Chương 30
Máy bay bay rất bình ổn, không một chút tròng trành lắc lư. Tôi tựa vào vách khoang thẫn thờ.
Trên vị trí điều khiển ở phía trước là bóng lưng thẳng tắp của A Đạo Phổ và một viên thiếu úy.
Chiếc máy bay do Mục Huyền lái ở đằng trước chúng tôi. Máy bay chiến đấu màu xám mờ di chuyển với tốc độ đều đều, giữ khoảng cách cố định, dẫn đường cho chúng tôi.
Vừa rồi, A Đạo Phổ thành công trong việc ứng phó đám lính đánh thuê tìm kiếm chúng tôi. Chúng tôi an toàn thoát khỏi trạm không gian. Hiện tại, chúng tôi đã bay khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng nghe nói vẫn có khả năng gặp phải máy bay chiến đấu của kẻ địch.
Hệ thống liên lạc trong mũ bảo hiểm không ngừng vang lên thanh âm đối thoại của Mục Huyền và thuộc hạ.
“Ngài chỉ huy, tọa độ nhảy không gian đã thiết lập xong rồi.”
“Tốt.”
“Ngài chỉ huy, đường bay bên trái cần điều chỉnh 15 độ.”
“Tiến hành điều chỉnh.”
“Phát hiện tín hiệu máy bay địch ở phía trước. Xin nhắc lại, phát hiện tín hiệu máy bay địch ở phía trước, toàn đội ẩn náu, ẩn náu.” Thanh âm sắc lạnh của A Đạo Phổ đột nhiên vang lên. Tim tôi đập thình thịch, lại gặp máy bay địch. Tôi đang định ngẩng đầu ngó nghiêng, thân máy bay đột ngột lộn ngược. Tôi chỉ cảm thấy trời đất điên đảo, lưng đập vào vách khoang đau điếng. Tôi hét một tiếng, máy bay đã như con chim ưng lao vút xuống bên dưới.
Một lúc sau, máy bay mới bình ổn trở lại, tôi thở dài một hơi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Các phi công cũng bắt đầu nói chuyện qua hệ thống thông tin.
“Bọn chúng đã đi chưa? Nguy hiểm thật đấy.”
“Chắc không gặp kẻ địch nữa đâu. Vài phút sau là đến khu vực an toàn rồi, tôi chỉ muốn nhảy ngay bây giờ.”
(*) Tại sao đội của Mục Huyền không nhảy không gian trốn đi chỗ khác? Chương trước có giải thích: bọn họ vẫn ở trong khu vực bức xạ của cột Niên hoa nên chưa thể khởi động động cơ siêu quang tốc.
Bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn thần hồn của tôi vẫn lơ lửng ở phương nào.
“Hoa Dao!” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.
Tôi giật mình, là Mục Huyền.
“Tôi đây.” Tôi trả lời.
Mục Huyền ngừng một hai giây mới mở miệng: “Vừa rồi em có sợ không?”
Lòng tôi chùng xuống, tình huống ban nãy xảy ra bất thình lình, vậy mà anh vẫn nhớ đến tôi.
Tôi đoán Mục Huyền đang nói chuyện với tôi trên tần số được mã hóa. Tần số này bây giờ chỉ có thanh âm của hai chúng tôi.
“Tôi không sao.” Tôi bổ sung thêm: “Anh đừng lo.”
“Ờ.” Giọng nói Mục Huyền pha trộn ý cười: “Cạnh tủ đựng đồ ở bên tay trái em có một cây cột kim loại.”
Chỗ ngồi của tôi đối diện cửa khoang phía sau. Tôi quay ra nhìn, quả nhiên thấy một cây cột đen sì sì.
“Cần tôi làm gì?” Tôi tưởng Mục Huyền có ý đồ gì đó.
“Em có thể ôm chặt nó.”
Tôi ngớ người, mặt đỏ bừng: “..... Được.”
“Coi nó như tôi.” Anh hạ thấp giọng khi nói câu này, giống như đang thì thầm bên tai tôi.
Mặt tôi càng nóng ran. Tôi đưa mắt về phía trước, A Đạo Phổ và viên thiếu úy vẫn ngồi thẳng người, không có động tĩnh nào khác. Tôi đột nhiên có cảm giác lén lén lút lút. Tôi giơ tay ôm cây cột, nói nhỏ: “Tôi đã ôm rồi.”
“Ờ.” Mục Huyền im lặng, hệ thống liên lạc rơi vào trạng thái yên tĩnh. Tôi đoán chắc anh đã tắt tần số bí mật.
