Quyển 1 - Chương 20: Julien 20
“Cảnh sát Đào, nếu lỡ kết quả kiểm tr.a chứng minh là tôi quá nhạy cảm, có thể phiền anh giữ bí mật giúp tôi không?” Đây là cuộc điện thoại thứ ba luật sư Lưu gọi cho Đào Nhiên, trọng tâm tư tưởng vẫn là “tôi hận không thể xuyên về nửa tiếng trước để chặt cái tay gọi điện cho anh đi”.
Đào Nhiên không thể làm gì ngoài thở dài, cảm thấy luật sư Lưu này sợ rằng hơi suy nhược thần kinh thật.
Luật sư Lưu tiếp tục lải nhải: “Bằng không về sau tôi thực sự không cách nào tiếp tục nghề này được nữa. Anh nói chuyện tôi đang làm gọi là gì đây? Tuyệt đối không thể nói với người khác, tính mạng bản thân và gia đình tôi nằm trên tay anh đó.”
Đào Nhiên đành phải lần thứ ba cam đoan, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên trời thề độc, luật sư lo trước lo sau bên kia cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, lập tức đưa cà vạt đến Cục công an xét nghiệm.
Đuổi được vị này rồi, Đào Nhiên cực kỳ áy náy quay đầu lại nở nụ cười với cô gái ngồi ghế sau: “Thật ngại quá.”
Anh đang xem phim thì bị luật sư Lưu quấy rầy, lúc ấy phim vừa vặn chiếu đến đoạn nam nữ chính trở mặt – khiến con gái người ta cũng phải đi ra giữa tiếng lên án nhau tèm lem nước mắt nước mũi, đối với một cuộc xem mắt thì đây thật sự là mở đầu không hề may mắn chút nào.
Nhưng cô gái ấy không nói gì, cũng có thể là đang chửi thầm trong bụng, chỉ là giỏi kiềm chế nên không biểu hiện ra thôi, cô lại còn rất biết cảm thông nói: “Nếu bạn bận thì không cần đưa mình về đâu – bác tài, phiền bác dừng giúp cháu ở chỗ trạm tàu điện ngầm đằng trước là được, sau đó bác đưa cậu ấy đi trước đi.”
Tai Đào Nhiên hơi đỏ lên – hoàn toàn là xấu hổ: “Thế này không… không ổn…”
“Không sao, bọn mình cũng thường xuyên bị bắt tăng ca cuối tuần.” Cô nói, “Vả lại, bọn mình tăng ca chỉ là làm thuê cho ông chủ, các bạn thì là vì sự an toàn của xã hội – mình cũng nhìn thấy trên mạng vụ án phú nhị đại giết người đó rồi, các bạn phải nhanh nhanh phá án nhé.”
Đào Nhiên hơi cà lăm: “Không, không không nhất định là phú nhị đại, còn… còn… chưa xác định hung thủ.”
Đang nói chuyện thì taxi đã tới trạm tàu điện ngầm, tài xế cười ha hả dừng xe, chờ cô gái vẫy tay tạm biệt Đào Nhiên.
Trước khi đi, cô gái sực nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói: “Mình rất vui khi có thể gặp bạn học cũ ở thành phố khác, có điều cách hai ta gặp mặt hơi xấu hổ.”
Nếu mặt đất có lỗ nẻ, Đào Nhiên nhất định không ngần ngại nhảy xuống luôn.
Thân ở nơi đất khách quê người, xác suất xem mắt gặp bạn trung học là bao nhiêu? Xác suất bạn trung học là đối tượng thầm mến năm xưa lại là bao nhiêu?
Đương nhiên, điều này cũng chẳng đáng để vui mừng, cho dù anh được đi xem mắt với Audrey Hepburn, giờ phút này anh vẫn phải bỏ người ta lại để về tăng ca.
Cho đến khi nhìn cô bạn ấy đi vào trạm tàu điện ngầm, trí lực bị quấy nhiễu nghiêm trọng mới lại trở về mức trung bình, đội phó Đào thở dài ra một hơi, lắc lắc mớ cháo trong đầu, cố gắng để chúng biến lại thành óc bình thường, một lần nữa tập trung vào vụ án.
Tài xế taxi đứng ngoài nhìn, cho ra kết luận: “Chàng trai, tôi thấy cậu có hi vọng rồi đó.”
Đào Nhiên cười khổ một tiếng: “Bác ơi, đến phía trước quay đầu, đi Cục công an.”
