Chương 92: Tình yêu lặng lẽ nảy mầm (3)

Khi các món ăn đã bày biện xong cả, Phạm Trọng Nam vẫn còn đang bận trong thư phòng chưa ra, dưới sự chỉ đường của Phạm Hi Nhiên, Giang Tâm Đóa quyết định đến thư phòng gọi hắn xuống cùng dùng bữa.


Đến trước thư phòng, cánh cửa dày nặng nề không được đóng chặt, ánh đèn bên trong vẫn có thể xuyên qua khe cửa chiếu đến hành lang. Giang Tâm Đóa vừa định gõ cửa nhưng tay cô còn chưa chạm đến cánh cửa thì bên trong đã nghe truyền đến giọng nói đầy giận dữ của Phạm Trọng Nam khiến tay cô chợt khựng lại, sợ quấy rầy hắn nên không gõ nữa, xoay người định rời đi thì lại nghe một cái tên quen thuộc khiến cô lập tức dừng bước...


"Tôi mặc kệ ông ta có lý do gì, thứ hai tuần sau tôi muốn thấy tất cả nguyên vật liệu cho công trình này được vận chuyển đến Nga đúng hạn, bằng không, lập tức triệt tiêu hợp đồng của Giang Hán Sinh, tìm một nhà cung ứng mới."


Ba ngày trước hắn đã cảnh cáo Giang Hán Sinh một lần, bảo ông ta có bao nhiêu thì xuất hàng bấy nhiều, ít ra cũng phải đảm bảo đủ nguyên vật liệu cho đợt thi công đầu tiên. Thế mà giờ ông ta lại nói với hắn kho hàng bị cháy, hai phần ba số nguyên liệu đã bị thiêu rịu, căn bản là không có khả năng xuất hàng.


Hắn đã cho ông ta quá nhiều cơ hội nhưng Giang Hán Sinh hết lần này đến lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.
Cho dù lần này ông trời giúp Giang Hán Sinh có thể xuất hàng đúng hạn, lần sau hắn cũng vẫn triệt tiêu hợp đồng của Giang thị kiến thiết.


Sau đó Phạm Trọng Nam tiếp tục dặn dò những công việc khác, Giang Tâm Đóa không nghe tiếp nữa, chỉ là, khi cô rời khỏi thư phòng trở lại nhà ăn, tâm trạng vốn đang vui vẻ thoải mái trở nên có chút nặng nề.


available on google playdownload on app store


Xem ra nhất định là việc hợp tác giữa ba với hắn có vấn đề nên mới khiến Phạm Trọng Nam tức giận như vậy.


Cô không muốn xen vào công việc làm ăn của hắn cũng như của ba cô nhưng cô lo lắng nếu như việc hợp tác này không thành, liệu ba cô có lần nữa lợi dụng mẹ và em trai để tác động đến cô, bắt cô tìm Phạm Trọng Nam thương lượng hay không?
Đây là chuyện cô không muốn làm nhất.


Giang Hán Sinh một hai năm nay bất kể là đầu tư vào đâu cũng đều thất bại, hiện giờ nếu như cả việc hợp tác với Phạm Trọng Nam cũng có vấn đề, rốt cuộc là vì công ty thật sự không ổn hay là có người cố tình chọc gậy bánh xe, hoặc là, cha cô thật sự đã già rồi, không có cách nào lèo lái việc kinh doanh nữa?


Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến lời Tiểu Hàng lần trước đã nói, bảo cô sau này không cần giúp đỡ ba nữa, lúc đó Giang Tâm Đóa nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra vì sao em trai lại nói như vậy.


Giờ thì cô đã đoán được phần nào, Tiểu Hàng tuy rằng chỉ mới mười hai tuổi nhưng em trai rất thông minh, từ tai nạn xe cộ lần đó chắc là em trai đã nhìn ra được gì đó.


Nhưng tai nạn xe cộ xảy ra đã lâu như vậy rồi, phía cảnh sát vẫn chưa hề có phúc đáp với cô về kết quả điều tr.a của họ, xem ra vẫn chưa có manh mối gì mới.
Chẳng lẽ chuyện đó cũng có liên quan đến những lần đầu tư thất bại gần đây của ba cô sao?


