Chương 3-1
“Phạt ngươi một chút nữa không được ăn.”
Cảnh Băng Tuyền ngẩn ra, lập tức nhăn mặt khổ sở. Ngọc Đằng Long cũng biết điều kiện này khắc nghiệt, hắn đã bị đói mấy ngày, có thể nào cấm hắn không được ăn.
“Ít nhất phải để ta nếm qua trước, ngươi mới có thể ăn.”
Cảnh Băng Tuyền nở nụ cười, lôi kéo bàn tay to của Ngọc Đằng Long, thoả mãn thở phào nhẹ nhõm.
“Đằng Long, ngươi đối ta thật tốt.”
“Ta lại không nghĩ đối với ngươi hảo, đều là ngươi bắt buộc ta cả thôi.”
Ngọc Đằng Long oán hận nói ra những lời này, ai bảo Cảnh Băng Tuyền luôn tr.a tấn hắn.
Cảnh Băng Tuyền đôi mắt sáng lên, hai tay chặt chẽ ôm cánh tay hắn.”Ta còn muốn ngươi đối tốt với ta cả đời kia!”
Cảnh Băng Tuyền ôm quá nhanh làm hai người như dính sát vào nhau, hai đại nam nhân như vậy sờ tới sờ lui, không hiểu được đang làm cái gì. Nhất là gần đây Cảnh Băng Tuyền càng ngày càng dính lấy hắn, hở một chút là lại nắm lấy tay hắn mà siết chặt, nóng muốn ch.ết, hắn cũng không phải nữ nhân, có cái gì đáng để mà sờ đâu.
“Đừng sờ soạng nữa, nóng nực quá.”
Ngọc Đằng Long phủi phủi tay, đôi tay Cảnh Băng Tuyền lại càng lấn tới, lần này là sờ tiếp lên bắp tay, giống như đang cảm thụ cơ thể tráng kiện của hắn.
“Ngươi thần kinh a, nữ nhân sờ không đủ hay sao mà còn đụng đến trên người ta?!”
Hắn hung hăng trừng mắt. Từ trước đến nay, chỉ cần hắn trợn mắt hầm hè mặt là có thể đối bất luận kẻ nào tạo thành ảnh hưởng, ngay cả cha mẹ hắn còn bị hắn doạ sợ. Duy chỉ có đối với Cảnh Băng Tuyền thế nào cũng không có tác dụng, sờ vẫn cứ sờ thôi.
“Ngươi so với nữ nhân hảo sờ hơn a.”
“Ngươi...... Ngươi đang khoe khoang cái gì a?”
Ngọc Đằng Long cảm thấy tức anh ách trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với người khác phái, quá đỗi đào hoa, làm cho hắn có đôi khi cảm thấy thật ganh tị. Nữ nhân ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, còn sợ tới mức bỏ chạy thụt mạng.
Tóm lại, hắn cùng Cảnh Băng Tuyền chính là một trời một vực, một người là tuyệt thế mỹ nam tử, một người là quỷ vương Chung Quỳ tái thế, không làm hắn bực mình sao được.
“Đằng Long, ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân sao?”
Ngọc Đằng Long mặt đỏ lên, hắn tức giận nhất chính là người khác ở trước mặt hắn nói tới việc hắn không được bất cứ một nữ nhân nào để ý. Hơn nữa nữ nhân nhìn đến hắn thường thường đều là thét chói tai rồi xách dép mà chạy cho thật mau, không dám chần chừ một giây một khắc nào, giống như là sợ bị hắn ăn tươi nuốt sống vậy. Cho nên, hắn không muốn cùng Cảnh Băng Tuyền đàm luận loại đề tài này.
“Không liên quan chuyện của ngươi.”
“Không chạm qua đúng hay không?”
Cảnh Băng Tuyền loé ra ánh mắt mang theo tinh quang, chỉ tiếc Ngọc Đằng Long căn bản là không chú ý đến điểm ấy, hắn đang bận tức giận mà mạnh miệng nói dối.
“Ai nói ta không có, tốt xấu gì ta cũng mười tám tuổi, nhà của ta, nô tỳ như mây, ta đã sớm hưởng qua...... Hưởng qua thân mình nữ nhân rồi.”
Hắn vừa nói vừa nghênh mặt, muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, làm cho lời nói càng thêm có sức thuyết phục, không thể tưởng được lại nhìn thấy hai mắt Cảnh Băng Tuyền tối sầm, càng siết chặt lấy tay hắn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Là nô tỳ trong nhà ngươi sao? Tỳ nữ ở nhà ngươi không phải đều đã được cho phép lấy người khác cả rồi sao, ngươi sẽ không đi bính những người đã có chồng đấy chứ?”
