Chương 88: Niềm vui bất ngờ trên độ cao 10.000 mét (2)
Đôi mắt trong trẻo trắng đen rõ ràng ngày thường của cô giờ có thêm những đường tơ máu dù không quá rõ ràng, cánh môi tái nhợt như không còn chút huyết sắc nào, cả người bỗng trở nên chẳng có chút sức sống nào.
Chắc chắn là tối qua không được ngủ ngon, buổi sáng chỉ uống một ly sữa rồi vội vàng chạy đi thi cho kịp giờ, trải qua mấy giờ liền trong phòng thi xong lại phải lập tức chạy đến sân bay, làm sao không mệt cho được chứ?
Cô lại không phải như Phạm Trọng Nam, lúc nào nhìn cũng tinh thần sung mãn, sức lực dồi dào.
Haizz, không nghĩ nhiều nữa, tốt nhất là nên trở về giường ngủ một giấc rồi tính sau vậy!
Quay lại chiếc giường êm ái, cô cứ mặc nguyên váy áo như thế mà nằm xuống, máy bay thì đang vút thẳng trên nền trời xanh thẳm, rời khỏi Singapore hướng về Moscow.
Nếu bay thẳng thì ít nhất cũng phải cần mười mấy giờ đồng hồ, cô vẫn là nên ngủ một giấc cho khỏe rồi nói sau!
Giang Tâm Đóa mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc đó, ở khoang ngoài lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Phạm Trọng Nam thì ngồi một mình trong phòng hội nghị xử lý công việc.
Tống Cẩn Hành ngồi ở vị trí của mình nhìn cô gái nhỏ từ lúc lên máy bay đến giờ luôn tò mò nhìn đông ngó tây kia, trong đôi mắt trong trẻo không ngừng quan sát, hết bên trong máy bay đến mê mẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xem ra chuyện hắn và Hi Nhiên cực lực khuyên bảo Phạm Trọng Nam để cho cô ra khỏi thế giới chật hẹp của mình thực đúng đắn, nhìn bộ dạng cô thế kia kìa, hào hứng chẳng khác nào một chú chim sẻ vừa được sổ lồng!
Hưng phấn đến nỗi bữa trưa phong phú bày trước mặt cô vẫn chẳng buồn ăn, hưng phấn đến nỗi chắc là cô đã quên cô và hắn cách đây không lâu, cô và hắn đã có dịp gặp nhau.
"Bên ngoài phong cảnh đẹp đến vậy sao?" Tống Cẩn Hành rời khỏi chỗ ngồi, rón rén đi đến sau lưng cô, hơi cúi xuống để phù hợp với tư thế ngồi của cô, cùng nhìn những đám mây trắng lửng lơ bay ngoài cửa sổ máy bay.
"Đẹp lắm." Cô gái trả lời thật đơn thuần, "Trắng như tuyết vậy!"
Nghe câu trả lời thú vị của cô, trên môi Tống Cẩn Hành lộ ra một ý cười nhàn nhạt, "Em thấy tuyết rồi sao?"
"Thấy trên tivi rồi." Cô gái quay đầu lại mới phát hiện hắn gần mình quá gần, mùi hương xa lạ của một người đàn ông thành thục thoáng chốc tràn ngập khoang mũi cô, mà gương mặt so với Frank còn cương nghị hơn mang thêm một chút ngang ngạnh và càn rỡ cách cô thật gần, thật gần, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn tỏa lan sang người mình khiến cả người cô đều nóng lên.
"Đợi khi nào chúng ta đến Moscow thì em có thể nhìn thấy tuyết thật rồi!" Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trước mắt hắn, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt nhưng thật ngọt ngào, Tống Cẩn Hành trong một khoảnh khắc đó cảm thấy có gì khác lạ, hắn vội đứng thẳng lên, không dựa quá gần cô nữa nhưng thấy vẻ hào hứng đáng yêu của cô, hắn lại không nỡ rời đi.
"Tối qua Sharon có nói điện thoại với em, chị ấy nói sẽ dẫn em đi đắp thật nhiều người tuyết. Anh có từng đắp người tuyết bao giờ chưa?" Cô gái hào hứng hỏi liên miên không dứt.
