Chương 2: Đánh vỡ
Thanh âm kia đúng là Hạ Lan Chi , nhưng hiển nhiên, bên trong không chỉ có một mình nàng ta.
Hạ Lan Tuyết là người từng trải, dựa vào đạo thanh âm vừa rồi cũng đoán được bên trong có chuyện gì phát sinh.
Nếu nói là Hạ Lan Chi tuổi không nhỏ, phát sinh chuyện như vậy cũng ở trong tình lý, như ở dĩ vãng, Hạ Lan Tuyết tất nhiên sẽ không truy cứu, nói không chừng còn có thể thành toàn.
Nhưng hiện nay, tỷ tỷ bệnh nặng, mà nàng làm muội muội lại dựa vào danh nghĩa cầu phúc cho tỷ tỷ, lại vụng trộm ở trong cung của tỷ tỷ.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy rất đâm tâm.
"Bên trong là ai?" Nàng nghiêm nghị chất vấn.
Xạ Nguyệt, Ấp Nguyệt đều ngốc rồi, môi rung động lại nói không nên lời.
Hoàng hậu tàn nhẫn, các nàng đều biết , nếu như chuyện này bị vạch trần, các nàng không ai có thể sống được.
"Là, là - -" Ấp Nguyệt chính vắt hết óc nghĩ vơ vét lý do lừa dối cho qua, tuy nhiên, bên trong lại truyền tới thanh âm vui sướng, có nữ, cũng có nam.
Nữ tự nhiên là Hạ Lan Chi, còn thanh âm nam nhân kia...
Hạ Lan Tuyết cả người như bị sét đánh, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cũng không biết ở đâu ra khí lực, theo bản năng đẩy Đàn Hương ra, lảo đảo vọt vào trong phòng.
"Nương nương." Ấp Nguyệt không ngăn cản lại, liền hô to, để bên người bên trong có thể nghe thấy.
Nhưng mà, sau màn trên mặt giường lớn, một đôi nam nữ đang quấn quýt si mê, lại hồn nhiên không hay có người xông vào.
Hạ Lan Chi thậm chí không vui nhăn hạ đôi mi thanh tú, trong miệng lẩm bẩm, "Nha đầu Ấp Nguyệt ch.ết tiệt kia hô loạn cái gì không biết, tí nữa ta xử lý nàng."
"Để ý nàng làm chi?" Nam Cung Khế bàn tay nhẹ khẽ vuốt vuốt sống lưng bóng loáng của nàng, khóe môi mỉm cười, "Chi Nhi, vừa rồi có thoải mái không?"
"Ưm, Hoàng thượng, người xấu, Chi Nhi không để ý tới người." Hạ Lan Chi thẹn thùng vùi mặt trong ngực hắn, chỉ rầu rĩ cười.
Loại tư thái tiểu nữ nhi thẹn thùng này, chọc trong lòng Nam Cung Khế ngứa một chút, nhịn không được nghiêng người lại đè Hạ Lan Chi xuống.
Lại không nghĩ, lơ đãng nhìn lên, sau màn che có một người đang đứng, hắn sợ run , lại lăn từ trên người Hạ Lan Chi xuống.
"Hoàng thượng, làm sao vậy?" Hạ Lan Chi nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Khế lại núp ở phía sau nàng, ngón tay chỉ màn che, nơm nớp lo sợ nói không lên một câu hoàn chỉnh, "Hoàng, hoàng hậu, sau..."
"Cái gì hoàng hậu?" Hạ Lan Chi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết mạnh mẽ vén màn che lên, âm lãnh đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn trong khoảnh khắc sợ không còn huyết sắc.
Còn không đợi nàng ta phản ứng, Nam Cung Khế đã một cước đạp nàng ta xuống giường, không để ý nàng ta té có bị thương không, đã liền quỳ trên mép giường, đáng thương mà vô tội giải thích với Hạ Lan Tuyết.
"Hoàng hậu, là tiện nhân kia dụ dỗ, mê hoặc trẫm, trẫm vốn là muốn đi tìm hoàng hậu , là nàng nói muốn thương lượng cùng trẫm chuyện hoàng hậu bệnh nặng..."
"Sau đó thì sao? Liền thương lượng đến trên giường?" Nhìn trên giường, dưới giường một đôi cẩu nam nữ này, Hạ Lan Tuyết không biết là nên khóc hay nên cười, suy nghĩ trong lòng thật giống như dấy lên ngọn lửa hừng hực, đốt lục phủ ngũ tạng nàng đều đau nhức.
Nhưng mà, cũng không phải đau lòng.
Nhìn Hạ Lan Tuyết âm trầm không thấy đáy mắt, Nam Cung Khế đáy mắt lóe qua thoáng cái tối tăm, mạnh mẽ nhào tới trước, ôm lấy Hạ Lan Tuyết.
"Hoàng hậu, trẫm sai rồi, trẫm cũng không dám nữa..."
Theo thanh âm hắn ân hận xin lỗi, một cái trâm bạch ngọc vươn tới hung hăng đâm vào cổ Hạ Lan Tuyết, trong nháy mắt máu đỏ tươi chảy ra, nhiễm đỏ quần áo nàng tỉ mỉ mặc vào.