Chương 114: Rối ren (1)
Tình cảm bà dành cho ông, cũng giống như một cuộc chạy marathon không có điểm dừng vậy, rất dài, rất mệt mỏi, không phải bà chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc nhưng mỗi lần như vậy ông lại cho bà một tia hy vọng, khiến bà không cam lòng lại muốn tiếp tục, chỉ hy vọng trong cuộc đua marathon này, nếu chạy đến đích, thì có thể cùng ông bên nhau đến đầu bạc răng long.
Nhưng hiện giờ ông vẫn không coi bà như một phần trong kế hoạch nhân sinh của mình, hoặc có thể nói, trước giờ bà đều không có phần trong kế hoạch cuộc đời của ông, một chút nhỏ cũng không có.
"Đến đó, là vì công việc sao?" Không có tâm tình cãi nhau với ông, bà dùng giọng cực bình tĩnh hỏi nhưng trong giọng nói không dấu được một chút u buồn.
"Phải đó." Lạc Khải đã ăn mặc chỉnh tề, vừa thắt cà vạt vừa nhìn Phạm Uyển Viện đang co người trên sofa, đang định lên tiếng thì điện thoại chợt đổ chuông, liếc qua màn hình thấy cái tên của người gọi đến, ông lập tức đón nghe.
"Nhược Lâm, có chuyện gì?"
Nhược Lâm---gọi mới thân mật làm sao!
Cái tên này, như một cái gai đâm vào tim bà đau nhói.
Tôn Nhược Lâm là mối tình đầu của ông, điểu này bà không có cách nào quay ngược thời gian mà thay đổi quá khứ nhưng mà, vì sao, vì sao hai mươi mấy năm đã qua rồi họ vẫn còn dây dưa không dứt chứ?
Hiện giờ tuy bà có thể ở trước mặt Tôn Nhược Lâm làm như không thấy nhưng khi người đàn ông kia ở trước mặt bà gọi tên cô ta một cách thân mật như vậy, lòng bà vẫn chua xót vô cùng.
"Em đang ở bên ngoài?" Lạc Khải có chút kinh ngạc sau đó nói, "Anh lập tức ra."
"Không cho đi!" Nghe thấy ông cấp thiết muốn ra ngoài gặp Tôn Nhược Lâm, ngọn lửa trong lòng Phạm Uyển Viện càng lúc càng bùng lên dữ dội, bà đứng vụt dậy khỏi sofa, giang tay chặn ông lại.
"Phạm Uyển Viện, em lại muốn gây sự với anh sao?" Đôi mắt tinh anh của Lạc Khải nheo lại sau chiếc kính gọng vàng.
"Anh đừng quên chúng ta còn chưa li hôn, em có quyền ngăn cản anh đi gặp những người phụ nữ có ý đồ kia." Nhất là người đó lại là Tôn Nhược Lâm.
"Nhược Lâm hiện đang là luật sư của anh, anh với cô ấy chỉ bàn công việc." Ông đã nhận lời mời của một tập đoàn tài chính đa quốc gia của Mỹ, chuẩn bị sang đó nhậm chức. Hôm nay Tôn Nhược Lâm đến chính là vì đưa hợp đồng cho ông xem sau đó cùng đi đến công ty con của tập đoàn đó xem xét tình hình.
"Bàn công việc cũng không được đi." Luật sư thì thế nào? Chẳng lẽ nhất định phải đến trước cửa nhà ông chủ đợi sao? Rõ ràng là có ý đồ mà.
"Phạm Uyển Viện, tránh đường." Giọng ông không khỏi lạnh xuống.
"Em cứ không tránh đấy. Nói dễ nghe là công việc, ai biết bàn xong công việc hai người lại làm gì?" Lần trước tin đồn đã bay đầy trời rồi, mà nữ chính không phải chính là trợ lý của ông sao?
Tôn Nhược Lâm người phụ nữ này tuổi tác tương đương với Lạc Khải mà còn chưa kết hôn, những năm này luôn một mực ở bên cạnh ông làm luật sư riêng, trong lòng cô ta tính toán gì bà còn không biết sao?
Cho dù năm đó Lạc Khải có lỗi với cô ta thì thế nào? Người ta thường nói mối tình đầu chẳng đi đến đâu không phải sao?
Một đời người tránh làm sao được có những điều tiếc nuối, nhất là về mặt tình cảm.
