Chương 5: Trở về đại bản doanh

Ánh đèn dịu dàng ở hành lang sáng rực như tấm màn mỏng phất phơ trên đỉnh đầu.
Gương mặt người đàn ông nổi bật dưới ánh đèn, anh tuấn, trắng trẻo, lạnh lẽo. Bàn tay anh ta chắc chắn, có một sức mạnh không thể kháng cự, ngón tay dài khóa chặt đầu gối của tôi, khiến chân tôi ngưa ngứa.


Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.


Người đàn ông đi thẳng đến nhà kho chứa máy bay. Tôi nhìn thấy trên đường băng trước đó trống không bây giờ xuất hiện một chiếc máy bay màu xám bạc. Chiếc máy bay đại khái lớn bằng máy bay trực thăng ở Trái Đất, thân máy bay khá rộng, hai cánh vừa ngắn vừa dày. Cửa khoang máy bay mở toang, người đàn ông bế tôi lên máy bay, anh ta đặt tôi xuống một chiếc ghế không có thành tựa, đặt sát vách tường máy bay. Sau đó, anh ta giúp tôi cài dây an toàn.


Tôi ngó bốn phía xung quanh, lập tức giật nảy người khi nhìn thấy Mạc Phổ nằm trên sàn phía sau máy bay, anh ta nhắm nghiền hai mắt.
“Mạc Phổ không sao đấy chứ?” Tôi hỏi nhỏ.
“Cần đem về sửa chữa.” Ngươi đàn ông cất giọng hết sức bình thường.
Tôi liền ngậm miệng.


“Ngài sĩ quan chỉ huy, bây giờ chúng ta có thể quay về mẫu hạm được chưa ạ?” Buồng lái phía trước vọng đến thanh âm vang dội, một người đàn ông mặc quân phục ngồi ở đó, gương mặt nghiêng của anh ta khá đẹp trai, trông giống con người.


“Được.” Người đàn ông bên cạnh tôi trả lời: “Đi lối chuyên biệt.”
“Vâng ạ.”


available on google playdownload on app store


Cửa máy bay từ từ hạ xuống, khép chặt sau một tiếng tạch. Thân máy bay bắt đầu rung nhẹ. Tôi ngẩng đầu dõi mắt về phía trước, thông qua lớp kính dày, tôi có thể nhìn thấy đường băng tối đen vừa thẳng vừa hẹp thò ra rất xa. Tôi cũng có thể nhìn thấy tận cùng của nó, nó giống một tấm ván lơ lửng trong không trung, một đầu thò vào vũ trụ tăm tối.


Tôi nắm chặt thành ghế, lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Sợ rồi à?” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Đâu... có...”


Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng tự nhiên tôi thét lên một tiếng, như tiếng kêu tru tréo của động vật khi bị đánh đập. Bởi vì chiếc máy bay đột nhiên tăng tốc, lao vút đi như tên bắn. Tôi giống như đang ngồi trên tàu lượn, người đập mạnh vào vách tường phía sau theo quán tính. Cảnh vật trước mắt biến thành một tia sáng màu bạc vùn vụt trôi qua. Khi tôi mở to mắt nhìn kỹ, trước mặt tôi là vũ trụ tối đen vô cùng vô tận. Chiếc máy bay của chúng tôi đã lao ra ngoài vũ trụ.


Tôi bất giác hít một hơi sâu, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng. Tôi vô thức liếc người đàn ông bên cạnh một cái, mới chú ý đến bàn tay của anh ta không biết giơ lên từ lúc nào.
Anh ta đệm tay sau lưng tôi.


Thảo nào vừa rồi đập người ra đằng sau, tôi có cảm giác vách tường mềm mềm, tôi không đau một chút nào.
Tôi không lên tiếng, tiếp tục dõi mắt về phía trước. Bàn tay của anh ta bất động sau lưng tôi, khiến tôi bất giác ngồi thẳng người, để tránh đụng chạm vào anh ta.