Bác tài người đàn ông trung lão niên này xem kịch vui không chê to chuyện, đối với mắc míu tình cảm nam nữ và “sự kiện phú nhị đại giết người” đều cảm thấy rất hứng thú, rất muốn tóm Đào Nhiên lại tám một phen. Mãi đến lúc này, Đào Nhiên mới hơi hối hận khi đã từ chối đề nghị cho mượn xe của hai tên bạn khốn nạn. Để ông chú lắm lời ngậm miệng, anh đành phải giả bộ buồn ngủ, đeo tai nghe, mở đại một app có âm thanh, bịt tai lại.
Tiếng đọc sách trong điện thoại dưới nhạc nền thong thả tiến vào tai anh: “… ‘Nếu tôi miệt thị chính bản thân tôi’, Julien lạnh lùng trả lời, ‘Thì tôi còn lại gì đây?’…”
Đây là một kênh đọc sách cực kỳ tiểu chúng – trong này chẳng có mấy bộ sách bán chạy, hầu hết là danh tác cũ rích, bình thường sẽ phát đại một vài tản văn thôi miên, chỉ có người dùng gửi bản thảo làm “người đọc mẫu” mới được yêu cầu.
“Người đọc mẫu” phải gửi bài cảm nhận dài cho tác phẩm, được biên tập lựa chọn, đài mới phát quyển anh ta yêu cầu, và sau khi phát xong sẽ chia sẻ bài cảm nhận ấy với các thính giả khác.
Đào Nhiên không quá chăm chú lắng nghe nội dung, chỉ nhờ tiếng nhạc trong đây chặn tạp âm, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Taxi nhanh chóng chạy lên đường phụ, sắp sửa tới Cục công an, Đào Nhiên đang chuẩn bị tắt đài, thì nghe bên trong nói đến phần kết thúc: “Như vậy, ‘Đỏ và đen’ của Stendhal tác gia nổi tiếng người Pháp, chúng tôi chỉ phát đến đây, tiếp sau xin được chia sẻ bài cảm nhận của người đọc mẫu quyển này: bạn thính giả có ID ‘Người Đọc Diễn Cảm’.”
ID này như một tiếng sấm ghim Đào Nhiên lại tại chỗ-
Tối thứ Sáu vốn nên tuyệt vời và thả lỏng, cả thành phố đang đón chào cuối tuần, riêng Cục công an lại đều đang tăng ca và trên đường đi tăng ca.
Sau khi nhận được hai cuộc điện thoại của Đào Nhiên và Lang Kiều, Lạc Văn Chu trong bệnh viện ngồi không yên, ý kiến này vừa vặn nhất trí với Phí Độ – chủ tịch Phí thì không có việc gì, chủ yếu là hắn chê bệnh viện công đông người điều kiện kém thôi.
Hai người hiếm khi nhất trí ý kiến, sức hành động tăng gấp đôi, Phí Độ lập tức gọi điện kêu trợ lý đưa xe đến, Lạc Văn Chu thì lại lần nữa quá giang xe.
Lúc này đã gần mười giờ, Lang Kiều gửi Weixin cho Lạc Văn Chu báo cáo tiến triển mới nhất, anh xem xong, một lúc lâu không nói gì.
Chẳng biết bao lâu sau, anh mới thình lình mở miệng: “Pháp y bước đầu phán đoán, Trần Chấn ch.ết vì ma túy quá liều một lần duy nhất.”
Khi ở bệnh viện nghe Lạc Văn Chu đơn phương “tán dóc”, Phí Độ đã nắm được đại khái tiền căn hậu quả vụ con xế cưng của mình bị hỏng, đã rõ “Trần Chấn” này là ai.
Xung quanh không có mùi máu tươi, độ ấm trong xe thích hợp, Phí Độ mới dùng bữa khuya do trợ lý mang đến, vững vàng đậu xe trước vạch ngựa vằn chờ đèn đỏ, cũng nhân thời gian đèn đỏ cầm sữa chuối bên cạnh lên uống mấy ngụm, sữa chuối giúp tâm trạng thoải mái, hắn đáp một câu: “Nghe hơi kỳ lạ – giống như không văn minh lắm.”
Lạc Văn Chu nghe hai chữ “văn minh” này, không khỏi lườm hắn một cái: “Tôi không dám có yêu cầu cao như vậy với phần tử phạm tội.”