"Chưa." Tống Cẩn Hành hắn có bao giờ làm những chuyện vô vị như vậy đâu nhưng không đành lòng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô nên bồi thêm, "Nhưng chắc là chơi rất vui."
"Vậy đến lúc đó anh cũng có thể cùng chơi." Cô gái ngọt ngào mời.
"Cũng được, nhưng giờ em phải ăn trưa trước đã, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó mới có sức chơi." Nói xong mấy lời này, Tống Cẩn Hành bỗng nhiên có cảm giác mình giống như một người cha đang dặn dò đứa con gái nhỏ của mình vậy.
Chỉ là, phần “tình thương của cha” này đến sớm mười mấy năm.
"Được." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Vẻ dịu ngoan của cô khiến cảm giác trìu mến cực kỳ xa lạ trong lòng Tống Cẩn Hành càng thêm mãnh liệt, hắn vươn tay về phía cô, "Anh dẫn em qua."
Cô do dự một chút rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, cười có chút hoảng loạn, có chút thẹn thùng, lại có chút ngọt ngào, "Dạ."
***
Khi công việc của Phạm Trọng Nam tạm thời coi như giải quyết xong bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tống Cẩn Hành ngồi nói chuyện phiếm với Sally, thấy cô gái nhỏ thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười ngọt ngào xen lẫn thẹn thùng thì thoáng chau mày đi về phía đó.
"Nói gì vậy?"
Nghe tiếng hắn, cả hai người đều cùng ngừng lại.
"Frank..." Giọng Sally có chút sợ hãi, như sợ Phạm Trọng Nam sẽ mắng cô vậy.
"Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, cậu không cần tức giận như vậy." Tống Cẩn Hành giải thích.
Cô gái nhỏ đã sống quá khép kín mười mấy năm rồi, tuy rằng có giáo sư riêng đến dạy học cho cô, trong nhà có tivi, có internet để cô có thể tìm hiểu về thế giới bên ngoài nhưng những kiến thức từ sách vở, từ tivi, từ máy tính dù sao cũng chỉ là kiến thức sáo rỗng.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tất cả mọi thứ đối với cô mà nói đều rất mới mẻ, rất thú vị, rất tân kỳ.
Từ lúc hắn cùng cô ăn cơm, nói chuyện phiếm đến giờ chẳng qua chỉ mới một tiếng đồng hồ hắn ngủi hắn đã nhận ra, thế giới cô sống trước đây nhỏ hẹp đến mức nào, còn cô, cô đơn tịch mịch đến mức nào.
"Má Điền!" Nghe tiếng gọi của Phạm Trọng Nam, má Điền nhanh chóng có mặt, "Dẫn tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, tôi với Tống tiên sinh còn có công sự phải bàn."
Nghe nói hai người có chuyện phải bàn, Sally liền ngoan ngoãn đứng dậy nhưng dường như có chút không nỡ rời đi, mắt cứ luôn nhìn Tống Cẩn Hành.
"Về phòng nghỉ ngơi cho khỏe thì mới có sức chơi người tuyết. Tôi với Frank còn có chuyện." Hắn nhìn gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ không nỡ kia, mỉm cười, "Chân Chân, nghe lời!"
Cô gái rất nhanh bước theo chân má Điền về một cabin khác nghỉ ngơi.
Trong khoang chỉ còn lại Phạm Trọng Nam và Tống Cẩn Hành, hắn chau mày nhìn người đối diện, "Vừa nãy cậu gọi Sally là gì?"
Sau khi chắc chắn hai người đã rời đi, Phạm Trọng Nam mới nghiêm giọng hỏi.
"Chân Chân! Cô ấy nói cho tôi biết đây là tên tiếng Trung của cô ấy."
"Xem ra con bé đối với cậu không có chút phòng bị nào."
"Bộ dạng tôi giống người xấu lắm sao?" Tống Cẩn Hành lộ ra nụ cười sáng láng đầy đắc ý, "Có cô gái nào nhìn thấy tôi mà lại đề phòng đâu?" Họ còn chờ không kịp lột sạch hắn, kéo hắn lên giường nữa kìa.