Đúng lúc này, có người phì cười một tiếng, đó là tiếng cười cố gắng nín nhịn mà không nhịn nổi.
Tôi trợn mắt há mồm.
Tiếp theo có mấy người cùng bật cười. Thanh âm của bọn họ rất khẽ, nhưng phảng phất như tiếng còi cảnh báo bên tai tôi. Tôi nghĩ không thể nào, nhất định là bọn họ đang trò chuyện ở tần số công cộng, vừa vặn gặp chuyện buồn cười.
“Mục Huyền.” Tôi hét lên.
Tiếng cười ở bên tai đột nhiên biến mất. Vài giây sau, giọng nói dịu dàng của Mục Huyền vang lên: “Tôi đây.” Hình như nghe thấy tiếng tôi gọi, anh lại chuyển sang tần số mã hóa.
Tôi dè dặt hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện ở tần số mã hóa phải không?”
Mục Huyền không lên tiếng, nhưng tôi lờ mờ nghe thấy tiếng cười của người khác. Sau đó, Mục Huyền điềm nhiên trả lời: “Không phải, trong mũ bảo hiểm của em chỉ có tần số công cộng.”
Chỉ một giây sau, đám đàn ông phát ra tiếng cười ha hả, chẳng cần giữ phép lịch sự hay nhẫn nhịn và kiêng dè như trước đó. Tôi ngượng đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Mục Huyền đúng là chẳng coi ai ra gì.
Một lúc sau, tiếng cười mới dừng lại, có người vừa cười vừa nói: “Xin ngài chỉ huy thứ lỗi, chúng tôi rất cảm động. Thượng đế sẽ phù hộ hai người hạnh phúc!”
Mục Huyền ‘ờ’ một tiếng đầy ý cười. Tôi buồn bực ôm chặt cây cột, mặt nóng như bị lửa đốt.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy giọng nói của A Đạo Phổ: “Ngài chỉ huy, trước đây tôi cũng bị chứng say máy bay rất nặng. Tôi có thể chỉ dẫn cho tiểu thư Hoa Dao phương pháp cải thiện đơn giản dễ thực hiện được không?”
“Được, cám ơn đội trưởng.” Mục Huyền trả lời.
A Đạo Phổ liền đứng dậy, đi đến chiếc ghế đối diện tôi ngồi xuống. Anh ta tháo mũ bảo hiểm. Tôi cũng cởi mũ bảo hiểm theo anh ta.
A Đạo Phổ nhìn tôi, gương mặt ngăm đen tươi roi rói: “Hoa tiểu thư, trên đời này hiếm có người giống ngài chỉ huy, không cần trải qua bất cứ khóa huấn luyện nào cũng có thể thông qua trắc nghiệm phi hành. Phần đông là người bình thường giống chúng ta. Nhưng chính khả năng thiên phú của ngài chỉ huy, khiến ngài ấy không thể chỉ dẫn tiểu thư cách giảm bớt đau đớn.”
Tôi nghĩ cũng đúng, Mục Huyền là quái thai mà.
“Tiểu thư thử điều chỉnh tần suất hô hấp chậm lại, đầu gối gập lên...” A Đạo Phổ chậm rãi chỉ dẫn mấy điểm cơ bản, tôi liền làm theo lời anh ta. Anh ta cất giọng ôn hòa khen ngợi tôi: “Rất tốt, nếu máy bay còn tiếp tục lắc lư, tiểu thư hãy thử xem có khá hơn không?”
Tôi có ấn tượng tốt với A Đạo Phổ, cười tươi với anh ta: “Cám ơn anh, A Đạo Phổ.” Anh ta mỉm cười: “Có thể hộ tống tiểu thư về căn cứ địa là vinh hạnh của tôi. Tôi tin ngài chỉ huy sẽ lãnh đạo hạm đội giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh này.”
Tôi giật mình khi nghe đến hai từ ‘chiến tranh’.
“Tình hình thế nào rồi? Tôi có thể biết không?”
A Đạo Phổ hơi ngây người, mỉm cười đáp: “Tất nhiên. Tiểu thư có cấp bậc quyền hạn y như ngài chỉ huy.”
Hả? Lần trước tôi bỏ trốn không thành công, chẳng phải Mục Huyền đã thu hồi mọi quyền hạn của tôi? Anh đã trả lại cho tôi? Tôi bất giác mừng rỡ.