Phí Độ nói: “Kẻ xấu hơn không phải lúc nào cũng chịu bí quá hóa liều, ví dụ như mấy kẻ muốn đuổi tận giết tuyệt anh, cuối cùng biến thành xả súng trên đường cái, là vì đã lộ mặt trước anh, anh chạy thoát thì họ ch.ết chắc – do sợ hãi kết quả mới trở nên điên rồ, đây là có quan hệ nhân quả, sẽ không tùy tiện đảo ngược, kẻ điên thật sự rất khó sống lâu dài trong xã hội.”
Về điểm này thì Lạc Văn Chu khá tán đồng với anh hùng sở kiến của hắn, bởi vì Ngô Tuyết Xuân từng xác nhận Trần Chấn “an toàn”, nếu lúc ấy cô không nói dối, chứng minh ít nhất lúc cô gặp đám phân cục còn chưa muốn giết người. Huống chi, nếu ngay từ đầu đối phương đã muốn giết Trần Chấn, giết anh, căn bản sẽ không cho phép anh nói nhảm với Ngô Tuyết Xuân lâu thế.
Nhưng mà Trần Chấn ch.ết vì ma túy quá liều, kiểu ch.ết này nghe cũng không giống sự cố ngoài ý muốn.
“Tiêm ma túy có khả năng là họ làm, có điều kẻ quanh năm tiếp xúc với ma túy mà cũng không nắm chắc liều lượng, lỡ tay làm ch.ết người, thì rất là khó hiểu.” Phí Độ thong thả nói, “Nếu là tôi bị hiềm nghi bao che băng đảng buôn ma túy, một người lạ mang theo vấn đề nhạy cảm xông vào hỏi thăm lung tung, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện giết hắn.”
Lạc Văn Chu nghe giọng điệu như thảo luận thời tiết này thì da đầu liền ngứa ngáy, song vừa ngứa anh còn vừa hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bước đầu tiên, khống chế hắn, điều tr.a lai lịch của hắn, tr.a xem hắn can dự sâu chưa, và sau lưng có ai sai sử không, sau đó dùng các thủ đoạn như ma túy, bạo lực, đe dọa, uy hϊế͙p͙ vân vân hủy hoại ý chí hắn. Chờ biết người ch.ết chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với anh, không hẳn là nội ứng của anh, cũng chưa dám hoàn toàn tin tưởng anh, hơn nữa gia cảnh đơn giản, không thân không thích, tôi sẽ tiến hành bước thứ hai.” Phí Độ dùng giọng nói mùi sữa chuối tiếp tục, “Bước thứ hai, dùng một ít ma túy ép hắn nghiện, hơn nữa trong lúc tinh thần hắn mơ màng, lặp đi lặp lại bơm vào đầu hắn là anh bán đứng hắn, tẩy não hắn, để hắn tin anh với đám người kia là cùng một giuộc. Cứ như vậy, hắn sẽ rất dễ dàng tràn ngập tuyệt vọng, cho rằng thế giới này không có cái gọi là ‘công bằng’, và đối với người như hắn mà nói, muốn sống thì chỉ có thể học cách thỏa hiệp.”
Lạc Văn Chu nhìn hắn một lúc, bình luận: “Thật là quá thất đức.”
Phí Độ không để ý, nói tiếp: “Bước thứ ba, hắn đã nghiện, lại bắt đầu cho hắn chút lợi, cho hắn biết bọn tôi không đáng sợ, còn rất đỗi nhân văn mà quan tâm hắn – thế là đủ. Thực hiện hai tầng khống chế trên tinh thần và sinh lý đối với một người, về sau người này sẽ cho tôi dùng, chờ tới khi các anh nghĩ hết mọi cách cứu hắn ra, tôi chỉ cần bảo hắn rằng, song phương chúng ta do phân chia không đều sinh ra một chút mâu thuẫn, đang chỉnh nhau, hắn sẽ mang theo nỗi hận đối với anh, biến thành một cây đinh cắm trong các anh.”
Có lẽ là vì bầu không khí giữa họ vừa mới hơi dịu đi, hoặc vì trong xe tràn ngập mùi sữa chuối làm người ta không nghiêm túc nổi, Lạc Văn Chu lần đầu tiên không nổi trận lôi đình khi nghe ngôn luận kỳ cục của hắn, anh im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Nếu một ngày kia cậu phạm pháp, có thể thật sự sẽ rất phiền toái cho bọn tôi.”