Cho nên, có phải số phận đã định sẵn như vậy rồi không? Bà có được con người ông nhưng lại không có được trái tim của ông?
"Bà muốn suy nghĩ lung tung như vậy, tôi cũng không còn cách nào." Mặt Lạc Khải tối sầm, kéo tay bà ra đi về phía cửa.
"Lạc Khải, ông là đồ khốn." Phạm Uyển Viện nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của ông, lớn tiếng mắng.
Vì sao ông luôn nói bà ngang ngược, tùy hứng? Nếu như bà thật sự ngang ngược, vậy không chỉ là bây giờ, hai mươi năm qua bà làm sao có thể để mặc ông mỗi lần rời nhà là mấy tháng liền không về nhà chứ?
Nếu như bà thật sự ngang ngược, hiện giờ điều bà muốn làm không chỉ là nhìn theo bóng ông mắng thầm như thế mà là đuổi theo, trước tiên là mắng cho Tôn Nhược Lâm, người phụ nữ không biết xấu hổ kia một trận, nếu không nữa thì bảo Đỗ quản gia chuẩn bị một bình acid (thôi bỏ đi, một xô nước là được rồi, bà còn chưa độc ác đến nỗi muốn hủy dung nhan của người khác) mà tạt lên người cô ta cho bõ ghét.
Lạc Khải đi xuống thì gặp con trai nơi cầu thang, "Không phải con đến công ty thực tập sao?"
"Hôm nay nghỉ phép. Ba định đi đâu?" Lạc Tư thấy ba mình đang muốn ra ngoài, nhớ lại lúc vào nhà nhìn thấy chiếc xe nọ đậu ở trước nhà, người trong xe hình như là luật sư của ba thì phải.
"Có chút chuyện công phải bàn, ra ngoài một lát. Nếu như đã về, tối nay ở nhà ăn cơm với mẹ con đi." Nhớ lại vẻ tức giận vừa nãy của bà, đôi mày ông thoáng cau lại.
Thật là, chuyện bà nổi nóng với ông cũng đâu phải chỉ một ngày một buổi, ông lo lắng làm gì chứ?
"Ba, ba có chắc là phải đi bàn chuyện công chứ không phải hẹn hò với người phụ nữ kia? Ba coi mẹ là gì chứ?"
Từ khi những tin đồn kia lan truyền, Lạc Tư đối với ba mình luôn có một cảm giác không quá tín nhiệm.
Lạc Khải sầm mặt xuống, "Ba là ba con, ba làm chuyện gì còn cần con bảo sao?"
Thằng nhóc này, thật không thẹn là do một tay mẹ hắn nuôi lớn, hiện giờ lại còn dám nói kháy ông nữa sao?
"Ba đừng nói dễ nghe như vậy, ba có ngày nào làm tròn trách nhiệm của người cha chưa? Con mặc kệ giữa ba mẹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tóm lại, ba khiến mẹ không vui thì con cũng sẽ không tha thứ cho ba."
Ngày thường tuy rằng hắn chê mẹ mình phiền, suốt ngày nói ra rả bên tai không ngừng nhưng Lạc thiếu gia cũng không cho phép ai bắt nạt mẹ mình, cho dù người đó là ba cũng không được.
Buông xong câu đó, hắn xông thẳng lên lầu, chẳng thèm quan tâm có phải Lạc Khải còn muốn nói gì nữa không.
Lạc Khải nhìn theo bóng đứa con trai rõ ràng là đã cao hơn mình, thở dài một tiếng.
Lạc Tư nói không sai, ông đúng là chưa làm tròn trách nhiệm của người cha, hiện giờ có tư cách gì dạy dỗ hắn chứ? Có tư cách gì khiến mẹ hắn không vui chứ?
Nhưng hai người họ làm vợ chồng hai mươi mấy năm rồi, cách họ sống chung luôn là như thế.
Phạm Uyển Viện không vui, là do ông sao?
Vừa miên man suy nghĩ vừa bước ra ngoài, Tôn Nhược Lâm vẫn ở trong xe chờ ông.
Lên xe của cô, ông hỏi thẳng, "Hợp đồng đâu?"
Tôn Nhược Lâm đưa cho ông một túi hồ sơ rồi lái xe rời đi.
Lạc Khải mở túi hồ sơ, chỉ liếc mắt một cái rồi cho vào lại, "Cái anh cần là hợp đồng."