Chiếc máy bay cất cánh với tốc độ ổn định, trong khoang máy bay hết sức yên tĩnh. Vô số ngôi sao như những chấm sáng thấp thoáng hai bên thân máy bay. Tôi nín thở ngắm cảnh tượng đẹp đẽ, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc và ngỡ ngàng.


Tầm mắt đột nhiên xuất hiện một phi thuyền màu đen hình bầu dục. Chiếc phi thuyền này trông không khác ‘Thiên Sứ Hiệu’ là bao. Chỉ có điều ‘Thiên Sứ Hiệu’ sơn màu hồng, một màu sắc không mấy hài hòa trong vũ trụ và gây cảm giác muốn tránh xa.


Phi thuyền màu đen mỗi lúc một gần. Sau đó, tôi nhìn thấy một hai ba... ít nhất mười chiếc phi thuyền cùng loại, và vô số máy bay cỡ nhỏ như chiếc máy bay chúng tôi đang ngồi tụ tập xung quanh những chiếc phi thuyền, giống đàn kiến lúc nhúc dưới chân con voi.
Đây là một hạm đội?


Hạm đội của người đàn ông bên cạnh tôi?
Tôi lại nắm chặt thành ghế một lần nữa.


Chiếc máy bay của chúng tôi giống giọt nước hòa lẫn vào đại dương, gia nhập hạm đội trên vũ trụ. Khi tiến lại gần, tôi mới phát hiện, tất cả phi thuyền và máy bay đều bất động, chỉ có chúng tôi đang bay. Bọn họ đang đợi sĩ quan chỉ huy của bọn họ.


Lần này, chúng tôi không tiến vào tấm ván của nhà kho máy bay, mà một bộ phận trên phi thuyền nhô ra một nắp kim loại màu đen hình bầu dục. Khi chúng tôi từ từ tiến lại gần, cửa máy bay vừa vặn nối vào nắp kim loại đó.


‘Lối chuyên biệt’ mà người đàn ông nhắc tới chắc là chỉ cái này. Nhưng tôi vẫn có chút nghi hoặc, anh ta có cả một đội quân hùng hậu, tại sao trước đó anh ta chỉ cử một mình Mạc Phổ trông chừng tôi?


Có lẽ anh ta không ngờ tôi dám có ý định bỏ trốn, cũng có thể anh ta cho rằng một cô gái yếu ớt như tôi không đáng để anh ta sử dụng binh lực canh giữ tôi. Bây giờ, tôi bị anh ta đem về tận hang ổ, càng không có khả năng trốn thoát.


Cửa khoang máy bay vừa mở ra, người đàn ông tháo dây an toàn của mình, sau đó cởi dây an toàn giúp tôi. Tôi nói lạnh lùng: “Tôi có thể tự mình đi...”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị anh ta bế lên tay.


Phía trước là một lối đi vừa hẹp vừa tối, không bật đèn cũng không một bóng người. Khi chúng tôi đi vào trong, cánh cửa khoang máy bay ở sau lưng lập tức khép lại.


Người đàn ông bế tôi tiến về phía trước trong bóng tối. Một lúc sau, qua một ngã rẽ, anh ta bỗng dừng bước, cánh tay đang ôm vai tôi đột nhiên buông lỏng. Cảm thấy người nhẹ bẫng, tôi giật mình, vội túm chặt cổ áo anh ta theo phản xạ có điều kiện.
Chỉ một hai giây sau, bàn tay anh ta lại ôm lấy vai tôi như cũ.


Một tiếng cạch nhẹ vang lên, ánh sáng dìu dịu xuất hiện trong tầm mắt. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đây là một căn phòng rộng rãi. Đến lúc này tôi mới hiểu, vừa rồi người đàn ông giơ một tay để mở cửa.
Nhận thức này khiến tôi hơi ngượng ngùng.