A Đạo Phổ nói tiếp: “Căn cứ vào kết quả trinh sát, lần này, binh đoàn đánh thuê điều động ba lô cốt vũ trụ, hơn ba mươi chiếc chiến hạm và vô số máy bay chiến đấu. Hiện tại, chúng chủ yếu hoạt động trong phạm vi mười năm ánh sáng quanh khu vực cột Niên Hoa.”
Tuy tôi không hiểu khái niệm về những con số này, nhưng qua thần sắc nặng nề của A Đạo Phổ, tôi đoán sự việc tương đối nghiêm trọng.
“Một điều nguy hiểm hơn, chúng ta đã mất liên lạc với căn cứ địa Hải Luân Nhĩ và ngài sĩ quan chỉ huy Bạch Lãng suốt ba mươi tiếng đồng hồ.” Gương mặt uy nghiêm của anh ta hiện lên vẻ lo lắng: “Có thể phán đoán, căn cứ địa đã xảy ra vấn đề. Nếu không, binh đoàn đánh thuê cũng không dám ngang nhiên vượt qua căn cứ địa, lởn vởn quanh khu vực cột Niên Hoa.”
Tôi gật đầu, điều này không khó suy đoán.
A Đạo Phổ nói tiếp: “Máy bay trinh sát được cử về căn cứ địa đều không thấy quay lại, chắc đã bị lính đánh thuê cản đường. Nếu nắm được tin tức nội bộ ở căn cứ địa, chúng ta sẽ không mù mờ như bây giờ.” Anh ta thả lỏng ngữ khí: “Nhưng tiểu thư không cần lo lắng, có ngài chỉ huy ở đây, đám lính đánh thuê sẽ không thể đạt được mục đích.”
Tôi gật đầu, đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Máy bay của Mục Huyền vẫn bình ổn, bay cùng phương hướng với chúng tôi.
Tiếp tục bay một tiếng đồng hồ, chúng tôi tới một không gian rộng lớn, cột Niên Hoa không còn thấy bóng dáng. Vũ trụ tối đen, các vì sao trắng toát sạch sẽ và dịu dàng. Tôi lờ mờ có thể nhìn thấy một dải thiên thạch màu đen cực lớn, lơ lửng ở nơi tận cùng của vũ trụ.
Động cơ cần hai mươi phút làm nóng, mọi người đều im lặng chờ đợi. Hệ thống liên lạc vô cùng yên tĩnh, tôi đột nhiên có một cảm giác buồn bã khi phải xa cách.
Tôi nghĩ, tôi có nên chào tạm biệt Mục Huyền ngay trước mặt mọi người? Tôi nên nói gì? Chúc anh giành thắng lợi hay nhắc anh bảo trọng?
“Khoan đã.” Thanh âm của A Đạo Phổ đột nhiên vang lên: “Ngài chỉ huy, tôi vừa nhận được một tín hiệu cấp cứu, cách chúng tôi rất gần, tín hiệu tương đối mơ hồ... rõ ràng rồi! Đang giải mật mã nhận biết...”
Giọng nói của anh ta bỗng trở nên xúc động: “Là thiếu tá Lộ Na! Là bà ấy! Tín hiệu của bà ấy ở quanh đâu đây, ở sau dải thiên thạch.”
Mọi người đều yên lặng, tôi cũng giật mình. Tôi biết Lộ Na là vợ của Bạch Lãng. Hai người trấn thủ ở căn cứ địa Hải Luân Nhĩ mới đúng, tại sao bà ấy lại xuất hiện ở nơi này?
Giọng nói lạnh lùng của Mục Huyền vang lên: “A Đạo Phổ, anh tiếp tục tiến hành nhảy không gian, những người khác tắt bộ phận khởi động.”
Tôi giật mình, Mục Huyền muốn A Đạo Phổ đưa tôi quay về trước, còn anh đi cứu Lộ Na? Nhỡ đây là cái bẫy thì sao?
Không thể nào. A Đạo Phổ từng nói, anh ta dùng hệ thống trên máy bay lập ra lộ trình quay về của chúng tôi, khả năng bị theo dõi là rất thấp. Không thể có người đặt bẫy ở đây chờ chúng tôi.
“Tút tút tút.” Hệ thống rada vang lên tiếng cảnh báo phát hiện vật thể bay không rõ nguồn gốc. Tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm của Mục Huyền vang lên: “Lộ Na! Lộ Na!”
