Chương 77: Sóng gió nhà họ Lạc (2)
"Xin lỗi, tôi không biết Sara..."
"Cô có liên quan gì đâu." Lạc Tư vừa nghiêm túc lái xe vừa ngắt lời Giang Tâm Đóa, "Là do hai người họ không xử lý chuyện của mình không tốt."
Vốn hắn đã bị Phạm Trọng Nam điều đến Moscow xa xôi trợ giúp Phạm Hi Nhiên xử lý chuyện của các nhà cung ứng nguyên vật liệu, vất vả ngày đêm không nghỉ bấy lâu công việc mới xem như hoàn thành thì lại nhận được tin ở Singapore xảy ra chuyện lớn như vậy, liên quan đến ba mẹ, hắn làm sao không quay về cho được?
Từ nhỏ đến lớn mẹ tuy rằng luôn thích nói hắn, luôn thích càu nhàu nhưng chung quy cũng là vì tốt cho hắn. Còn ba, tuy rằng vẫn luôn rất bận rộn chăm lo sự nghiệp của mình, thời gian dành cho hắn không nhiều, nhất là từ sau khi ba tiếp nhận vị trí tổng tài khu vực Á Thái của tập đoàn Phạm thị thì số lần hai cha con gặp nhau trong một năm có gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mẹ thì phần lớn thời gian sống ở Luân Đôn, có thể nói mấy năm hai ba mẹ giống như là sống li thân vậy, lần này hiếm khi có dịp mẹ về Singapore ở một thời gian, thậm chí còn có dự định ở lại đây lâu dài, chắc là mẹ định bồi đắp lại tình cảm vợ chồng càng ngày càng xa cách của mình.
Nhưng có ngờ đâu, tình cảm còn chưa kịp bồi dưỡng thì đã lâm vào nguy cơ phải li hôn.
Mấy năm nay dù ba mẹ sống xa nhau nhưng ba chưa từng có tin đồn nào không hay với bất kỳ người phụ nữ nào, thật không ngờ lần này lại như thế... điều này hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Suốt đoạn đường từ trường học về nhà họ Phạm, có lẽ do tâm trạng không tốt nên Lạc Tư không nói chuyện với Giang Tâm Đóa còn Giang Tâm Đóa thì chỉ nắm chặt túi xách của mình, tâm tình cũng không phải thật thoải mái.
Cuộc sống ở những nhà giàu có thoạt nhìn thì muôn màu muôn vẻ đáng ngưỡng mộ nhưng thực ra có rất nhiều chuyện mờ ám, bẩn thỉu, không thể cho ai biết khiến người ta rất bất đắc dĩ lẫn đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn sống ở nhà họ Giang đã khiến lòng cô sớm lạnh, sau đó lại đến chuyện chị Tịnh Nhã và nhà họ Lâm, bây giờ là là chuyện của nhà họ Phạm. Tại sao mỗi một chuyện đều khiến cô càng không có lòng tin với tình yêu vậy chứ?
Đương nhiên cô cũng có những giấc mơ thời thiếu nữ, có những mơ mộng xa vời về tình yêu nhưng từ sau khi kết hôn với Phạm Trọng Nam, cô không muốn nghĩ đến tình yêu nữa, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại nhớ đến hắn.
Giữa hai người họ, sau này sẽ như thế nào đây?
Những chuyện đã xảy ra với người khác, liệu ngày nào đó có xảy ra với cô không?
Những cặp vợ chồng có xuất phát điểm là tình yêu còn như vậy, vậy còn cô và hắn thì sao?
Tâm trạng vui vẻ khi nghĩ đến có lẽ đã có cục cưng bởi vì những suy nghĩ này mà xuống thấp cực kỳ.
Về đến nhà họ Phạm, bởi vì có Giang Tâm Đóa trên xe nên lần này Lạc Tư rốt cuộc cũng có thể chính đại quang minh tiến vào cổng lớn nhà họ Phạm.
Khi hắn và Giang Tâm Đóa sánh vai bước vào phòng khách chính của nhà họ Phạm thì ở nơi nước Anh xa xôi, Phạm Trọng Nam cũng đã nhận được điện thoại của quản gia.
