Chương 40: Chỗ đau
Hạ Lan Tuyết rủ mi xuống không nói, cực lực tìm tòi trong trí nhớ, nhưng không biết đã từng gặp gỡ người này ở đâu.
Kiếp trước, thậm chí chỉ nghe thấy danh tiếng của hắn, chứ chưa từng gặp mặt.
Đời này, cũng đã gặp mặt hắn, nhưng cũng mới gặp có hai lần, làm sao có cảm giác quen thuộc được?
Nàng đột nhiên trầm mặc, làm cho trên mặt Thiếu Khâm lộ ra vẻ ôn nhu, cánh tay không tự giác gia tăng thêm lực đạo, đem nàng ôm vào lòng càng chặt.
Hạ Lan Tuyết giật mình, mùi hương đánh thức nàng khỏi hồi tưởng, khẽ nhướng mày, như cười như không nhìn hắn, thật không rõ, một gã thái giám, còn có hứng thú với nữ nhân như vậy?
"Nhìn cái gì?" Thiếu Khâm khẽ cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng dò xét.
"Nhìn ngươi." Hạ Lan Tuyết mặt mày mỉm cười, xinh đẹp động lòng người, tay đột nhiên vòng qua eo hắn, giống như là yêu thương nhung nhớ vậy.
Thân hình Thiếu Khâm cứng lại, đáy mắt thoáng tối tăm, "Phải không? Bản Đốc đẹp không?"
"Đẹp, so với cô nương Tiên Tiên của Túy Tiên Lâu còn đẹp hơn." Hạ Lan Tuyết lặng lẽ thu tay về, khẽ giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, kinh diễm nhìn hắn, đôi mắt mỉm cười lộ ra nét giảo hoạt.
Đem hắn so sánh với cô nương trong thanh lâu? Thiếu Khâm cũng không giận, trên mặt vẫn như cũ vui vẻ nhàn nhạt, hỏi, "Ngươi đã gặp Tiên Tiên cô nương ?" "A, chưa gặp, nghe nói."Hạ Lan Tuyết ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào mặt hắn, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, ngược lại lại chậc chậc thở dài, "Chỉ là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Thiếu Khâm rũ mắt xuống, có chút thích thú nhìn biến hóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hạ Lan Tuyết lại "Ai" một tiếng, ánh mắt nhỏ u oán nhìn thoáng qua hắn, "Đáng tiếc ngươi là... Gì kia sao, nếu không, sợ rằng nữ tử trong khắp thiên hạ này đều bị ngươi mê hoặc rồi."
Mặt Thiếu Khâm, lập tức đen xuống, lông mi dài rũ xuống, cố ý che đi ánh tối tăm trong đáy mắt.
Hạ Lan Tuyết khẽ đứng thẳng mi, cuối cùng trong lòng sung sướng vài phần.
Kỳ thật, nàng cũng không là loại người có thù tất báo, nhưng đêm nay nàng thật sự căm tức.
Tự xông khuê phòng, cưỡng chế dẫn người, ôi, thật xem nàng như là tiểu bạch hoa tùy tiện hái à.
Biện pháp chỉnh người, nàng có rất nhiều, nhưng muốn chỉnh phải xoáy vào chỗ đau của người ta.
Từ xưa đến nay, điều kiêng kỵ nhất của nam nhân chính là bản thân mình là thái giám , đây không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích tôn nghiêm.
Còn đối với bọn thái giám, kiêng kỵ nhất là bị người khác nói như vậy.
Nàng nghĩ, vị mỹ nhân Thiếu Khâm này sợ càng là như vậy đi?
Rõ ràng một gã thái giám tổng quản, cả ngày áo trắng hơn tuyết, xuất trần như tiên , giống như một quý công tử thanh nhã thoát tục vậy.
Ôi, biết rõ không thể, lại như vậy ngụy trang, ước chừng cũng là để an ủi trong lòng đi.
Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, lại không sợ ch.ết hỏi một câu, "Đúng rồi, ngươi tại sao phải làm thái giám nhỉ?"
"Ngươi muốn biết?" Thiếu Khâm mi mắt nhẹ mở ra, ánh mắt hơi đổi, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia yêu dã.
Tim Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, cười khan, "Ngươi không muốn nói liền không nói đi, dù sao, cái này cũng coi như là chuyện đau lòng của ngươi đi?"
"A." Thiếu Khâm mím môi cười, giữa đêm hè thanh vắng, đúng là yêu khí mười phần, "Nếu ngươi muốn nghe? Muốn nghe ta sẽ nói."