Bởi vì có tâm sự nên trong suốt buổi tối Giang Tâm Đóa không cảm thấy dạ dày khó chịu nhưng ăn cũng chẳng được bao nhiêu, hơn nữa trên mặt còn lộ rõ cô có tâm sự trùng trùng.


Phạm Trọng Nam thì hoàn toàn ngược lại, vừa nãy trong thư phòng rõ ràng hắn rất tức giận nhưng xuống đến đây, cả người như hoàn toàn thay đổi nhưng hắn hoàn toàn không nhắc tới chuyện vừa nãy nói trong điện thoại, đối với cô vẫn chăm sóc ân cần.


Ăn tối xong, trở lại phòng của hai người trên lầu, ngâm mình trong bồn tắm tắm thật thoải mái xong bước ra, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở về phòng.
Giang Tâm Đóa nằm trên giường, trong tay là quyển tạp chí ảnh lúc chiều nhưng không có chút tâm tình nào tiếp tục xem.


Gập quyển tạp chí lại, đang định gọi điện thoại cho mẹ hỏi xem ba có liên lạc với bà không thì đã thấy Phạm Trọng Nam trở về phòng.
Thấy cô còn chưa ngủ, hắn đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, "Sao còn chưa ngủ? Không mệt sao?"
"Phạm Trọng Nam..." Cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn nói lại thôi.


"Sao vậy?" Hắn ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô.
"Anh không có gì nói với em sao?" Giang Tâm Đóa quyết định hỏi cho rõ ràng việc này bằng không cô nghĩ mình không có cách nào ngủ ngon được.
Phạm Trọng Nam nâng cằm cô lên, ánh mắt thâm trầm đăm đắm nhìn cô, cô biết gì rồi sao?


Thấy hắn không nói gì, Giang Tâm Đóa nói thẳng, "Vừa nãy em đứng ở cửa phòng sách, nghe anh nói chuyện điện thoại..."


"Em muốn nói giúp Giang Hán Sinh sao?" Giọng Phạm Trọng Nam không nhanh không chậm, nghe không ra là có tức giận hay không, "Cuộc chơi nào cũng có quy tắc riêng của nó, huống gì anh với ông ta trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Nếu như ông ta đã không có cách nào thực hiện hợp đồng vậy chỉ có thể rút lui khỏi cuộc chơi. Công trình xây dựng thị trấn liên quan đến lợi ích chung của năm tập đoàn lớn, anh không thể vì tư bỏ công được."


Giang Tâm Đóa sững sờ nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Phạm Trọng Nam nói chuyện về thương trường với cô nhưng dường như hắn hiểu lầm gì thì phải.


"Em không có ý nói giúp ba em." Cô tìm cách giải thích, hy vọng hắn nghe hiểu được ý mình, "Chuyện làm ăn em không rành lắm nhưng em không muốn bởi vì em mà anh khó xử." Cũng không muốn ba cứ mượn mẹ và em trai làm cớ hết lần này đến lần khác tìm cô.


Đối với nhà họ Giang, Phạm Trọng Nam xem như đã hết tình hết nghĩa, hắn không có nghĩa vụ phải liên tục duy trì cái động không đáy đó.
Tuy rằng cô họ Giang, trên người chảy dòng máu của Giang Hán Sinh nhưng gia đình đó đối với cô mà nói không có ý nghĩa đặc biệt gì.


"Anh không có gì khó xử cả." Hắn chỉ ra quyết định chính xác đúng theo quy tắc của cuộc chơi. Hơn nữa, chuyện này, người khó xử không phải hắn, là cô mới đúng chứ? Xem cô kìa, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo một tia khổ sở không nói thành lời, "Đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh đã cho người đưa mẹ và em trai em rời khỏi Mỹ rồi."


"Gì chứ?" Giang Tâm Đóa không ngờ lại nghe được từ miệng Phạm Trọng Nam tin tức đáng kinh ngạc như vậy.
Từ lúc nào thì hắn bắt tay làm chuyện đó? Vì sao không cho cô biết? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết ba sẽ lần nữa lợi dụng họ để gây sức ép với cô cho nên ra tay trước, đem người giấu đi rồi?


