Quyển 2 - Chương 32
Lúc Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình xuống tầng, Kiều Mặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Yến Kì Nguyệt mặc áo sơ mi rất đơn giản màu trắng, chỗ cổ áo còn có vết roi diễm lệ lộ ra, thoạt nhìn đặc biệt sắc tình.
Mặt anh ta lập tức cứng ngắc một chút, sau đó phát hiện Yến Kì Nguyệt hoàn toàn không có một chút ý tứ che dấu nào, thoải mái nắm tay Thiệu Tình ngồi xuống.
"anh tới làm gì?" Yến Kì Nguyệt dựa vào người Thiệu Tình, một bộ dạng chim nhỏ nép vào người, nhìn mặt Kiều Mặc lại cứng ngắc một chút.
anh ta chần chờ nửa ngày, mới nói: "Chúc mừng."
anh ta đối với đam mê đặc biệt của Yến Kì Nguyệt coi như chưa hiểu rõ hết, bởi vì lúc ban đầu anh ta đưa một bảo mẫu lại đây, trên danh nghĩa là bảo mẫu, kỳ thật ý của Kiều Mặc là bảo mẫu kia có thể chiếu cố Yến Kì Nguyệt, lại có thể làm ấm giường cho anh ta.
Kết quả không nghĩ tới, bản thân Yến Kì Nguyệt không có cái ý tứ kia, bảo mẫu đó lại nổi lên tâm tư khác, nửa đêm bò lên giường Yến Kì Nguyệt, sau đó thấy được thứ không nên thấy, trực tiếp đã bị Yến Kì Nguyệt bầm thây vạn đoạn.
Lúc Kiều Mặc biết được tin tức liền nhìn thấy Yến Kì Nguyệt dựa vào cửa lớn, chỗ cổ áo rộng mở còn có thể nhìn thấy nhiều vết thương loang lổ, mà bảo mẫu kia đã biến thành một khối thịt.
Kiều Mặc làm thế nào cũng không nghĩ tới cư nhiên có người có thể đem cái yêu nghiệt này thu thập dễ bảo, một người tùy ý ngang ngược, đến trước mặt Thiệu Tình ngoan giống như con mèo nhỏ.
Vì thế Kiều Mặc liền dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt lập tức không dấu vết chặn ánh mắt Kiều Mặc, Kiều Mặc khóe miệng cong lên, loại dấm chua này cũng ăn?
"anh tới rốt cuộc là muốn làm gì? nói nhanh lên, nói xong liền lăn nhanh!" Yến Kì Nguyệt lạnh lùng nhìn Kiều Mặc, dám nhìn vợ của anh ta, còn nhìn nhiều như vậy, có phải có ý đồ gì hay không ?
"Tôi kỳ thật là tới xin lỗi." Kiều Mặc trầm mặc một chút, sau đó nói, tính cách em gái anh ta Kiều Ngữ thật sự có chút kiêu ngạo, điều này Kiều Mặc rất rõ ràng, anh ta không phải cái loại bất luận thị phi, giúp người thân không giúp người có lý.
Huống chi, giá trị Yến Kì Nguyệt phi phàm, anh ta tuyệt không muốn cùng Yến Kì Nguyệt xé rách mặt.
Yến Kì Nguyệt không nói chuyện, sau đó Kiều Mặc hơi hơi sửng sốt: "Tôi cho rằng anh sẽ phản ứng."
Yến Kì Nguyệt lười biếng nói: " anh không phải đến xin lỗi sao? Tôi đang đợi anh xin lỗi nha."
Người bình thường khẳng định sẽ khách khí khách khí, việc này cũng liền trôi qua, Yến Kì Nguyệt sẽ không, Kiều Mặc rất rõ ràng tính tình anh ta, lúc này thở dài một tiếng, sau đó nói: "Tiểu Ngữ tính tình không tốt, tôi cũng nói nó rất nhiều lần, chính là không thay đổi, lần này mạo phạm quý phu nhân, sau khi trở về tôi đã mắng nó, chuyện này bỏ qua như vậy được không?"
"anh biết tính tình của tôi, cô ta đắc tội tôi không có gì, tôi nhìn mặt mũi của anh, cũng sẽ không so đo quá nhiều, nhưng mà cô ta cư nhiên trêu chọc vợ tôi." Yến Kì Nguyệt như cũ lười biếng dựa vào trong lòng Thiệu Tình, con ngươi hẹp dài của anh hơi hơi híp, trong mắt hiện lên một tia sáng âm lãnh.