Chứ không phải phần thỏa thuận ly hôn vừa mới in lại này.
"Chẳng lẽ phần này anh không cần nữa sao?" Tôn Nhược Lâm nghe ông nói vậy, hơi nghiêng mặt qua nhìn ông.
Rõ ràng là ông bảo cô chuẩn bị thỏa thuận li hôn, lần trước sau khi bị Phạm Uyển Viện xé rách, Tôn Nhược Lâm trở về lập tức in ra một phần khác, cái cô kỳ lạ chính là thái độ của Lạc Khải.
Đã mấy lần cô gọi điện thoại cho ông, hỏi ông lúc nào muốn đưa thỏa thuận li hôn này cho Phạm Uyển Viện nhưng ông lại một mực thoái thác bảo không có thời gian. Sau đó cô mới biết thời gian gần đây gần như ngày nào ông cũng về căn biệt thự này cho nên hôm nay mới cố tình cầm nó đến cho ông.
"Không cần." Lạc Khải nói xong, trực tiếp cầm lấy túi hồ sơ xé toạc.
Tôn Nhược Lâm nếu như không phải đã qua cái tuổi bồng bột thiếu trầm tĩnh, chắc là sẽ không nhịn được mà thét lớn trước mặt ông.
"Lạc Khải, anh..."
"Chuyện riêng của anh không cần em phải xử lý nữa." Đôi mắt Lạc Khải sau lớp kính thật điềm tĩnh.
"Có phải Phạm Uyển Viện lại dùng thủ đoạn gì ép anh hay không?" Tôn Nhược Lâm cười khẩy, "Em biết mà, vị thiên kim tiểu thư vô dụng đó ngoại trừ giở một chút tâm cơ không thể cho ai biết ra thì còn bản lĩnh gì khác đâu chứ!"
"Nhược Lâm!" Giọng Lạc Khải chợt trở nên thật nghiêm trang, "Uyển Viện là vợ anh, sau này không cần ở trước mặt anh nói xấu cô ấy. Hơn nữa, chuyện li hôn tuy rằng cô ấy chủ động đề xuất nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ thật sự li hôn với vợ mình. Tuy rằng Uyển Viện có nhiều khuyết điểm nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thực cô ấy là vợ anh."
"Phạm Uyển Viện rốt cuộc đã cho anh uống thuốc gì mà anh lại bởi vì cô ta nói em như vậy?" Tôn Nhược Lâm vạn phần không cam lòng, "Lạc Khải, chẳng lẽ cả đời này chúng ta cứ để cho bà ta như thế..."
"Đủ rồi Nhược Lâm." Lạc Khải dứt khoát ngắt lời cô, "Lúc đầu đúng là anh có lỗi với em nhưng ngoại trừ làm như vậy ra anh không còn cách nào khác. Chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, chúng ta sớm đã không còn như xưa, em nên có cuộc sống của riêng mình."
"Nhưng em vẫn một mực chờ anh, chờ bao nhiêu năm nay rồi..."
"Em không phải là chờ anh." Lạc Khải cười nhạt, "Năm đó sau khi anh kết hôn không bao lâu, không phải em cũng đến Mỹ du học sao? Anh không biết vì sao em chia tay với người đàn ông kia nhưng giờ anh với em đều có cuộc sống riêng của mình, không thể quay lại với quá khứ được nữa."
Ông quả thực không muốn nói những lời này nhưng không thể để cô tiếp tục hiểu lầm giữa họ còn tình cảm nam nữ gì.
Những năm qua, sau khi cô tốt nghiệp, có thành tựu ở Mỹ rồi lại chia tay với người bạn trai vẫn luôn bên cô trong những năm tháng du học ở Mỹ, ông không nỡ nhìn cô một mình lăn lộn ngoài đơi mới mời cô về làm luật sư riêng của mình. Nhưng sự quan tâm đó không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, chỉ là một sự quan tâm dành cho cố nhân mà thôi bởi cho dù không còn yêu, cô cũng coi như người bạn từ nhỏ cùng ông lớn lên.
"Lạc Khải..." Mặt Tôn Nhược Lâm hết xanh lại trắng, cô không ngờ Lạc Khải cũng biết chuyện này. "Có phải anh yêu Phạm Uyển Viện không?"
Cô vẫn không cam lòng hỏi.