làm công cụ giao dịch!"
Trước đây bởi vì tiền mà cô gả cho Phạm Trọng Nam nhưng ít ra cô cho rằng, trong cuộc hôn nhân hợp pháp này, con cái là danh chính ngôn thuận, cho dù giữa cô và Phạm Trọng Nam không có tình cảm nhưng ít ra con cái có thể trưởng thành trong vòng tay của cha mẹ. Cho dù tính tình của Phạm Trọng Nam lạnh mạc cô độc nhưng ít ra cũng còn người mẹ như cô ở bên cạnh, cô nhất định sẽ cho con mình thật nhiều tình thương và sự chở che.
Nếu như thật sự như lời Phạm Nhân Kính đã nói, đưa đứa bé cho cô, vậy cuộc đời của con cô không phải đã bị hủy rồi sao?
Cô cho rằng mình đã làm đủ trách nhiệm mà một đứa con gái cần phải làm cho nhà họ Giang, cho Giang Hán Sinh rồi, cho dù nhà họ Giang có xảy ra chuyện gì nữa, cô cũng không có cách nào giúp họ được.
Cho nên điều kiện mà Phạm Nhân Kính đưa cho cô dù hấp dẫn đến mấy cũng không có ý nghĩa gì.
"Theo như tôi biết, cô với Trọng Nam không hề có tình cảm gì cả. Nếu như có khoản tiền kia, cô có thể rời khỏi nhà họ Phạm, cùng với người yêu thanh mai trúc mã của cô thành đôi.
Người yêu thanh mai trúc mã? Anh Nhất Minh sao? Sao ông lại có thể nghĩ như vậy chứ?
Giang Tâm Đóa không muốn biết rốt cuộc ông biết chuyện gì, cũng không muốn cùng người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, không có chút tình cảm nào như ông nói chuyện tiếp nữa nên im lặng như ngấm ngầm trả lời cho Phạm Nhân Kính biết sự cự tuyệt của mình.
Cô mở cửa, xuống xe đi một mạch không ngoái đầu lại, cô không muốn lưu lại đó dù chỉ một phút.
Cô sợ, cô sợ mình sẽ buột miệng mắng người.
Lúc ban đầu đích thực cô vì tiền nên mới chịu kết hôn với Phạm Trọng Nam nhưng trong đáy lòng mình cô sớm đã nói với chính mình không biết bao nhiêu lần rồi, tương lai, cho dù xảy ra chuyện gì cô sẽ không vì tiền mà bán chính mình nữa.
Cho dù Phạm Nhân Kính muốn đem cả tập đoàn Phạm thị cho cô, cô cũng không chút động tâm.
Chính ngay lúc cửa xe đóng lại đó, tiếng của Phạm Nhân Kính đã truyền đến bên tai, "Trước khi đứa bé được sinh ra, điều kiện này của ta sẽ không thay đổi. Nếu như con đổi ý, hoan nghênh con gọi điện thoại cho ta."
Giang Tâm Đóa không đáp, chân càng bước nhanh hơn rời khỏi chiếc xe ngột ngạt khiến cô không thở được kia.
Gió tháng mười một, vẫn mang theo sự oi bức khó chịu của miền nhiệt đới.
Giang Tâm Đóa loạng choạng bước ra cổng trường, vừa định đi về phía chiếc xe quen thuộc đã chờ mình từ lâu thì điện thoại di động trong túi xách chợt vang lên những tiếng chuông thanh thúy.
Ngồi xuống một băng ghế bên vệ đường, đặt túi xách lên ghế rồi Giang Tâm Đóa lục xem, thì ra điện thoại là của Phạm Trọng Nam.
Cô không suy nghĩ nhiều, ấn phím đón nghe, lập tức giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ đầu bên kia, "Tan học rồi?"
"Ân. Hôm nay đến thư viện một chuyến, giờ đang định về nhà." Cô ngoan ngoãn trả lời, sự buồn bực trong lòng bởi vì nghe được giọng nói của hắn mà đỡ hơn nhiều.
"Có người tới làm phiền em sao?" Ở đầu bên kia đại dương, Phạm Trọng Nam đang ngồi trong văn phòng làm việc rộng thênh thang của mình ở tòa cao ốc của tập đoàn Phạm thị, trước mặt hắn là chồng hồ sơ cần phê duyệt cao gần một gang tay.
