Chương 90: Tình yêu lặng lẽ nảy mầm (1)
Tất cả những khó chịu trong người bởi vì được nghỉ ngơi nhiều nên đã khôi phục lại nhiều, đối với hoàn cảnh mới mẻ xung quanh, biểu hiện của cô vui vẻ và ngây thơ như một cô bé, thậm chí có vẻ như đã quên mất chuyện mình đang có cục cưng.
Khó được thấy cô lộ ra tính khí trẻ con như lúc này, người trước giờ luôn lạnh lùng như Phạm Trọng Nam khóe môi cũng nhẹ câu lên một ý cười, giọng vui vẻ nói tên của một thị trấn mà Giang Tâm Đóa nghe xong hoàn toàn không biết, nhưng không sao, tên của chỗ này thế nào không quan trọng, quan trọng là cô muốn ra ngoài nhìn xem.
"Chúng ta ra ngoài chơi một lát được không?" Mặt đầy chờ mong, cô ngước nhìn hắn, đáng yêu như một đứa bé đang vòi kẹo với người lớn.
Đáng yêu đến mức cõi lòng bình lặng của hắn chợt xao động.
"Bên ngoài lạnh lắm, không sợ sao?" Hắn vươn tay, âu yếm vuốt gò má mịn màng của cô, một lần lại một lần, cảm giác mềm mại khiến hắn không nỡ buông tay.
Moscow là vùng thuộc ôn đới, nơi đây mùa đông lạnh nhưng không buốt, mặc áo bông và những trang phục chống rét khác, nếu ở bên ngoài chắc cũng sẽ không cảm thấy không thể chịu nổi.
Hắn chỉ có chút lo lắng tình hình sức khỏe của cô.
"Không sợ." Giang Tâm Đóa lắc đầu đảm bảo.
"Vậy đi thay quần áo đi, chúng ta xuống lầu ăn chút gì rồi anh dẫn em ra ngoài dạo."
Nói rồi hắn nắm tay cô đi đến phòng thay đồ, đích thân giúp cô chọn những món đồ giữ ấm xong, đợi Giang Tâm Đóa rốt cuộc từ phòng thay đồ bước ra thì đã thấy cô bị quần áo bao lại vụng về như một con chim cánh cụt, còn chưa mặc áo khoác, choàng khăn lại còn khẩu trang và bao tay chống rét nữa, không biết đến lúc mặc xong cô còn có thể tự đi được không nữa?
Bước ra khỏi phòng, Giang Tâm Đóa mới phát hiện đây là một căn nhà mang đậm phong cách Nga, mỗi một góc nhỏ đều gần gũi với thiên nhiên và hơi thở rừng sâu.
Bước xuống những bậc thang gỗ, đập vào mắt Giang Tâm Đóa đầu tiên là một lò sưởi thật lớn lửa đang cháy lách tách, ánh lửa bập bùng rọi vào những vách tường bằng gỗ khiến cả căn phòng thật ấm cúng.
Mà gần bên lò sưởi là một chiếc bàn ăn bằng gỗ dài, nơi đó Phạm Hi Nhiên và Chân Chân đã ăn mặc chỉnh tề ngồi chờ sẵn.
Thấy họ xuống, Phạm Hi Nhiên đứng dây, thân thiết hỏi, "Nghỉ ngơi xong thấy đỡ chưa?"
"Đỡ nhiều rồi." Sự nhiệt tình của cô khiến tâm trạng Giang Tâm Đóa thoải mái hơn nhiều, cô cố gắng bảo bản thân đừng quá để tâm đến thân phận của họ, muốn tiếp xúc nhiều hơn với họ, bởi vì không có ai trong số họ có ác ý với cô.
"Qua đây ăn chút gì đi, đều là những món má Điền chuẩn bị cho cô đấy." Phạm Hi Nhiên nắm tay Giang Tâm Đóa, trực tiếp đoạt người khỏi tay Phạm Trọng Nam.
Vốn cô sớm đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để chiêu đãi họ nhưng không ngờ lại biết tin Giang Tâm Đóa có thể đã mang thai, những món mùi vị quá nồng, quá cay, quá tanh đều không được dọn lên.
Nhìn một bàn toàn những món ăn thanh đạm lại còn một thố cháo thịt nạc đang nghi ngút khói, Giang Tâm Đóa cảm động cực kỳ, "Cám ơn."
"Đóa Đóa, trong bụng chị có cục cưng thật sao? Có thể cho em sờ thử được không?" Trên môi Chân Chân là nụ cười mộc mạc, đôi mắt trong veo tò mò nhìn vùng bụng bằng phẳng của Giang Tâm Đóa.