Vậy hắn đưa họ đi đâu chứ?
Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


"Người như Giang Hán Sinh anh hiểu rất rõ. Anh là người làm ăn, không thể nào cứ để mặc người khác muốn gì được nấy. Nếu như chuyến bay không bị trễ, chiều ngày mai họ sẽ đến Úc. Giang Hán Sinh không thể nào dễ dàng tìm được họ đâu."


"Úc?" Vậy không phải rất gần chị Tịnh Nhã sao? Giang Tâm Đóa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô vẫn luôn hy vọng mẹ và em trai có thể rời khỏi nhà họ Giang, chỉ là bằng vào sức cô thì không đủ.


Tuy rằng cô lấy một ông chồng rất tài giỏi nhưng bởi vì giữa hai bên điểm xuất phát không phải là tình yêu nên cô không dám đề xuất quá nhiều yêu cầu với hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại lặng lẽ giúp cô một việc lớn như vậy, bảo cô sao không cảm động cho được chứ?


"Vậy chân của Tiểu Hàng..." Giọng cô đã hơi nghèn nghẹn.
"Anh đã cho người liên hệ với những bác sĩ có tiếng tăm nhất ở Úc về phương diện này, đợi họ thu xếp ổn định xong sẽ có thể tiếp tục việc trị liệu. Nhất định có thể lần nữa đứng dậy."


"Cám ơn anh..." Nghe nói chuyện của mẹ và em trai đã được hắn sắp xếp thật thỏa đáng, Giang Tâm Đóa rốt cuộc cũng yên tâm. Trên đời này, hai người mà cô quan tâm nhất từ nay đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Còn cuộc sống của riêng cô cũng mới lần nữa bắt đầu.


Bởi vì cô đã có cục cưng rồi!
"Sao lại thích khóc vậy chứ?" Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt còn vương trên hàng mi dài.
Từ khi hắn biết cô đến giờ, ngoại trừ lần đầu tiên gặp cô trên đường, những lúc khác dường như cô rất dễ rơi lệ.


"Em vui mà." Cô cười, hai tay bối rối lau mặt.
Vui khóc, buồn khóc, ủy khuất cũng khóc, tức giận cũng khóc, phụ nữ đúng là một sự pha trộn đầy mâu thuẫn.
"Không được khóc nữa." Hắn nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô trong đôi tay mình, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô.


Chỉ là một nụ hôn phớt qua nhưng lại khiến cô cảm thấy thật gần gũi, thật thân mật! So với những nụ hôn nóng bỏng kia còn khiến người ta động lòng hơn.
"Dạ..." Cô nhìn hắn, trên môi là nụ cười thật ngọt ngào.
Nụ cười đó, đẹp đến làm lòng hắn rung động không thôi...


"Đóa Đóa..." Hắn rốt cuộc không kìm lòng được, đôi môi với những đường nét rõ ràng chậm rãi trượt xuống, dùng sức hôn cô, ngấu nghiến, triền miên giống như muốn hút cả linh hồn cô vào bụng mình...


Nếu như không phải lo lắng cô đã có cục cưng hắn nghĩ, nụ hôn này nhất định không thể vãn hồi.
Không biết đêm trước khi họ rời Singapore đi Moscow, động tác của hắn kịch liệt như vậy, liệu có ảnh hưởng tới cục cưng hay không nữa?
"Đi tắm đi!" Cô đẩy hắn ra.


Đợi đến khi Phạm Trọng Nam từ phòng tắm bước ra đã thấy Giang Tâm Đóa tâm trạng thoải mái vừa ngồi tựa đầu giường nhâm nhi li sữa mà Phạm Hi Nhiên vừa đích thân mang lên vừa xem tiếp quyển tạp chí ảnh.


"Thích nơi nào?" Phạm Trọng Nam cũng ngồi tựa vào đầu giường, thuận thế kéo cô vào lòng, liếc nhìn một loạt ảnh phong cảnh rõ ràng là đã qua xử lý kia.
Chiều nay cô với Chân Chân đã xem thật lâu rồi mà vẫn chưa chán sao?






Truyện liên quan