Người đàn ông đi thẳng đến ghế sofa mới đặt tôi xuống. Sau đó anh ta đứng nguyên một chỗ, cúi xuống chỉnh lại cổ áo vừa bị tôi kéo xộc xệch.


Từ góc độ của tôi, gương mặt nghiêng của người đàn ông tuấn tú và sạch sẽ, đường nét gọn gàng, lông mi đen rủ xuống, đồng tử sáng ngời. Bộ dạng của anh ta không hề đáng sợ.
Tôi chỉ liếc anh ta một cái, rồi lại cúi đầu nhìn sàn nhà.


Không ngờ anh ta chẳng nói một lời nào, bỗng dưng quay người đi mất.


Tôi hồi hộp một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh. Dường như người đàn ông đã đi xa. Đến lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh. Căn phòng bố trí đơn giản, một chiếc giường lớn trắng tinh, ghế sofa da màu đen, bàn làm việc vuông vắn, tủ quần áo bằng kim loại màu bạc. Trong phòng còn có cả nhà vệ sinh. Nơi này giống nội thất chiếc phi thuyền tôi ở trước đó, chỗ nào cũng có đồ làm bằng kim loại mỏng màu xám mờ mờ, sắc điệu lạnh lẽo, giản dị.


Tôi đang cuộn người đờ đẫn trên ghế sofa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn từ bên ngoài hành hang. Tôi bất giác nghi hoặc, không biết ai đang đi tới.


Chắc chắn không phải người đàn ông đó, tiếng bước chân của anh ta trầm ổn rõ ràng, không phải là âm thanh này... Tôi đột nhiên bừng tỉnh, từ khi nào tôi có thể phân biệt rõ tiếng bước chân của anh ta?
Nhiều khả năng do tôi có ấn tượng quá sâu sắc về người đàn ông đó.


Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng. Đôi mắt tròn màu đỏ rực sáng.
“Mạc Phổ? Anh khỏe rồi à?” Tôi không ngờ anh ta ‘sửa chữa’ nhanh như vậy, trong lòng hơi áy náy.


“Không, tiểu thư!” Anh chàng người máy ngoác miệng cười: “Tôi là Mạc Lâm, anh em của Mạc Phổ, là quản gia kiêm bác sĩ gia đình của ngài sĩ quan chỉ huy. Ngài ấy bảo tôi đến đây chữa trị vết thương cho cô.”


Tôi ngây người. Anh ta đã sải bước dài đi vào phòng, trong tay cầm một cái hộp kim loại. Anh ta đứng yên trước mặt tôi, ngó ngó nghiêng nghiêng quan sát tôi, thể hiện rõ sự hiếu kỳ. Thật ra, ánh mắt và vẻ mặt của anh ta vẫn bình thường, chỉ là ngôn ngữ cơ thể khoa trương của anh ta đã biểu đạt rõ tâm trạng của anh ta.


“Nghe nói tiểu thư hạ gục Mạc Phổ?” Anh chàng người máy bỏ hộp kim loại xuống đất, sau đó quỳ một chân xuống đất, giơ tay phải về phía tôi, đầu ngẩng lên rất cao: “Một người phụ nữ nhân loại thuần chủng, sức chiến đấu gần bằng không có thể hạ gục đội trưởng cảnh vệ người máy Mạc Phổ? Còn đập gãy xương đùi của ngài sĩ quan chỉ huy? Trời ơi! Nữ thần may mắn đã ban cho ngài sĩ quan chỉ huy một vị hôn thê vô cùng dũng mãnh! Tiểu thư, liệu tôi có vinh hạnh bắt tay cô?”


Tuy bề ngoài giống hệt, nhưng so với vẻ thận trọng trầm ổn của Mạc Phổ, người này tỏ ra nhiệt tình một cách khác thường.
Tôi ngập ngừng giơ tay về phía anh ta.