"Tôi biết rồi, mặc kệ hắn đi."
"Dạ, thiếu gia." Đinh quản gia nói rồi ngắt điện thoại.
"Mẹ, chuyện này là thế nào?" Lạc Tư vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy nhân vật chính của những tin đồn mấy ngày qua – mẹ mình đang ngồi ung dung nơi sofa uống trà thì sốt ruột lên tiếng hỏi ngay, đồng thời ném những quyển tạp chí lên chiếc bàn trà.
Phạm Uyển Viện chỉ liếc qua tiêu đề trên những quyển tạp chí đó rồi thu hồi tầm mắt, nhìn sang đứa con trai nét mặt lo lắng lẫn tức giận của mình, tao nhã nhấp một ngụm trà rồi bình thản nói, "Không phải con đang ở Moscow sao? Sao đột nhiên lại chạy về đây làm gì?"
"Mẹ, con đang hỏi chuyện mẹ mà." Lạc Tư đi đến ngồi xuống bên cạnh Phạm Uyển Viện, giật lấy tách trà trên tay mẹ mình, "Mẹ nói chuyện với ba chưa?"
"Nói cái gì?" Nói chuyện li hôn sao? Bà đã sớm đề xuất rồi nhưng chồng bà cự tuyệt. Vậy thì còn gì để nói nữa đâu chứ?
"Tin tức mà báo đăng là thật hay sao?" Nếu như là thật, hắn không tin người trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi như mẹ mình lại có thể trấn tĩnh như vậy.
Phạm Uyển Viện chỉ mím môi không nói.
Giang Tâm Đóa biết mình không thích hợp ở lại trong trường hợp này nên lặng lẽ lên lầu, để lại không gian riêng cho hai mẹ con thảo luận chuyện nhà.
"Mẹ..." Lạc Tư trước giờ chưa từng thấy mẹ mình trầm tĩnh như vậy. Hay là mẹ bị chuyện của ba chọc cho tức đến điên rồi?
"Mẹ không phải con nít, chuyện giữa mẹ với ba con con không cần phải lo lắng nhiều quá, ba mẹ sẽ giải quyết." Phạm Uyển Viện bình tĩnh trấn an đứa con trai, chỉ cần nó đừng để bà lo lắng thêm cho nó nữa là được.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn đứa con trai đã cao hơn mình gần một cái đầu kia, nhìn gương mặt gần như là đúc từ một khuôn của người đàn ông kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, "Đi dạo vườn hoa với mẹ một lát đi."
"Mẹ..." Lạc Tư nhìn theo bóng mẹ đang đi về hướng vườn hoa, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đâu, chỉ đành cất bước đi theo sau bà.
Nói sao thì nói, từ sau sáu tuổi hắn đã mười mấy năm không ngoan ngoãn đi theo sau lưng mẹ như thế này rồi.
Năm tháng trôi qua thật lâu nhưng bóng dáng mẹ vẫn hệt như ký ức lúc nhỏ của hắn, nhã nhặn, xinh đẹp, thời gian dường như chưa lưu lại bao nhiêu dấu vết nơi mẹ thì phải.
Hoàng hôn đang xuống, những tia nắng mặt trời cuối cùng còn sót lại yếu ớt rọi vào mỗi một góc nhỏ trong vườn.
Trong trí nhớ của Lạc Tư, mẹ của hắn trước giờ luôn là thục nữ trong số những danh viện thục nữ mà hắn biết, nhất cử nhất động của bà trước mặt người ngoài luôn là tiêu chuẩn mà các tiểu thư hào môn khác cần phải học tập, từ chuyện mang đôi giày nào để phối với loại quần áo nào cho đến món ăn nào cần phải phối với loại rượu nào, loại rượu nào nên phối với loại ly nào, không chuyện gì mà mẹ không biết. Nhưng thực ra, mẹ là người có tính tương đối ngang ngược, lại rất nóng nảy, có gì bất mãn liền không ngại đấu khẩu với ba.
Nhưng, dùng đôi tay nõn nà được bảo dưỡng kỹ càng của bà để cầm kéo tỉa hoa thì lại là một chuyện khác.