Sau tiếng tạp âm rè rè ngắn ngủi, một thanh âm quen thuộc truyền tới: “Ngài sĩ quan chỉ huy, là tôi! Ngài cũng ở khu vực này à? Căn cứ địa bị khống chế rồi. Tôi xin lặp lại, căn cứ địa bị khống chế rồi! Phó tướng Trác Ngọ phản biến. Hắn đã giết Bạch Lãng. Trác Ngọ đầu hàng lính đánh thuê, khống chế cả bộ chỉ huy.”
Giọng nói của Lộ Na vừa sốt ruột vừa đau khổ, nhưng thanh âm của Mục Huyền vẫn rất bình tĩnh: “Sao thiếu tá có thể trốn thoát?”
“Bạch Lãng đã bí mật chuẩn bị mấy chiếc máy bay khẩn cấp, dùng trong trường hợp xảy ra tình hình đột xuất. Chúng tôi có ba máy bay trốn thoát. Hiện giờ có tám chiếc máy bay chiến đấu của lính đánh thuê đang truy kích chúng tôi.” Lộ Na trả lời.
Nếu Lộ Na đúng là trốn thoát từ căn cứ địa Hải Luân Nhĩ, tin tình báo bà ấy nắm được có tác dụng quan trọng đối với cục diện chiến tranh.
“Mật mã an toàn cao nhất của thiếu tá.” Mục Huyền đột nhiên lên tiếng. Lộ Na nhanh chóng báo một dãy số.
Tôi nghĩ, đây nhất định là phương thức xác nhận thông tin của bọn họ.
Mục Huyền lại nói: “Chúng tôi sẽ đi cứu thiếu tá.”
Lời nói vừa dứt, tôi liền nhìn thấy ba chiếc máy bay chiến đấu vốn bay cùng chiều với chúng tôi bên ngoài cửa sổ đồng thời lật lại, tạo thành một vệt màu bạc mờ mờ trong không trung rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi ngây người.
“Chúng tôi sẽ đi cứu thiếu tá.” Một câu nói rất bình thường, ngữ khí của Mục Huyền thậm chí có phần lạnh lẽo.
Nhưng tôi lại cảm thấy câu nói này tràn đầy sức mạnh.
Thể hiện sự bình tĩnh, đầy nhiệt huyết và mang chút kiêu ngạo.
Đầu óc tôi đột nhiên hiện ra gương mặt nghiêng của Mục Huyền, trắng trẻo tuấn tú, thản nhiên và lạnh nhạt.
Trong lúc đợi làm nóng động cơ nhảy siêu quang tốc, máy bay của chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, cách nơi Mục Huyền vừa quay đầu mỗi lúc một xa.
Lúc này, A Đạo Phổ đột nhiên giơ tay, kéo một màn hình từ trên trần máy bay xuống. Ánh sáng màu lam nhấp nháy, hình ảnh từ mờ mờ đến rõ ràng. Tôi biết trên mỗi chiếc máy bay chiến đấu đều lắp đặt camera có độ phóng đại lớn. Xem ra, anh ta định theo dõi tình hình giải cứu ở phía sau.
Trên bàn điều khiển, đồng hồ đếm ngược nhảy siêu quang tốc vẫn đang tiếp tục.
Vũ trụ vẫn tối đen như thường lệ. Có lẽ tâm tình thay đổi nên tôi thấy những thiên thạch lớn màu đen đang trôi nổi giống như con quái vật hung dữ nằm sấp.
Ba chiếc máy bay chiến đấu màu xám mờ và vô số máy bay màu đen của lính đánh thuê lao ra từ đằng sau những tảng thiên thạch lớn, ánh lửa chớp lòa, tình hình hỗn loạn. Ba chiếc máy bay do Mục Huyền cầm đầu gần như lao thẳng vào nơi đó, tới gần mới tách ra, chiếm ba vị trí ở trên cao, bắt đầu bắn xuống bên dưới.
Tôi không hiểu việc đánh trận, nhưng cảm thấy rất phấn khích khi nhìn bọn họ biến đổi đội hình đẹp mắt. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay ở giữa. Vì chúng rất giống nhau nên tôi chỉ sợ một phút phân tâm là nhận không ra máy bay của Mục Huyền.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, sự lo lắng của tôi chỉ là vô ích. Bởi vì máy bay của Mục Huyền rất dễ nhận biết. Đường bay của anh đơn giản rõ ràng nhất, tốc độ phi hành của anh là nhanh nhất. Anh đã giải quyết mấy chiếc máy bay chiến đấu của quân địch trong thời gian ngắn.