"Tống Cẩn Hành, tôi cảnh cáo cậu, tôi để cho con bé ra ngoài không phải là để đàn ông làm hư nó, cậu tốt nhất là phải nhớ kỹ điều này. Con bé không phải như những cô gái chủ động dán lên cậu ở bên ngoài đâu. Nếu như không thể đảm bảo chuyện đó với tôi, tôi nghĩ sau này tôi phải cách ky nó khỏi cậu."
Nghe Phạm Trọng Nam nói vậy, nụ cười trên môi Tống Cẩn Hành vụt tắt, "Frank, cậu nói gì vậy? Cô ấy chỉ mới mười mấy tuổi, căn bản vẫn là một đứa bé."
"Chính bởi vì con bé mới mười mấy tuổi nên tôi mới phải nhắc nhở cậu." Giọng Phạm Trọng Nam thật nghiêm túc, "Con bé giống như một tờ giấy trắng vậy, bất kỳ người nào xuất hiện bên cạnh nó cũng có thể lưu lại những vết tích không thể xóa sạch. Tôi không muốn con bé phải chịu bất kỳ tổn thương gì!"
Một thiếu nữ mới mười bảy tuổi, cho dù không biết chuyện đời nhưng cơ năng sinh lý càng lúc càng thành thục sẽ khiến cô giống như một nụ hoa mới hé nhụy, không chờ kịp mà lặng lẽ nở rộ.
Tình yêu tuổi trẻ, chỉ sợ sẽ dấy lên không ít phong ba.
Tống Cẩn Hành người đàn ông này giống như mặt trời ban trưa vậy, nhất định sẽ thiêu cháy đóa hoa trong nhà kính như Sally.
"Trọng Nam, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, tôi phân biệt rất rõ. Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô ấy."
Tống Cẩn Hành vốn không biết, lời đảm bảo lúc này của hắn sẽ khiến hắn sau này tiến thoái lưỡng nan.
"Tôi tin lời cậu." Phạm Trọng Nam gật đầu, vừa mới xoay người thì đã thấy nhân viên phục vụ máy bay vội vã chạy vào báo lại, "Phạm tiên sinh, Phạm phu nhân dường như không khỏe."
Nghe nói Giang Tâm Đóa không khỏe, Phạm Trọng Nam chợt biến sắc, "Lập tức gọi bác sĩ trên máy bay đến cabin của tôi."
Dặn dò xong, Phạm Trọng Nam vội rảo bước đi về cabin của mình.
"Đóa Đóa, sao vậy?" Phạm Trọng Nam đi vào, nhìn một vòng cabin xa hoa của mình, không có ai, xoay người lại mới phát hiện cửa phòng tắm đang mở còn cô thì đang rạp người trên bồn rửa mặt thì vội sải bước đi đến.
Giang Tâm Đóa ngẩng gương mặt nhỏ nhắn bởi vì cơn ói mà tái nhợt của mình, dùng mu bàn tay vô lực lau miệng, giọng yếu ớt, "Anh bận xong rồi sao?"
"Không khỏe sao lại không nói? Mau về giường nằm đi." Phạm Trọng Nam một tay khoác lên vai cô, một tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô.
"Có lẽ là do say máy bay thôi." Nhưng cô cũng đâu phải lần đầu đi máy bay, mấy lần trước nào có thấy phản ứng mạnh như vậy đâu.
"Để bác sĩ khám thử là biết ngay thôi."
Hai người trong khi nói chuyện thì cũng đã đi đến bên giường, nhân viên phục vụ máy bay cũng đã dẫn bác sĩ đến. Dìu Giang Tâm Đóa lên giường, lấy chăn đắp nửa người cô xong Phạm Trọng Nam mới cho họ vào.
Bác sĩ đi theo chuyến bay là một bác sĩ nữ tuổi hơn ba mươi, chắc là vì hai người khách xinh đẹp đi trong chuyến bay này mà mời đến. Sau khi kiểm tr.a cho Giang Tâm Đóa, thấy mọi phương diện đều rất bình thường, hỏi thêm mấy câu cũng không phát hiện có gì không thỏa đáng, sau cùng, bác sĩ cất ống nghe, nhìn Giang Tâm Đóa, lại nhìn Phạm Trọng Nam sau đó mới hỏi, "Phạm phu nhân, có phải cô có thai hay không?"