Nếu không phải còn muốn ở căn cứ Lâm Xuyên hỗn loạn này, anh đã sớm đem Kiều Ngữ bằm thây vạn đoạn.
Vẻ mặt Kiều Mặc bất đắc dĩ: "Tôi không phải lại đây xin lỗi anh sao?"
"Xin lỗi dùng cái rắm a?" Yến Kì Nguyệt trừng mắt nhìn trừng trừng, châm chọc nói: "Nếu không tôi giết ch.ết em gái anh, sau đó lại nói lời xin lỗi với anh?"
Thiệu Tình sờ sờ đầu Yến Kì Nguyệt, động tác rất mềm nhẹ, sau đó cứ vậy làm cho Yến Kì Nguyệt đỏ mặt, anh đem chính mình nép vào trong lòng Thiệu Tình, sau đó xấu hổ nói: "Ngàn không nên vạn không nên, cô ta không nên bắt nạt vợ tôi, lần này nể mặt anh, tôi cũng liền chuyện cũ bỏ qua, lại có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."
Kiều Mặc lại không nhịn được nhìn Thiệu Tình nhiều thêm một cái, anh ta hiện tại thật bội phục Thiệu Tình, phải có bao nhiêu bản lĩnh, mới có thể thu phục Yến Kì Nguyệt.
"Chỉ nói câu xin lỗi thực quá nông cạn, tôi mới phát hiện một kiện đồ vật, chuẩn bị qua hai ngày nữa đi lấy, quý phu nhân là dị năng giả hệ mộc, không biết đã thu phục đủ thực vật biến dị chưa?"
Thiệu Tình lắc đầu: "Còn dư một vị trí trống."
cô hiện tại tổng cộng thu phục ba loại thực vật biến dị, còn có thể thu phục thêm một loại, mặc kệ là dây leo lúc ban đầu, hay là hoa ăn thịt người cùng thố ti tử sau này, đều là có khuynh hướng phương diện công kích.
Thiệu Tình vốn dĩ muốn tìm một gốc cây thực vật dùng phụ trợ, bất quá vẫn luôn không có cây nào thích hợp, và cũng không cố ý đi tìm.
"Ở phụ cận kia có một loại thực vật biến dị, tản mát ra mùi hương có thể khiến cho người ta cả người vô lực, trái của nó và thuốc viên Kì Nguyệt làm có hiệu quả kì diệu như nhau, ý của tôi là, chờ thêm mấy ngày lúc đi ra ngoài tôi mang cô đi thu phục nó, cũng coi như tạ lỗi của tôi." Kiều Mặc mỉm cười nói.
Yến Kì Nguyệt nhéo nhéo tay Thiệu Tình, ý bảo cô đáp ứng, chờ Thiệu Tình đáp ứng rồi, Yến Kì Nguyệt lập tức nói: "Tôi cũng phải đi."
Dù thế nào cũng không có thể để mặc Kiều Mặc cùng vợ anh ở chung, hiện tại anh còn chưa có theo đuổi được vợ đâu, vạn nhất Kiều Mặc có tâm tư quấy rối, đối với vợ anh xuống tay làm sao bây giờ?
"Thân thể của anh......" Kiều Mặc nhăn mặt nhăn mày, hợp tác thời gian dài như vậy, luôn luôn có hai phần tình nghĩa ở trong đó, huống chi Yến Kì Nguyệt quá quan trọng, anh ta cũng không muốn Yến Kì Nguyệt xảy ra chuyện gì.
"Tôi sẽ an dưỡng thật tốt." Yến Kì Nguyệt trước kia không thèm để ý, nhưng mà sau khi gặp được Thiệu Tình, suy nghĩ của anh liền thay đổi toàn bộ, anh muốn sống thực tốt, thời gian sống lâu một chút, sau đó là có thể cùng Thiệu Tình ở bên nhau lâu một chút.
Hơn nữa, thân mình anh ốm yếu như vậy, làm thế nào cho vợ anh cảm giác an toàn được?
Cho nên Yến Kì Nguyệt quyết tâm rồi, nhất định phải đem thân thể của mình dưỡng tốt, bệnh nhiều, vợ anh khẳng định không thích!
"Vậy quyết định như thế đi." Kiều Mặc mỉm cười nói: "Tôi sẽ không quấy rầy hai người, trước khi gần xuất hành, tôi sẽ phái người lại đây báo cho hai người."
Yến Kì Nguyệt không kiên nhẫn phất phất tay, đem Kiều Mặc bất đắc dĩ đuổi đi.
