Quyển 3 - Chương 29: Macbeth 29

“Hôm nhóm Hải Dương đến tìm Đổng Hiểu Tình nói chuyện lần cuối cùng, cô ta đã lấy một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ ngoài cửa,” Đào Nhiên nói, “Bill in rất rõ, có thể nhìn thấy qua camera, là Đổng Càn tự gửi cho mình.”


Lạc Văn Chu nhìn Phí Độ một cái, nếu nói vừa rồi ánh mắt Phí Độ còn hơi uể oải, thì lúc này là hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt chăm chú nhìn chiếc di động bật loa ngoài sắc bén hẳn lên.


Lạc Văn Chu nói: “Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, thời gian Tiêu Hải Dương đến nhà họ Đổng lần cuối cùng, cách Chu Hoài Cẩn bị đâm mấy ngày, tại sao kẻ tông ch.ết Đổng Hiểu Tình không nhân lúc này ra tay?”


“Bởi vì lúc ấy nhà Đổng Hiểu Tình liên tục có cánh phóng viên truyền thông chầu chực, cô ta lại trốn trong nhà suốt, vào nhà mưu sát quá nguy hiểm, hơn nữa không ai có thể xác định thứ Đổng Càn gửi về nhà rốt cuộc là cái gì. Nếu Đổng Càn gửi về chỉ là vài thứ đồ lặt vặt, họ tùy tiện hành động ngược lại đánh rắn động cỏ.”


Lạc Văn Chu không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thản nhiên “Ừm” một tiếng: “Ông nói tiếp đi.”


“Ba ngày sau, Đổng Hiểu Tình ra ngoài, trước tiên tiện đường đến tiệm mua hoa tươi, rồi lên xe buýt tới bệnh viện Hằng Ái, không ai biết trong giỏ của cô ta còn giấu một con dao, lúc ấy cô gái đó như một người nhà của tài xế gây tai nạn vô tội vô hại, áy náy đến thăm gia đình nạn nhân. Tôi cảm thấy khi đó kẻ theo dõi cũng không ngờ là cô ta có thể làm chuyện đâm người ngay trước đám đông.”


available on google playdownload on app store


Lạc Văn Chu nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Đổng Hiểu Tình sau khi nhận được bưu phẩm Đổng Càn gửi về nhà, một mình trải qua ba ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn báo thù.”


Con người dưới sự kích động nhất thời, cái gì cũng làm được, nhưng kích động suy cho cùng chỉ có nhất thời, biến cố tày trời cũng không thể khiến người ta kích động tới ba ngày, trong ba ngày này, Đổng Hiểu Tình ở một mình đã làm những gì?


Có thể cô đang vắt óc phán đoán tin tức trong bưu phẩm là thật hay giả, cũng có thể là đang tính kế trả thù người nhà họ Chu.
Cô có phương thức liên lạc của Tiêu Hải Dương, cũng có thể gọi “110” bất cứ lúc nào.
Cô có từng chần chừ không?


Có chốc lát lấy di động ra bấm một dãy số, muốn giao tất cả trong tay cho cảnh sát, chờ xã hội cho mình một kết quả không – bất luận cha cô là nạn nhân hay hung thủ giết người?


Phí Độ hơi trầy trật gập cánh tay truyền dịch, dùng các ngón tay gõ khẽ và có tiết tấu lên thành giường bệnh, bị Lạc Văn Chu nắm lấy.
“Đừng lộn xộn,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Tôi không làm điệp viên, không có khả năng nghe dịch mật mã Morse đâu.”


Đào Nhiên mất một lúc mới ý thức được anh đang nói chuyện với ai, vội hỏi: “Ông đang bật loa ngoài à? Tôi còn thắc mắc sao lại có tiếng vọng – là Phí Độ ở bên cạnh ông hả? Phí Độ, tỉnh rồi hả em? Hôm nay cảm thấy thế nào? Bữa trước bọn anh đến thăm em còn chưa tỉnh táo lắm, nhìn thấy trái cây anh mua cho em chưa? Tiểu Kiều còn mang một con gấu đến cho em đó.”