Trong suy nghĩ của hắn, chuyện giỏi nhất mà đôi bàn tay ngọc ngà này của mẹ có thể làm chính là nâng ly rượu tinh xảo trên tay thưởng thức mà thôi.
"Sao vậy?" Tỉa hoa được một lúc mới nhận ra người bên cạnh nãy giờ vẫn đang im lặng, Phạm Uyển Viện ngước lên nhìn thì thấy vẻ mặt khó hiểu của con trai.
"Mẹ, trước giờ con không biết mẹ biết dùng những công cụ thô sơ này!"
Nhìn người mẹ đầu đội nón rơm tay đeo bao tay lao động, động tác trên tay không ngừng thành thạo tỉa hoa hắn không thể không khâm phục bà, đây hoàn toàn không hề phù hợp với hình tượng trước giờ của mẹ nhưng bà làm rất thành thạo.
"Tuổi lớn rồi, cũng có những chuyện khác trước chứ." Phạm Uyển Viện thờ ơ nói.
Thật vậy sao? Lạc Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình lúc tỉa hoa, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xem nhau.
"Mẹ, mẹ đâu có già. Trong mắt con mẹ còn đẹp hơn mấy cô gái trẻ non nớt, ấu trĩ kia không biết bao nhiêu lần." Tuy rằng hai mươi mấy năm qua hắn đã khen mẹ mình đẹp không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ nghiêm túc và thành khẩn như lần này.
"Con cố ý nói cho mẹ vui sao?"
"Mẹ, con không phải lấy lòng mẹ đâu, con thật lòng muốn thấy mẹ vui mà."
"Con cảm thấy bây giờ mẹ không vui sao?"
Mặt trời đã ngả về Tây, công việc chăm sóc hoa cỏ của Phạm Uyển Viện cũng đã xong, buông chiếc kéo trên tay xuống, cởi đôi bao tay lao động ra, bà nhìn con trai, "Tối nay ở đây ăn cơm với mẹ!"
"Mẹ, về những bài viết trên tạp chí kia..." Lạc Tư vẫn kiên trì muốn thăm dò từ mẹ mình, "Chúng ta nói chuyện một lát, được không?"
Hắn biết mình trước giờ không phải dạng con cái chịu nghe lời, nhất là nghe lời mẹ, cũng không thường gần gũi bà cho lắm, thường nói bà hay rườm lời nhưng lúc này, hắn thực sự muốn tâm sự với mẹ, muốn nghe mẹ nói ra những suy nghĩ của mình.
Bấy nhiêu năm nay hắn luôn biết ba mẹ không yêu nhau, cũng không phải rất gần gũi nhưng ba ở bên ngoài chưa từng có tin đồn tình cảm nào, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lớn đến nỗi hắn cảm thấy cái gia đình này đã sắp đến giai đoạn sụp đổ rồi.
Bởi vì có thêm người thứ ba, ba mẹ rất có khả năng sẽ li hôn, mà hắn, rất có khả năng sắp có một người mẹ kế tuổi lớn hơn mình chẳng được bao nhiêu sao?
Tuy rằng đã trưởng thành nhưng hắn không nghĩ rằng mình có thể cởi mở dến mức không chút để tâm khi có thêm một người mẹ kế như vậy.
"Có gì để nói đâu!" Phạm Uyển Viện từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ bàng quan, điều này càng khiến Lạc Tư thêm lo lắng, lo lắng chuyện hắn suy nghĩ bây lâu sẽ trở thành hiện thực.
"Mẹ, nếu như mẹ không muốn nói cũng được thôi. Vậy mẹ nghe con nói! Những tin tức trên báo thực sự quá đáng lắm, chắc chắn là có người cố tình cung cấp tin đồn thất thiệt cho họ. Con sẽ nhờ Frank để đội ngũ luật sư của Phạm thị xử lý việc này, cáo họ tội phỉ báng."
"Không cần đâu. Mẹ đã có cách giải quyết rồi." Thấy vẻ phẫn nộ của con trai, Phạm Uyển Viện có chút cảm khái. Cho dù sau này bà không còn gì, nhưng ít ra cũng còn một đứa con trai ngoan ngoãn, thương mình, vậy là đủ rồi!