Ngón tay bằng kim loại của anh ta vừa chạm vào tay tôi, anh ta đột nhiên kêu ‘a’ một tiếng, nhanh như tia chớp rụt tay lại. Thân thể anh ta run nhẹ một cái, như thể rất sợ hãi.


“Suýt nữa quên mất, nếu tên có lòng chiếm hữu cực mạnh biết được, tôi đã nắm tay cô, tháng sau có lẽ tôi sẽ bị hắn đuổi ra tiền tuyến cũng không biết chừng.” Anh ta thở hổn hển như con người, sau đó mở hộp thuốc ở bên cạnh: “Tôi sẽ chữa trị vết thương trước. Tiểu thư, mời cô nằm xuống, để tôi xem trán của cô.”


Nhờ Mạc Phổ, tôi có ấn tượng không tồi về người máy, hơn nữa người này còn chữa trị vết thương cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn nằm xuống, năm ngón tay dài của anh ta linh hoạt di chuyển trên trán tôi. Tôi không nhịn được hỏi: “‘Tên’ có lòng chiếm hữu cực mạnh mà anh nhắc đến là ai?”


Anh ta đưa ngón tay lên miệng: “Suỵt! Đừng bao giờ cho ngài sĩ quan chỉ huy biết, tôi nói xấu sau lưng hắn.”


Mạc Lâm tiếp tục bận rộn, mồm miệng vẫn liến thoắng: “Tên đó vì không muốn người đàn ông khác đặt chân lên phi thuyền dành riêng cho cô, nên chỉ để lại một người máy vô cùng thật thà là Mạc Phổ hộ tống cô. Kết quả suýt nữa cô bỏ trốn mất. Ngài sĩ quan chỉ huy anh minh ít ai sánh bằng cũng phạm phải sai lầm hạ đẳng như vậy.”


Tôi không ngờ... lại có chuyện đó, vô thức tiếp lời: “Sao anh ta không cử nữ binh?” Vừa nói ra miệng, tôi lập tức hối hận. Tại sao tôi lại đi thảo luận vấn đề ‘cử ai canh chừng tôi’?


Mạc Lâm ngoái đầu nhìn tôi: “Ngài sĩ quan một lòng một dạ chung thủy với vị hôn thê, sao có thể để người phụ nữ khác ở bên cạnh? Trong hạm đội vốn không có nhiều nữ binh, bốn năm trước tất cả đã bị điều đi một cách vô tình.”
Tôi không còn gì để nói.


Một lát sau, Mạc Lâm đóng nắp hộp kim loại, dặn dò tôi chú ý một số việc. Sau đó anh ta vào nhà tắm, trước khi rời khỏi phòng, anh ta nói với tôi: “Tôi đã chuẩn bị nước nóng cho cô, cô hãy thư giãn đi. Ngài sĩ quan bận xử lý quân vụ, chắc sẽ về muộn đấy.”


Tôi cũng cảm thấy toàn thân dính nhơm nhớp khó chịu, nhưng tôi không có quần áo để thay. Tôi đi đến bên tủ quần áo, mở một cánh cửa, bên trong chỉ treo vài bộ quân phục đơn điệu. Tôi lại mở cánh cửa tủ khác, lần này tôi không khỏi sững sờ.


Bên trong nhét đầy váy phụ nữ. Nào là màu đỏ, màu xanh lục, màu vàng, màu xanh lam, màu trắng, nào là vải coton, vải ren, vải lụa... Tất cả đều là kiểu bó sát, gấu váy ren, sau lưng thắt nơ, giống hệt bộ váy tôi đang mặc trên người.
Người đàn ông đó... thích kiểu váy này?


Không hiểu tại sao, nhìn cả tủ váy lặp đi lặp lại một kiểu, tôi đột nhiên có cảm giác dựng tóc gáy.
Chắc là tôi quá nhạy cảm. Anh ta là người lính, trong tủ ngoài quân phục không còn đồ gì khác. Rất có khả năng anh ta chẳng để ý, mua một lúc mười mấy bộ váy cùng một kiểu cũng không bận tâm.