Quá nửa trái cây đã vào bụng thùng cơm Lạc Văn Chu, gấu thì bị Lạc Văn Chu ngứa tay dùng túi đựng trái cây bọc đầu lại, làm tạo hình giơ cao hai chân dán sát góc phòng, hẳn là một con gấu mới cướp ngân hàng xong liền bị cảnh sát tóm, tạo hình tương đối chuẩn.


Đào Nhiên nói: “Hôm đó thật là hù ch.ết bọn anh, em không biết đâu, Lão Lạc cũng…”


Lạc Văn Chu phản ứng nhanh như chớp, nghe một âm đã dự cảm được “Đào miệng rộng” sẽ nói gì tiếp, quả quyết cắt ngang: “Cậu ta còn chưa thể nói chuyện, cũng chưa thể ăn, trái cây hiếu kính tôi hết rồi – được rồi đừng thừa lời nữa, mau nói chuyện nghiêm túc đi, căn cứ cho phỏng đoán của ông là gì? Nhà Đổng Hiểu Tình cũng không phải ở núi thẳm rừng già gì, nếu cô ta vừa ra khỏi cửa đã bị theo dõi, tại sao hôm đó không tr.a ra?”


Sự chú ý của đồng chí Đào Nhiên kính nghiệp này giống như la bàn, mặc dù thỉnh thoảng gặp phải nhiễu loạn, song đẩy nhẹ là có thể tự động tập trung về công việc.


Bị Lạc Văn Chu cắt ngang, anh lập tức quên chuyện mình vừa định tiết lộ, vội vàng nghiêm túc lại: “Bởi vì trọng điểm điều tr.a ngay từ đầu đã sai rồi – sau khi Đổng Hiểu Tình ra cửa, trên đoạn đường từ nhà đến tiệm hoa có khoảng mười mấy camera, trong đó có tám quay được cô ta, cô ta sau đó lên xe buýt ở chỗ cách tiệm hoa năm mươi mét, đến bệnh viện Hằng Ái – lúc ấy chúng ta tập trung trọng điểm vào tám ống kính quay được Đổng Hiểu Tình, hành khách lên xe cùng trạm và các xe bám đuôi xe buýt, kết quả là không thu hoạch được gì.”


Lạc Văn Chu nhíu mày, chốc chốc xoa nắn kẽ ngón tay lạnh lẽo khô ráo của Phí Độ.
“Sau đó bọn tôi thu thập manh mối và camera dân dụng quanh khu vực tiệm hoa, thời điểm tr.a đợt thứ hai, phát hiện một kỵ hành giả.” 
(Kỵ hành giả đại khái là những người chơi xe đạp xịn như xe đua này nọ)


Lạc Văn Chu không nghe rõ: “Kỵ hành? Chính là những người đi xe đạp, toàn thân bịt kín không lộ một chút da?”


“Đúng, người đi xe đạp này bị camera ở cửa hông một hiệu sách quay được, lúc ấy giống như nghỉ ngơi ven đường, mặt bịt rất kín, còn đeo kính râm, cách trạm Đổng Hiểu Tình chờ xe buýt chỉ không đến một trăm mét, sau đó người này đi đường tắt tới trạm tiếp theo mà xe Đổng Hiểu Tình đang ngồi sẽ đi ngang qua, xếp xe lại lên xe buýt, chỉ ngồi hai trạm lại xuống, trong lúc này không tiếp xúc với Đổng Hiểu Tình, cho nên ban đầu chúng ta không chú ý tới hắn.”


“Liệu có phải là trùng hợp không?” Lạc Văn Chu nói, “Có thể người này vốn không muốn ngồi xe, vừa vặn đạp mệt mà thôi, không thể vì người ta chống nắng mà hoài nghi chứ?”