Vừa xuống máy bay sau chuyến bay dài mười mấy tiếng, hắn không nghỉ ngơi mà đến thẳng công ty, tranh thủ thời gian xử lý những công việc tồn đọng trong thời gian qua nhưng lại có người cứ nhất quyết không muốn cho hắn được an ổn.
Vừa bước chân vào đến văn phòng thì Singapore đã có điện thoại gọi đến báo cho hắn Phạm Nhân Kính đã về nước, mà mục tiêu của ông, đương nhiên là Giang Tâm Đóa.
Ông lão này, cứ nhất quyết không để cho hắn an ổn một phút nào.
Giang Tâm Đóa không ngờ Phạm Trọng Nam lại hỏi như vậy, vậy chắc là hắn đã biết chuyện Phạm lão gia tìm cô rồi chứ?
"Là Phạm lão gia tìm em."
Cô không gọi ông là ông nội nữa, vừa nãy những câu nói của ông trên xe khiến cô hiểu rất rõ, ông căn bản là không xem Phạm Trọng Nam là cháu nội của mình, thì đối với ông cô càng không là gì cả, chẳng qua chỉ là một công cụ sinh sản có thể tùy ý dùng tiền tài mua được mà thôi.
Nếu như đối với cô ông không có chút tình cảm nào, vậy cô cũng không cần thiết phải thấy người sang bắt quàng làm họ, gọi ông là “ông nội” làm gì.
Nghe Giang Tâm Đóa gọi Phạm Nhân Kính như vậy, vẻ mặt ngưng trọng của Phạm Trọng Nam chợt nhu hòa trở lại, "Ông ta tìm em làm gì?"
Vốn hắn còn lo lắng cô không phải là đối thủ của ông già kia nhưng nghe giọng điệu của cô như vậy, dường cô không phải chịu ủy khuất gì, hơn nữa, trong ngữ khí còn có thêm một tia phẫn nộ lẫn bất mãn.
Cô có cần đem những lời đối thoại giữa mình với Phạm Nhân Kính nói lại tỉ mỉ cho hắn nghe không? Giang Tâm Đóa do dự hồi lâu vẫn không lên tiếng.
"Ông ta nói gì với em?" Không nghe được câu trả lời của cô, Phạm Trọng Nam lần nữa truy hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ là hỏi em có mang thai hay chưa thôi." Giang Tâm Đóa do dự một lúc chỉ đem mục đích Phạm Nhân Kính tìm mình nói cho Phạm Trọng Nam nghe một nửa, còn về những chuyện khác, cô không có can đảm tường thuật lại, cũng không có can đảm hỏi hắn đáp án, vậy cứ xem như không nghe thấy là được rồi.
Hừm, Phạm Trọng Nam ngả người vào thành ghế sofa, hắn biết mục đích của ông ta chính là cái này, hắn không ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy bởi đó đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn chỉ không ngờ ông ta nóng vội như vậy, chỉ chờ một khi hắn không có ở Singapore thì lập tức tìm tới Giang Tâm Đóa.
"Vậy em có hay chưa?" Giọng Phạm Trọng Nam chợt nhẹ nhàng hơn, một tay hắn nới lỏng cà vạt, thân hình cao lớn thoải mái tựa vào chiếc sofa bằng da thật.
Rõ ràng đây là một câu hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn được, rõ ràng lúc người ngoài hỏi cô, cô có thể mặt không đổi sắc trả lời người ta.
Nhưng cùng một câu hỏi như vậy thốt ra từ miệng hắn, cô lại có cảm giác thẹn thùng kỳ lạ, đôi má bất giác nóng lên, mà người hỏi câu hỏi này có ai khác ngoài chồng cô đâu chứ?
Giang Tâm Đóa, mày thật vô dụng! Câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không trả lời được sao?
"Có, hay là chưa?" Cho dù không nhìn thấy Phạm Trọng Nam vẫn có thể tưởng tượng ra, gương mặt nhỏ nhắn kia nhất định là hồng như táo chín rồi.
"Không có mà." Nếu như qua mấy ngày nữa chu kỳ của cô chưa đến thì mới có khả năng có. Nhưng theo tình hình hiện giờ mà nói thì chưa có!
"Vậy tức là tôi ra sức không đủ rồi!" Nghe giọng nói ngượng ngùng pha lẫn chút nũng nịu của cô, người trước giờ chưa từng nói đùa với ai, nhất là với phụ nữ như Phạm Trọng Nam cũng nhịn không được muốn trêu cô.