Cuộc chiến kết thúc rất nhanh, có lẽ chỉ mất bảy tám phút. Khu vực xung quanh dải thiên thạch đầy những mảnh vỡ máy bay trôi nổi dập dềnh. Ba chiếc máy bay của Mục Huyền và ba chiếc máy bay bị trúng đạn của Lộ Na bay thành hình đinh nhọn, nhanh chóng quay về phía chúng tôi.
“Ngài chỉ huy, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Tôi sợ bọn chúng sẽ đuổi đến nơi.” Thanh âm của Lộ Na đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Khởi động động cơ siêu quang tốc.” Tôi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Mục Huyền.
“Vâng ạ.” Tất cả mọi người đồng thanh đáp. Tôi có thể nghe ra sự kính trọng và xúc động từ ngữ khí của bọn họ.
“Còn hai phút nữa là tiến hành nhảy siêu quang tốc.” A Đạo Phổ thông báo.
Đoàn máy bay của Mục Huyền còn cách chúng tôi khá xa, chỉ e khi bọn họ bay tới đây, chúng tôi đã nhảy siêu quang tốc rời đi. Tôi do dự một lát rồi nói nhỏ: “Mục Huyền!”
Toàn bộ hệ thống thông tin yên lặng trong giây lát.
Mục Huyền cất giọng dịu dàng: “Ừ, tôi đây!”
Tôi ngập ngừng: “Tôi...”
Tôi không thể nói hết câu.
Bởi vì tiếng còi cảnh báo từ hệ thống rada đột nhiên vang lên dồn dập trong mũ bảo hiểm, át cả thanh âm của tôi. Cùng lúc này, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Trên đường bay Mục Huyền đang tiến về chỗ chúng tôi đột ngột xuất hiện từng vệt sáng như tia chớp.
Hô hấp của tôi ngưng trệ. Đó là hiện tượng nhảy siêu quang tốc, ai đang tiến hành cú nhảy không gian?
“Lính đánh thuê!” A Đạo Phổ hét lên.
Kẻ địch đã đuổi tới nơi!
Chuyện xảy ra sau đó nhanh như tia chớp.
Năm chiếc chiến hạm màu đen xuất hiện xung quanh đoàn máy bay của Mục Huyền. Thể tích của mỗi chiến hạm lớn hơn cả đống máy bay gộp lại. Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, đạn pháo bắn ra từ các chiến hạm như một tấm lưới lửa, bao vây sáu chiếc máy bay màu xám.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.
Tôi nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu màu xám mờ xoay tròn, rơi xuống dưới và nổ tung. Tôi nhìn thấy có chiếc máy bay bốc lửa như một ngọn đuốc... Cuối cùng, tôi nhìn thấy một chiếc máy bay một bên thân cháy rừng rực, như con phượng hoàng phá vòng vây lao vút lên cao tới ngàn mét, sau đó quay đầu nã đạn vào một chiếc chiến hạm màu đen.
Nếu so sánh hai thể tích thì chẳng khác nào thỏ đấu lại voi. Nhưng dưới sự bắn phá liên tục của chiếc máy bay màu xám, thân giữa chiến hạm bốc lên ngọn lửa, sau đó chiến hạm nổ tan xác trong phút chốc.
“Là ngài chỉ huy!” A Đạo Phổ cất giọng run run: “Ngài ấy đã bắn trúng khoang năng lượng của chiến hạm.”
Mặc dù vậy, chúng tôi cũng không thể vui mừng, bởi Mục Huyền nhanh chóng bị bốn chiếc chiến hạm còn lại bao vây. Một cánh máy bay của anh vẫn tiếp tục bén lửa.
Sau đó, tôi nhìn thấy một quả đạn pháo bắn trúng phần bụng máy bay của Mục Huyền, khói đen cuồn cuộc bốc ra. Máy bay của anh như con chim nhạn gãy cánh, chúc đầu xuống dưới đâm thẳng vào một chiếc chiến hạm.
Chiếc chiến hạm bị Mục Huyền đâm trúng, phảng phất như bị xâu xé từ bên trong, nhanh chóng nổ tung.
Chiếc máy bay của anh biến thành ngọn lửa hừng hực. Sau đó xác máy bay tan thành trăm mảnh văng tung tóe khắp nơi.
“Ngài chỉ huy!” A Đạo Phổ và viên phi công đồng thời hét lên thất thanh.
“Hoa Dao, tôi không...” Giọng nói yếu ớt đến mức phảng phất không tồn tại vụt qua tai tôi.
Tôi ngây người nhìn màn hình, đầu óc hoàn toàn tê liệt.
Vừa xảy... xảy ra chuyện gì? Mục Huyền đã bị... bị...