“Không phải trùng hợp,” Đào Nhiên rất khẳng định, “Bởi vì chiếc xe bị mất trộm tông ch.ết Đổng Hiểu Tình vừa vặn bám đuôi xe buýt cô ta ngồi từ trạm hắn xuống đến trạm kế tiếp. Sau khi phát hiện vấn đề này, bọn tôi lại quay về tr.a xung quanh nhà Đổng Hiểu Tình – Có ba ống kính quay được hắn, bọn tôi vẽ ra tuyến đường đại khái của người này, phát hiện hắn gần như bám theo Đổng Hiểu Tình suốt dọc đường, hắn đạp xe hơi nhanh hơn đi bộ nên đã cố ý đi vòng đường nhỏ không ít, hoàn toàn tránh camera là không thực tế, nhưng hắn cực kỳ cẩn thận tránh camera có thể quay được Đổng Hiểu Tình.”


Kẻ theo dõi không xuất hiện trong cùng một ống kính với Đổng Hiểu Tình, tránh lên xuống xe cùng trạm, giảm thấp nhất nguy cơ cảnh sát chú ý tới hắn. Mà cho dù thật sự xui xẻo, cảnh sát vẫn chú ý tới hắn, cách ăn mặc kín bưng của kỵ hành giả cũng sẽ giúp hắn rất khó bị nhận ra.


Người này chuyên nghiệp, cẩn thận, ý thức phản trinh sát như từng được huấn luyện-
“Kỵ hành giả phụ trách theo dõi nửa đầu, hung thủ trộm xe theo dõi nửa sau, nếu Đổng Hiểu Tình ngoan ngoãn tặng hoa xong rồi đi, tay trộm xe sẽ chạy lấy người trước khi chủ xe báo cảnh sát, không ngờ cô ta lại đâm Chu Hoài Cẩn.”


Nếu Trịnh Khải Phong cố ý mượn danh Chu Hoài Cẩn tiếp xúc với Đổng Càn, vậy tích tắc khi biết Chu Hoài Cẩn bị đâm, lão sẽ hiểu, chắc chắn Đổng Hiểu Tình đã biết chuyện gì, bưu phẩm Đổng Càn gửi cô ta nhất định có vấn đề, bởi vậy quyết đoán diệt khẩu.


“Chứng cứ then chốt,” Lạc Văn Chu thở dài, “Đào Nhiên, chắp vá ra ngọn nguồn một việc là không được, chúng ta cần chứng cứ then chốt.”


“Rất khó,” Giọng Đào Nhiên khó tránh khỏi hơi mệt mỏi, “Trịnh Khải Phong cháy đen cả người rồi – bây giờ các dấu vết chỉ có thể chứng minh đám Trịnh Khải Phong Dương Ba không thoát được can hệ với loạt vụ án này – đại bản doanh của Chu Thị ở nước ngoài, đó không phải địa bàn của chúng ta, chúng ta không thể nói tr.a là tra, mấy hôm trước nếu không phải vừa vặn bắt được đám tay đấm của Trịnh Khải Phong, lại thêm ngân hàng ngầm chuyển tiền thay Trịnh Khải Phong bỏ trốn, có thể ngay cả giao dịch giữa Đổng Càn và Trịnh Khải Phong chúng ta cũng không tr.a được.”


“Tôi biết,” Lạc Văn Chu nói, “Trong khoảng thời gian này vất vả mọi người rồi.”
Lúc này, Phí Độ đột nhiên giãy nhẹ, rút ngón tay hơi không nghe lời khỏi tay Lạc Văn Chu, viết lên lòng bàn tay anh: “Chờ một thời gian…”


Chữ “gian” phần bên phải còn chưa viết xong, Lạc Văn Chu đã hiểu ý hắn, lại lần nữa bắt lấy ngón tay hắn, dặn Đào Nhiên vài câu rồi cúp máy, vỗ nhẹ đùi Phí Độ: “Một sinh viên dự thính như cậu, sao cứ muốn phát biểu ý kiến thế? Dám làm bung kim tôi đánh cậu đấy.”