Chân Chân tuy rằng có giáo viên đến tận nhà dạy học nhưng những môn cô học toàn bộ đều là môn tự chọn cho nên những kiến thức về sinh lý nam nữ quả thực là ít đến đáng thương.
Ngày thường xem tivi, lên mạng đều có hạn chế, Phạm Trọng Nam làm sao có thể để cô tiếp xúc quá nhiều với những kiến thức không hay ho đó chứ.
Nếu như không phải lần trước về Singapore thăm cô, nhìn thấy cô ôm chú mèo trắng ngồi bên cửa sổ nhìn về chân trời xa xa hỏi, "Sharon, có phải chân trời ở mỗi nơi đều giống nhau hay không?", thì Phạm Hi Nhiên nghĩ mình cũng sẽ không phát hiện ra, cô gái nhỏ bị cách biệt với thế giới bên ngoài mười mấy năm kia tịch mịch đến mức nào.
Họ không thể để cô cứ tiếp tục sống như thế được, tuy rằng họ có năng lực đảm bảo cho cô cả đời không lo không nghĩ nhưng cô là một sinh mệnh độc lập.
Là một sinh mệnh độc lập thì nên có quyền tự do riêng của mình. Cô có quyền được ra ngoài, được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cho dù bên ngoài mưa to gió lớn đến đâu thì cũng nên ra ngoài xem thử, cảm nhận thử một thế giới hoàn toàn khác với Lục La Viên.
Cho nên, sau mấy lần cực lực đề xuất, Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng đồng ý dẫn Chân Chân đến đây, ở lại đây mấy ngày.
"Giờ còn chưa xác định." Giang Tâm Đóa cười có chút ngượng ngùng. Nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, mười phần đã chắc đến tám chín rồi.
Nhưng giờ, lần đầu tiên trong đời mặc nhiều quần áo như vậy trên người, làm sao có thể nhìn ra là có cục cưng hay không chứ đừng nói gì là sờ thử. Chính bản thân cô còn không cảm nhận ra được có một sinh mệnh nhỏ đang trưởng thành một cách kỳ diệu trong bụng mình nữa là.
"Nhanh ăn chút gì đi, lát nữa dẫn em ra ngoài chơi tuyết." Phạm Hi Nhiên vỗ nhẹ đầu Chân Chân rồi kéo Giang Tâm Đóa cùng ngồi xuống.
"Đóa Đóa, chị có muốn đi cùng bọn em không?" Đôi mắt to tròn của Chân Chân vẫn không chịu rời khỏi bụng của Giang Tâm Đóa.
"Ăn xong chúng ta cùng đi."
Lúc này má Điền bê một dĩa sơn tr.a ra, cẩn thận đặt trước mặt Giang Tâm Đóa, "Thiếu phu nhân, nếu như dạ dày cô không khỏe, ăn một hai miếng sẽ đỡ lại ngay."
Hiện giờ cô lại không thấy dạ dày của mình khó chịu tí nào, chỉ là, bụng đói có chút khó chịu mà thôi.
Nhưng khi má Điền múc một chén cháo thịt nạc nhỏ đặt trước mặt cô, cảm giác ơn ớn khó chịu từ trong dạ dày lại xông lên cổ họng khiến cô không khỏi bụm miệng.
"Bê xuống đi." Thấy mặt cô đổi sắc, Phạm Trọng Nam vội ra lệnh.
"Má Điền, Đóa Đóa không muốn ăn cháo thịt, vậy đổi cháo trắng đi." Phạm Hi Nhiên sợ Phạm Trọng Nam mắng người, liền vội đỡ lời.
Bữa ăn này, bởi vì cô không thoải mái nên bầu không khí có chút ngưng trọng.
Đợi Giang Tâm Đóa vừa ăn sơn tr.a vừa ăn cháo trắng xong, sắc mặt u ám của Phạm Trọng Nam mới coi như hòa hoãn lại đôi chút.
Nhưng hắn lại không chịu dẫn cô ra ngoài.
"Tại sao chứ?" Giang Tâm Đóa cầm áo khoác trên tay, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
"Frank, sao Đóa Đóa không được ra ngoài chứ?" Trang bị chỉn chu xong, Chân Chân cũng giống như một chú chim cánh cụt, cô đứng bên cạnh Phạm Hi Nhiên nơi cửa chuẩn bị xuất phát, dè dặt nhìn Phạm Trọng Nam hỏi.