Cảnh Băng Tuyền bộ dáng có vẻ khinh khỉnh nhưng một tay đã nắm lại thành quyền, như muốn đánh vỡ cả bức tường dày, gằn từng tiếng hỏi.
Ngọc Đằng Long chỉ là tùy tiện nói thế thôi, nhưng hắn lại không nghĩ bị Cảnh Băng Tuyền cười nhạo, truy hỏi đến cùng như vậy.
“Ngươi không cần biết chuyện đó, ta có biện pháp của ta a.”
Hiện tại nói cái gì cũng không thể thừa nhận chính mình vừa rồi nói dối, để tránh càng ê mặt hơn.
Cảnh Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, “Ta không tin, ta cả ngày ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi có tình nhân, ta lý nào lại không biết.”
Vì giận hắn, Ngọc Đằng Long nói được càng hăng say, ai bảo Cảnh Băng Tuyền cứ cho là hắn vô dụng, tốt xấu gì người bên ngoài cũng gọi hắn một tiếng Ngọc thiếu gia, như thế nào lại không có nữ nhân yêu thương nhung nhớ?
Tuy rằng trên thực tế là không có.
“Lúc ngươi đi luyện võ, ta lại không cùng ngươi luyện, ngươi buổi tối ngủ, ta lại không cùng ngươi ngủ, ngươi như thế nào biết ta không có?”
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt càng xám xịt, trông rất đỗi hung tợn.
Ngọc Đằng Long từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy qua sắc mặt hắn hung bạo đến như vậy. Nhưng mà nói dối thì cũng lỡ nói rồi, lại không thể không nói tiếp, hắn đành phải tiếp tục, nhưng có vẻ “nhẹ nhàng” một chút để xoa dịu Cảnh Băng Tuyền.
“Ngươi cho là ngươi có thể cùng nữ nhân một chỗ, ta lại không được sao?”
“Ta cùng nữ nhân một chỗ, là vì để chuẩn bị về sau cùng với ngươi – làm…!” Cảnh Băng Tuyền đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Sao?”
Câu này Ngọc Đằng Long hoàn toàn nghe không hiểu.
Cảnh Băng Tuyền vẫn là không tin, nhíu mày nói: “Ngươi cùng nữ nhân một chỗ làm cái gì? Ngươi nói cho rõ ra xem?”
Cảnh Băng Tuyền đúng là quá xem thường hắn mà, làm cho Ngọc Đằng Long lại bắt đầu nổi cơn tự ái. Đúng là hắn không có nữ nhân yêu thôi, nhưng đâu phải là không biết khi cùng với nữ nhân thì sẽ làm những gì chứ. Không thể mất mặt như vậy được, hắn liều mạng.
“Chúng ta có hôn môi, sau đó liền...... Chính là làm cái việc kia thôi!”
“Hôn môi?”
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt nghiêm khắc nhìn chăm chú vào môi hắn, giống như đang tìm kiếm cái gì đó làm bẩn bờ môi của hắn vậy.
Ngọc Đằng Long thiếu chút nữa liền lấy tay che đi miệng mình, may mắn hắn nhịn xuống được. Không thể bị sắc mặt khủng bố của Cảnh Băng Tuyền làm cho yếu thế.
“Thân nhau như thế nào?” Cảnh Băng Tuyền càng hỏi một cách cặn kẽ.
Ngọc Đằng Long đáy lòng âm thầm kêu khổ, hắn nào biết thân nhau ra làm sao, chỉ biết là có một lần đọc được trong sách giải trí có nói qua về hai người hôn môi nhau mà thôi, nhưng lại không thể thành thật thừa nhận chính mình không biết phải hôn như thế nào.
“Thì miệng hai người kề sát với nhau cùng một chỗ, sau đó sẽ có cảm giác hạnh phúc.”
Kỳ thật hắn cảm thấy trong sách viết hai cái miệng dính với nhau cùng một chỗ sẽ có cảm giác giống như bị thiên lôi đánh trúng, tê rần rần khắp người là có điểm quái. Cái miệng của hắn từ nhỏ cùng đồ ăn “hôn” vô số lần, cũng chưa từng có lần nào giống như bị xẹt điện. Hắn đoán nhất định là trong sách viết quá mức khoa trương thôi, làm gì có cái cảm giác lạ lùng đến vậy.
“Ta không tin, ngươi thân cho ta xem......”
“Ta làm gì phải thân cho ngươi xem? Hơn nữa hiện tại ta lại không có ai để thân.”