Tôi tìm thấy một bộ váy màu trắng vải coton mềm mại, thay cho váy ngủ.
Tôi nhanh chóng đi tắm rửa. Đúng như Mạc Lâm nói, thân thể dễ chịu hơn nhiều. Tôi lại uống thuốc do Mạc Lâm để lại, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.


Nhưng tôi sợ bị xâm phạm trong lúc đang ngủ say nên không dám nhắm mắt. Nửa tiếng sau, người đàn ông đó vẫn chưa trở về. Tôi không thể kiên trì, quyết định trèo lên giường đi ngủ. Dù sao bây giờ tôi cũng là thân ‘cá chậu chim lồng’, ngủ ở chỗ nào cũng thế cả, tội gì ngược đãi bản thân.


Bởi vì từ đầu đến cuối lo nơm nớp nên tôi ngủ không yên giấc. Cho đến khi tiếng bước chân trầm ổn phảng phất ngay bên tai.
Tôi lập tức tỉnh ngủ. Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy người đàn ông đó đang đóng cửa và đi vào phòng.


Anh ta bỏ hai tay vào túi quần, dáng người thẳng tắp, bộ quân phục phẳng phiu như được nhuộm không khí lạnh lẽo của vũ trũ tăm tối. Bởi vì nước da của anh ta rất trắng nên đôi mắt đen đặc biệt nổi bật.


Anh ta liếc tôi một cái, đi đến bên ghế sofa, tháo đôi găng tay vắt lên thành ghế rồi đi vào nhà tắm, đóng cửa.
Tôi lập tức ngồi dậy. Anh ta biết tôi tỉnh lại, dù thế nào tôi cũng không thể tiếp tục nằm trên giường, đợi anh ta ‘lâm hạnh’ (*).


(*) Lâm hạnh là từ chuyên dùng chỉ việc hoàng đế Trung Quốc thời cổ đại phát sinh quan hệ với phụ nữ.


Tiếng nước chảy văng vẳng vọng tới. Mười đầu ngón tay tôi túm chặt chiếc chăn mỏng. Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng không thể tránh khỏi chuyện này. Tôi cảm thấy buồn bực nhưng hình như không đến nỗi đau khổ như trước đó. Tôi sợ hãi chuyện sắp xảy ra với bản thân, đồng thời lại cho rằng, xảy ra sớm kết thúc sớm cũng tốt.


Khi tôi đang chìm trong tâm trạng rối bời, tiếng nước chảy đột nhiên biến mất. Vài giây sau, cửa nhà tắm mở ra.


Tôi bất giác ngẩng đầu, đập vào mắt tôi đầu tiên là đôi chân dài thẳng tắp. Thân hình săn chắc của người đàn ông vẫn còn dính giọt nước lấp lánh, phảng phất như bức tượng điêu khắc dưới ánh đèn. Anh ta có bờ vai rộng, bụng phẳng eo thon, bên dưới là bộ phận đàn ông không che đậy rơi thẳng vào tầm nhìn của tôi.


Tôi không ngờ anh ta chẳng mặc đồ đã đi ra ngoài, tôi vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. Lồng ngực như bị miếng bông lấp kín khiến hô hấp không thông thuận.
“Em đang đợi tôi?” Giọng nói nam tính trầm thấp vọng tới, anh ta tiến lại gần tôi thêm hai bước.


Tôi làm sao có thể để anh ta hiểu nhầm, lập tức ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không, tất nhiên không phải.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, nhưng bộ phận nào đó trên thân thể người đàn ông quá nổi bật. Không chỉ màu sắc hơi thẫm, trái ngược nước da trắng của anh ta mà kích cỡ cũng khác thường.


Dù không để ý đến nó, tôi cũng không thể không nhận ra, nó đang nhanh chóng nở to và hướng về phía tôi.






Truyện liên quan