Thấy Phạm Trọng Nam không trả lời cô, Phạm Hi Nhiên nắm tay Chân Chân, "Chúng ta đi trước đi."
Sau khi hai cô gái rời đi, căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại hai người.
"Lên lầu nghỉ ngơi đi." Phạm Trọng Nam khoác tay lên eo cô định dìu đi nhưng Giang Tâm Đóa không chịu.
Vừa nãy rõ ràng hắn đã đồng ý với cô, hơn nữa cô đã ăn mặc xong cả rồi giờ hắn lại không giữ lời, nào có người như thế chứ?
"Em không muốn nghỉ ngơi."
Khó được một lần cô cự tuyệt ngay trước mặt hắn!
"Lên lầu!" Giọng hắn càng thêm cứng rắn.
"Tại sao chứ?"
Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt nghiêm lạnh của hắn, so với người đàn ông ân cần chu đáo trên máy bay quả thật khác nhau một trời một vực! Người này không chỉ nuốt lời nhanh, tốc độ trở mặt cũng nhanh đến kinh người.
Đầu tiên, không nói một lời kéo cô lên máy bay, dẫn cô tới thế giới trắng cô chưa từng thấy rồi lại không cho cô ra ngoài, vậy là thế nào chứ?
Càng nghĩ càng ủy khuất, vành mắt Giang Tâm Đóa không khỏi phiếm hồng, dù cô tận lực nén xuống nhưng bởi vì đang cúi thấp đầu, nước mắt lại không chịu khống chế, tràn ra khóe mi.
Giọt nước mắt trong suốt đó, vẻ ủy khuất đến đáng thương đó khiến Phạm Trọng Nam chợt cảm thấy mình hình như vừa làm một chuyện ác không thể tha thứ gì đó vậy.
Hít sâu một hơi, vươn tay lau lấy những giọt nước mắt nóng đến bỏng rát kia, hắn thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ, "Đi thôi."
Đi đâu?!
Cô giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Lúc thì ân cần đến khiến cô chỉ muốn dựa dẫm vào, lúc thì lại lạnh lùng khiến cô khổ sở đến mức tưởng rằng mình làm sai chuyện gì. Thật khó hiểu!
"Không phải muốn ra ngoài sao? Nếu không muốn đi, vậy lên lầu nghỉ ngơi."
Vốn tưởng rằng sức khỏe của cô không tệ nhưng vừa nãy trong bữa ăn thấy cô khó chịu như vậy khiến hắn không yên lòng cho cô ra ngoài, định để bác sĩ đến kiểm tr.a một lần xác định chuyện có thai hay không rồi tính tiếp nhưng thấy vẻ đáng thương tội nghiệp của cô như vậy, cho dù trái tim cứng rắn đến mấy cũng phải mềm nhũn.
"Em muốn đi!" Giang Tâm Đóa vừa nghe có thể ra ngoài, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Vừa khóc vừa cười, thật là!
Mùa đông Moscow gió lạnh thấu xương, tuyết rơi rào rạt, nhất là ở khu Tây Bắc ít người này, nhiệt độ đã giảm đến âm hai mươi độ.
Giang Tâm Đóa vừa ra cửa đã bị cơn gió rét căm căm quét qua gương mặt non mềm của cô, lạnh đến cắt da cắt thịt nhưng vẫn không thể ngăn được sự hào hứng của cô.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một màn tuyết trắng xóa trải dài đến tận chân trời, trong màu trắng thuần khiết ấy, những cây bạch dương càng lộ vẻ kiên cường.
Giang Tâm Đóa buông tay Phạm Trọng Nam ra, đạp chân trong đôi giày đi tuyết thật dày bước lên mấy bước, suýt nữa bởi vì bước chân không vững mà té nhào.
Khiến cho Phạm Trọng Nam đang đi theo phía sau vội đưa tay giữ lấy eo cô, "Cẩn thận một chút!"
"Đóa Đóa, Đóa Đóa..."
Cách đó không xa trong rừng bạch dương, đang chơi tuyết thật vui với Phạm Hi Nhiên, Chân Chân lớn tiếng gọi cô.
"Chúng ta cũng đi qua đó, được không?" Giang Tâm Đóa vui vẻ nhìn Phạm Trọng Nam.
Phạm Trọng Nam cúi đầu nhìn cô gái bị bọc kín chỉ chừa lại đôi mắt đang rúc vào ngực mình, lòng lần nữa lại mềm nhũn.
Không nói gì, hắn nắm tay cô cùng đi qua.
Hai chiếc bóng một cao một thấp lưu lại hai hàng vết chân thật dài...