Ngọc Đằng Long đứng lên, yêu cầu của Cảnh Băng Tuyền quả thực là vô cùng kỳ quái, huống chi nơi này lại không có nữ nhân, hắn tìm ai thân cho Cảnh Băng Tuyền xem bây giờ.
“Ngươi hôn ta a.”
“Mới không cần, thân với nam nhân, ghê tởm lắm.”
Cho dù Cảnh Băng Tuyền bộ dạng rất đẹp, rất bắt mắt, nhưng hắn cũng không muốn hôn một người nam nhân, tưởng tượng thôi cũng thấy rợn cả tóc gáy rồi.
“Hừ, vậy thì những gì vừa rồi ngươi nói đều là gạt ta. Ngươi căn bản không có nữ nhân, ngươi cũng không thân qua người khác.”
Ngọc Đằng Long cực kỳ tức giận, hắn hét lớn một tiếng —
“Thân thì thân, ngươi không được cười nhạo ta nữa.”
Hắn bắt lấy bả vai Cảnh Băng Tuyền, dùng sức kéo Cảnh Băng Tuyền về phía hắn để mà thân. Thế nhưng còn không có chính thức chạm đến môi Cảnh Băng Tuyền, trán hai người đã đánh vào nhau nghe « bốp » một cái, tiếng va chạm phát ra rõ to, hắn ôm lấy cái trán, nước mắt đều chảy dài ra.
“Oa, đau quá, trong sách nói đều là giả cả, như thế nào có thể áp miệng mình vào miệng của đối phương được chứ, nhất định sẽ bị sứt đầu mẻ trán chứ chẳng chơi a.”
Cảnh Băng Tuyền cũng xoa lấy cái trán, nghe được Ngọc Đằng Long liên tục oán giận, cái đau trên trán trong phút chốc đều tiêu tán. Hắn cười đến chảy ra nước mắt.”Ngu ngốc, có sách nào lại dạy ngươi phương pháp thân nhau như thế này chứ?”
Ngọc Đằng Long lập tức biết mình lúc nãy lỡ lời đã bị Cảnh Băng Tuyền lật tẩy. Hắn không cam lòng, cắn môi nói.”Hảo, ta thừa nhận, ai bảo ta không có duyên với nữ nhân, ta xác thực là chưa từng thân qua người khác, như vậy ngươi hài lòng chưa?”
Cảnh Băng Tuyền lại lộ nụ cười tươi như hoa.
Ngọc Đằng Long đầy mình cơn tức động thủ đánh nhẹ vào bụng hắn một quyền, “Ngươi đang cười ta đúng hay không?”
“Có muốn thân thử một lần không?”
Cảnh Băng Tuyền có tập võ mà, cho nên thật dễ dàng đỡ lấy một quyền ấy của Ngọc Đằng Long, còn mở miệng chuyện trò vui vẻ.
“Vô nghĩa!”
“Ta dạy cho ngươi.”
“Ta không cần ngươi dạy......”
Ai đều có thể dạy hắn, nhưng Cảnh Băng Tuyền thì không được.
Cảnh Băng Tuyền buông lỏng hai tay, “Không cần thì thôi, ta cũng không ép buộc ngươi, mắc công lại thêm phiền toái!”
Hắn nói như vậy, làm cho đôi tai Ngọc Đằng Long lập tức vểnh lên, tò mò vô cùng.
Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với nữ nhân, nhất định đã sớm có kinh nghiệm. Hắn nhịn không được muốn biết chi tiết, cũng muốn biết những gì trong sách nói rốt cuộc đúng hay không.
“Thân nhau cảm giác thật sự tốt lắm sao?”
“Còn phải xem là thân với ai a. Bất quá ta còn chưa thân qua với người trong lòng ta thích, cho nên cũng không biết cảm giác đó thật sự là như thế nào.”
Ngọc Đằng Long chưa bao giờ nghe Cảnh Băng Tuyền nhắc đến người yêu trong lòng hắn. Nhưng người có thể làm cho Cảnh Băng Tuyền cao ngạo, tự phụ này thích, xác định vững chắc là một tuyệt sắc đại mỹ nữ.
“Ngươi có muốn hôn thử một lần xem sao không?”
“Với ngươi ác?” Ngọc Đằng Long không cam lòng cũng như không muốn hỏi.
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt xìu xuống, nhún nhún vai, nói: “Không muốn thì thôi vậy.”
Ngọc Đằng Long có chút động tâm. Nhưng mà có lẽ vì lần đầu tiên phải cùng nam nhân hôn môi, hay là do hắn từ trước đến nay chán ghét Cảnh Băng Tuyền, cho nên mới không khỏi làm hắn do dự đến như vậy.
Sau một lúc lâu —