Phí Độ không đưa ra ý kiến, kết quả là ngay lập tức lại nghe Lạc Văn Chu tiếp tục: “Nhưng cậu chỉ thuận miệng nói, hơn nữa chỉ nói với tôi, không thực hiện, cũng không đi khắp thế giới mở ‘lớp huấn luyện giết người không để lại dấu vết’, để chúng tôi ngoài công việc thỉnh thoảng có thể nghỉ phép, yêu đương, cho nên tôi vẫn phải thay mặt tổ chức cảm ơn cậu.”
Phí Độ: “…”
Phản ứng này sao không giống với bình thường gì vậy?
Lạc Văn Chu lại tự mình gật đầu, rất đỗi hiền hậu nói: “Nên tặng cậu thêm một lá cờ thưởng, còn gì khác không, cứ nói ra cho chúng tôi tham khảo.”
Thế là Phí Độ ngậm chặt miệng, tận khi đến Cục công an Yến Thành, cũng chẳng thèm thốt ra thêm một dấu chấm câu với anh ta.
Trước cổng Cục công an, Lạc Văn Chu vừa bước xuống xe, một chiếc xe cảnh sát liền phóng tới đậu kế, xe chưa dừng hẳn Lang Kiều đã lao xuống: “Sếp, không thấy Mã Tiểu Vĩ đâu cả!”
“Đừng la hét,” Vết thương sau lưng mới khâu lại, Lạc Văn Chu còn hơi bán thân bất toại, anh lấy hộp thuốc ra ngậm một điếu, thủng thỉnh nói, “Không thấy người là chuyện tốt.”
Lang Kiều trợn đôi mắt cực to càng thêm to, mở miệng, nhưng còn chưa nói gì, thì đột nhiên ánh mắt cô lướt qua Lạc Văn Chu, nhìn không xa đằng sau anh: “Đó, đó là…”
Lạc Văn Chu theo lời cô quay đầu lại, thấy bên kia đường xuất hiện một bóng người nhỏ gầy e dè, thò đầu nhìn về hướng Cục công an, lại một người đi tới, dẫn cậu ta qua đường.
Lang Kiều: “Mã Tiểu Vĩ với cái cậu bốn mắt vòng kiềng kia!”
Tiêu Hải Dương cuối cùng đã thay cặp kính gãy, gọng hình vuông hơi cứng nhắc khiến cậu già đi mấy tuổi, cậu dẫn Mã Tiểu Vĩ đến trước mặt Lạc Văn Chu: “Đội trưởng Lạc.”
Lạc Văn Chu hình như cũng không bất ngờ khi thấy cậu, ôn hòa gật đầu: “Đến rồi? Vào đi.”
Cục công an chẳng có tí tẹo không khí cuối tuần, kẻ khám nghiệm tử thi, kẻ kiểm tr.a cà vạt, kẻ lấy lời khai nhân chứng và thẩm vấn phạm nhân – đội hình sự và tổ pháp y bận rộn qua lại mọi nơi, bà Hà ở nhờ phòng trực ban không tránh khỏi bị quấy rầy, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ trông chờ mà thò đầu nhìn.
Khi đoàn người dẫn Mã Tiểu Vĩ vào, vừa vặn trông thấy bà Hà loanh quanh trong hành lang. Bà nhìn thấy Lạc Văn Chu, lại ném ánh mắt rất đỗi nghi ngờ sang Mã Tiểu Vĩ.
Lạc Văn Chu nói với Mã Tiểu Vĩ: “Đó là mẹ Hà Trung Nghĩa.”
Mã Tiểu Vĩ vốn bước chân lờ đờ đột nhiên dừng lại, hoảng sợ nhìn bà.
Người đàn bà ốm yếu và cậu thiếu niên tiều tụy nhìn nhau, một lúc lâu, có lẽ cậu thiếu niên khiến bà nhớ tới con mình, bà Hà hỏi thử Mã Tiểu Vĩ: “Cháu… cháu biết con dì à?”
Mã Tiểu Vĩ chợt lui lại nửa bước.
“Trung Nghĩa nhà dì là cậu bé ngoan, cháu biết nó, có phải không?” Bà Hà run rẩy tiến lại một bước, tha thiết nhìn Mã Tiểu Vĩ, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, bà nghển cổ, hít một hơi dài, “Là ai hại ch.ết nó? Hả? Cháu ơi, cháu cho dì biết đi, rốt cuộc là ai hại ch.ết nó?”
Mã Tiểu Vĩ vành mắt đỏ hoe, thình lình quỳ thụp xuống không hề báo trước.
“Cháu, là cháu!” Cậu bé gào khóc, “Cháu có lỗi với anh Trung Nghĩa, có lỗi với dì… có lỗi…”