Sau khi đuổi Kiều Mặc đi, Yến Kì Nguyệt liền đem nhẫn trên ngón tay anh cầm xuống, đeo trên ngón tay Thiệu Tình: "Vợ, nhẫn này là tôi làm, em chỉ cần chạm một chút chốt mở mặt trong, có thể phóng thích ra điện lưu, làm người tê liệt, em cầm phòng thân."
"anh đeo đi." Thiệu Tình nói xong liền tháo xuống, cô tự cảm thấy mình có thể tự bảo vệ, nhưng thật ra Yến Kì Nguyệt thoạt nhìn có vẻ yếu ớt một chút.
Yến Kì Nguyệt chạy nhanh cầm một cái nhẫn khác ra: "Tôi tổng cộng làm hai cái, em đeo, đừng tháo ra."
Thiệu Tình cũng không nói thêm nữa, chính là bất đắc dĩ nhìn Yến Kì Nguyệt ở một bên cười trộm, Yến Kì Nguyệt thực vui vẻ, anh dùng chính bàn tay đeo nhẫn kia lôi kéo bàn tay đeo nhẫn của Thiệu Tình, nhìn nhẫn trên ngón tay hai người phảng phất giống như nhẫn đôi, tâm tình liền không nhịn được trở nên sung sướng.
Cả đời anh đều giống như sống ở trong góc âm u, chưa bao giờ ấm áp như thế, sáng ngời như thế.
Yến Kì Nguyệt đặc biệt thích nhìn bộ dạng Thiệu Tình bất đắc dĩ, càng thích nhìn cô cho dù bất đắc dĩ, cũng sẽ vì anh mà nhường nhịn, đáy mắt cô có sủng nịch nhàn nhạt, thực cạn, lại thỏa đáng tốt đẹp tràn đầy trái tim Yến Kì Nguyệt.
Trái tim anh bao nhiêu năm chưa từng rung động, đã bị cô một chút một chút làm xúc động, ngứa, không đau, so với mỗi một lần anh tự ngược đều thoải mái hơn rất nhiều.
"Bảo bối, tôi muốn biết tên của em." Đôi mắt Yến Kì Nguyệt sáng ngời nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình chần chờ một chút, sau đó mới nói: "Thiệu Tình, phương thiệu thiệu, đa tình tình."
Yến Kì Nguyệt lập tức giống như một hoa si, đặc biệt cổ động: "Bảo bối, tên của em tốt giống như người em...... Đúng, dễ nghe."
Thiệu Tình cảm thấy, anh đại khái không thể cứu.
Thiệu Tình cũng nghĩ tới cùng anh giữ khoảng cách, dù sao cô sớm hay muộn đều phải rời đi, Nhị Ngốc, bánh bao nhỏ, còn có Nghiêm Hán Thanh bọn họ, đều đang đợi cô, Yến Kì Nguyệt hãm quá sâu, tóm lại không tốt.
Nhưng mà mỗi lần cô bị ánh mắt nhu nhược đáng thương của Yến Kì Nguyệt kia nhìn, liền không nhịn được đối tốt với anh, đại khái vì đây là một cái thế giới xem mặt đi.
Yến Kì Nguyệt lớn lên rất tốt, cho dù Thiệu Tình tự nhận cô không tính nhan khống, cũng không nhịn được sẽ đối với Yến Kì Nguyệt tốt hơn một chút.
Trong toàn bộ căn cứ, bởi vì Yến Kì Nguyệt tùy ý ngang ngược, đối với anh có ý kiến là cả biển người đi, nhưng mà như trước có một bộ phận người, dù biết tính tình cùng tính cách anh đều ác liệt như vậy, vẫn không nhịn được muốn nhìn anh nhiều hơn.
Đại khái đây là ưu thế của bộ dạng đẹp đi.
"Tôi về sau gọi em A Tình được không." Yến Kì Nguyệt chờ mong nhìn Thiệu Tình, anh muốn gọi cô thân thiết hơn một chút, càng ái muội một ít, nếu có thể, anh hy vọng Thiệu Tình cũng có thể gọi anh thân thiết hơn một chút.
Cái gì Yến Yến à, Kì Kì a, Nguyệt Nguyệt á, đều là lựa chọn rất không tồi.
Nhưng lấy tính cách Thiệu Tình, giống như không có khả năng.
Mặt Thiệu Tình cứng ngắc, vì anh là bệnh nhân, nhịn.