Chỗ duy nhất có thể biểu đạt cũng bị anh nắm không thể động đậy, Phí Độ đành phải nhìn anh đầy bất đắc dĩ.


“Đợi một thời gian nữa,” Lạc Văn Chu nói, “Tôi biết, tuy rằng Trịnh Khải Phong ch.ết rồi, nhưng một vụ án kéo dài qua nhiều năm, có nhiều ân oán tình thù như vậy, chứng cứ xuất hiện quá nhanh và quá tập trung, có vẻ không được tự nhiên lắm, đúng không?”
Phí Độ chớp mắt một cái.


“Tôi có một cảm giác,” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Về vụ án này, cậu biết nhiều hơn tất cả chúng tôi.”
Phí Độ lẳng lặng nhìn lại anh.
Lạc Văn Chu nắm ngón tay hắn: “Lần trước cậu bảo tôi dùng thông tin riêng tư để trao đổi, lần sau lại bảo tôi đổi bằng cái gì đây?”


Phí Độ ấn lòng bàn tay anh.
Lạc Văn Chu hơi buông lỏng ra, để hắn viết chữ.
Chẳng biết có phải Phí Độ cố ý hay không, mỗi một nét đều kéo rất dài, móng tay được chăm chút hết sức tỉ mỉ cắt ngay ngắn gọn gàng, không nhẹ không mạnh lướt qua chỉ tay anh.


“‘Cho’,” Lạc Văn Chu đọc chữ thứ nhất hắn viết, “Cho cậu cái gì?”
Phí Độ viết ba nét ngang dọc trong lòng bàn tay anh.


Lạc Văn Chu nhìn chằm chằm bàn tay mình một lúc lâu giống như không biết chữ, đôi lông mày biểu cảm phong phú lên xuống một lát. Sau đó anh cười “Phì” một tiếng, lắc đầu, dùng ngón tay búng nhẹ mặt Phí Độ: “Bảo bối đang nằm mơ đó à?”
Phí Độ nhìn anh như cười như không.


Lạc Văn Chu chống tay hai bên gối, cúi xuống nhìn hắn, cực kỳ cẩn thận tránh bả vai bị thương, cúi đầu chạm nhẹ môi hắn: “Quả thật cũng đến giờ cậu nên nằm mơ rồi, ngủ đi, ngủ dậy tôi ăn tối với cậu.”


Nói xong, anh dém chăn cho Phí Độ, tắt ti vi, kéo màn, lại ra ngoài dặn hộ lý chờ ở cửa vài câu, rồi cầm gậy thong thả đi.


Thời gian Lạc Văn Chu đến “quấy rầy” hắn mỗi ngày đều cố định, dựa theo trạng thái tinh thần của Phí Độ giúp hắn xây dựng giờ giấc nghỉ ngơi cố định, tránh để hắn không biết ngày đêm. Sau vài hôm, Phí Độ cơ hồ bị anh bồi dưỡng ra phản xạ có điều kiện, vừa thấy anh kéo màn rời khỏi là tự động buồn ngủ díp mắt lại, nhưng không biết có phải bị cú điện thoại của Đào Nhiên làm tỉnh táo hay không, hắn đột nhiên không ngủ được.


Ánh mắt lạnh nhạt của Trịnh Khải Phong, khuôn mặt hoảng hốt của Dương Ba, vành mắt đỏ hoe của Chu Hoài Cẩn, máu đẫm khắp người Chu Hoài Tín… Mọi người cùng lởn vởn trước mắt hắn không chịu đi.


Hắn chăm chú nhìn góc bóng lưng Lạc Văn Chu biến mất, hộ lý đi vào điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho hắn.
Phí Độ khe khẽ thở ra một hơi, cảm thấy hơi lạnh.


Nửa tháng sau, Lạc Văn Chu lại được phục chức trở về Cục công an, ngày kế sau khi anh một lần nữa tiếp nhận vụ án nhà họ Chu, tổng đài nhận được một cú điện thoại báo án-






Truyện liên quan