Chương 18: Đáng tiếc

Hạ Lan Tuyết chật vật chạy ra khỏi Hoa phủ, quay đầu lại nhìn thấy hắc y nhân kia không có đuổi theo, lúc này mới tựa vào góc tường cuối hẻm, thở ra.
"Tiểu thư." Đột nhiên, một thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Đàn Hương chạy đến.


"Tiểu thư, hơn nửa ngày ngài chạy đi đâu?" Đàn Hương chạy đến bên cạnh, con mắt hồng hồng nhìn nàng, đột nhiên nhìn thấy vết thương trên cần cổ nàng, sợ ngây ngẩn cả người, "Tiểu thư, ai làm ngài bị thương?"
"Không đề cập tới cũng được." Nói đến, trong lòng Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.


Vịn tay Đàn Hương, không còn tâm tình đi đến cửa hàng, nàng trực tiếp ngồi lên xe ngựa, nghĩ hồi phủ nghỉ ngơi một chút.
Không nghĩ, vừa mới bước vào cửa chính Hạ Lan phủ, liền bắt gặp quản gia Trần ma ma đang vội vã từ trong cửa đi ra.


Trần ma ma vừa thấy Hạ Lan Tuyết, lập tức như gặp được cứu tinh, vội đi lên trước thỉnh an, liền vội vàng nói, "Đại tiểu thư, ngài đã trở lại rồi, xảy ra án mạng."
"Ai ch.ết rồi?" Hạ Lan Tuyết trêu chọc nàng, phối hợp đi lên phía trước.


Trần ma ma vội vàng đi ở phía sau, hư thanh thở dài nói, "Còn không phải là nhị phu nhân, nói nhị tiểu thư trộm kim trâm của nàng, ép nhị tiểu thư phải treo cổ".
Hạ Lan Tuyết thân hình dừng lại, mắt sắc bén nhọn nhìn nàng chằm chằm, hừ lạnh, "Như vậy, là nhị tiểu thư ch.ết rồi?"


"Không?" Hạ Lan Tuyết thần sắc có chút khó lường, làm cho Trần ma ma cảm thấy bất an, vội vàng nói, "Cái này không có, may mắn Nhị di nương phát hiện kịp thời, cứu nhị tiểu thư xuống."
"À." Hạ Lan Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi vểnh, lẩm bẩm, "Đáng tiếc."
"Cái gì đáng tiếc?" Trần ma ma khó hiểu.


available on google playdownload on app store


Hạ Lan Tuyết không đáp chỉ hỏi, "Nếu như nhị tiểu thư đã được cứu xuống. Người nào ch.ết rồi?"
Trần ma ma ngừng lại, sắc mặt có chút khó coi, "Cũng, cũng không có ai ch.ết."


"Vô liêm sỉ." Hạ Lan Tuyết đột ngột dừng bước, thần sắc nghiêm khắc nhìn chằm chằm nàng, "Mọi người đều tốt , tại sao miệng ngươi lại nói bậy "Xảy ra án mạng", bổn tiểu thư thấy người muốn ch.ết là ngươi rồi."


Ánh mắt kia lạnh lẽo, khí thế uy nghiêm, làm cho Trần ma ma toát mồ hôi lạnh, nháy mắt mờ mịt không biết làm sao.
"Đàn Hương, vả miệng, đánh đến khi nào nàng không dám nói lung tung mới thôi."
Hạ Lan Tuyết lạnh lùng phân phó xong trực tiếp đi thẳng.


Trần ma ma có thể lúc trời đang nóng bức thế này, sốt ruột gấp rút chạy đi tìm nàng, chính là muốn nàng trở lại bênh vực Hạ Lan Chi.
Nếu như không có lợi, nàng ta có thể nhiệt tình như vậy?
Hạ Lan Tuyết cười lạnh, một nô tài không biết chủ tử của mình là ai, nàng giữ lại có ích lợi gì?


Nhưng mà, trở lại Tuyết Uyển, lại cũng không thể sống yên ổn, vết thương trên cổ còn chưa xử lý tốt, lại có người đến làm phiền, hơn nữa còn là vì chuyện của Hạ Lan Chi.
Xem ra, tay mẹ con Trầm di nương này đủ dài, che lấp bên trong phủ, không chỉ có Trần ma ma, ngay cả lão phu nhân cũng ra mặt.


Nha hoàn Cẩm Tú bên người lão phu nhân đang đứng đợi ở bên ngoài , tựa hồ Hạ Lan Tuyết hôm nay không đi chủ trì công đạo, nàng ta sẽ không rời đi.
Bích Văn vặn chặt đôi mi thanh tú, nhìn Hạ Lan Tuyết, thấp giọng nói, "Đại tiểu thư, trên người ngài có thương tích, hãy để cho nô tỳ xử lý đi?"


"Ngươi không nghe các nàng luôn miệng nói muốn đại tiểu thư làm chủ sao? Ta không đi, lại phụ bạc tín nhiệm của các nàng như vậy." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng cười, không có người chú ý tới đáy mắt nàng chợt lóe hàn quang.
- -


Trầm di nương cùng nhị tiểu thư Hạ Lan Chi, ở tại tây sương biệt viện, khuôn viên không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, hoa cỏ sum xuê, thanh u lịch sự tao nhã.
Mà giờ khắc này, thanh âm la hét ầm ĩ phá hủy hết thảy.
Cho đến khi Ấp Nguyệt hô, "Đại tiểu thư đến đây."


Âm thanh la hét ầm ĩ dần dần ngừng, chỉ còn lại tiếng thiếu nữ cúi đầu nức nở, nghe phá lệ đáng thương.
"Đại tiểu thư, ngài đã đến rồi."
Trước ánh mắt của mọi người, Trầm di nương dắt tay Hạ Lan Chi nước mắt như mưa, quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Tuyết.
"Cầu xin đại tiểu thư làm chủ."






Truyện liên quan