"Không phải vậy." Cũng không quen với một Phạm Trọng Nam biết nói đùa thế này, Giang Tâm Đóa dẫm dẫm chân, hoàn toàn không nhận ra sự nũng nịu của chính mình, "Xe đến rồi, em phải về nhà."
Còn nói tiếp nữa, cũng không biết anh ta sẽ nói ra điều gì khiến cô thẹn thùng đến không biết trả lời sao nữa đây. Mà cô nói cũng là sự thực, chiếc xe của nhà họ Phạm vốn đang đậu ở cách cổng trường không xa, thấy thiếu phu nhân của mình ngồi xuống ghế ven đường nghe điện thoại, tài xế liền chạy xe đến gần.
Phạm Trọng Nam tuy rằng còn muốn trêu thêm mấy câu nhưng cũng biết tính cô hay thẹn thùng cho nên cũng không tiếp tục mà quay trở lại chủ đề chính, "Sau này nếu ông ta lại đến tìm em, em cứ mặc kệ ông ta. Với lại, từ ngày mai trở đi, mỗi lần em ra ngoài, bất kể là đi đâu, tôi cũng sẽ phái hai vệ sĩ theo em."
"Không cần đâu." Ngoại trừ trường học cô cũng không thường đi ra ngoài, chẳng lẽ lại dẫn theo vệ sĩ đến trường? Cô lại không phải nhân vật quan trọng gì, có cần phải oanh động như vậy không chứ?
"Họ sẽ không làm phiền gì đến sinh hoạt của em đâu. Trừ phi cần thiết, bằng không họ sẽ không xuất hiện trước mặt em." Phạm Trọng Nam nói một cách chắc chắn, chỉ âm thầm bảo vệ cô mà thôi, sẽ không gây phiền hà gì đến ai, quyết định này của hắn tuyệt đối sẽ không vì sự phản đối của cô mà từ bỏ, "Về nhà trước đi. Tôi còn chuyện phải làm."
"Anh không nghỉ ngơi sao?" Giang Tâm Đóa không định phản bác hắn mà hỏi sang chuyện khác, coi như ngấm ngầm đồng ý chuyện kia. Tuy rằng cô không phải nhân vật quan trọng gì nhưng cũng coi như lớn lên trong xã hội thượng lưu, những chuyện bắt cóc tống tiền gì đó cô vẫn được nghe suốt.
Tuy rằng cô kết hôn lâu như vậy cũng chưa có chuyện gì khác thường xảy ra nhưng thân phận của Phạm Trọng Nam không giống cô. Nếu như có ngày nào đó thật sự có người muốn dùng cô uy hϊế͙p͙ hắn, đến lúc đó mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn rồi.
Cô không muốn bởi vì mình mà gây phiền hà cho hắn! Không hiểu vì sao, không biết từ bao giờ, suy nghĩ này đã bắt đầu hình thành trong đầu cô.
"Công việc còn nhiều." Về công việc, Phạm Trọng Nam trước giờ không nói quá nhiều, trên máy bay hắn đã ngủ được bốn tiếng, vậy là đủ rồi.
"Có bận cũng phải nghỉ ngơi ăn cơm chứ." Vừa nói xong câu này, Giang Tâm Đóa có một nỗi xúc động muốn ngay lập tức cắn đứt lưỡi mình. Đây chẳng phải là tỏ ý muốn quan tâm hắn hay sao chứ?
"Tôi không phải con nít." Sự quan tâm của cô quả thực khiến hắn rất vui, sự buồn bực và tức giận khi biết chuyện ông già kia tự ý đi tìm cô đã tan biến mất, tin rằng hiệu suất làm việc của hắn hôm nay nhất định sẽ cao cực kỳ.
"Em cúp máy đây." Giang Tâm Đóa định ngắt điện thoại rồi cầm túi xách lên xe thì thấy tài xế đã nhanh tay giúp cô rồi.
"Tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh công việc bên này rồi trở về sớm."
Trước khi ngắt máy, Phạm Trọng Nam trịnh trọng hứa.
Giang Tâm Đóa ngồi xe về nhà, trong xe điều hòa đang mở mát lạnh nhưng cô vẫn cảm thấy tai mình nóng rực.