Chương 67: Mộ Dung Ngũ thất thế, Tứ Tứ uy vũ!
Quân Cơ Lạc đi đến bên người Mộ Dung Vân Tiện, cười khẽ nói, "Thất công chúa, bản đốc muốn đặc biệt tái hiện hiện trường vụ án. Xin hỏi, Đường Nhị tiểu thư đẩy ngươi xuống hồ như thế này sao?" Quân Cơ Lạc hỏi còn chưa có hỏi xong, tay hắn đã từ sau lưng Mộ Dung Vân Tiện đẩy xuống.
"Phù phù" một tiếng, ngay sau đó Mộ Dung Vân Tiện lại rớt xuống hồ.
Dù là ai cũng không ngờ Quân Cơ Lạc đột nhiên ra chiêu này, rõ ràng nói là muốn tr.a ra chân tướng, cuối cùng cũng là đem Mộ Dung Vân Tiện đẩy xuống hồ. Nhưng sau khi sự tình phát sinh, mọi người lại cảm thấy lấy tính cách bất thường của Quân Cơ Lạc, có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì quá kì quái.
Mộ Dung Vân Tiện rớt xuống hồ, hai tay không ngừng đạp nước, "Cứu, cứu mạng a... Ca ca, mau cứu muội a..."
Hai tay Quân Cơ Lạc ở đằng sau, đứng ở ven hồ nhìn Mộ Dung Vân Tiện đạp nước ở dưới hồ, khóe miệng cong lên một nụ cười bỡn cợt. Mà đồng tử Mộ Dung Nhược Hồng đột nhiên trợn to, khuôn mặt như thiên tiên hiện lên tức giận ngập trời. Mắt hắn hoàn toàn chứa đựng thù hận trợn trừng nhìn Quân Cơ Lạc, lập tức xông lên phía trước cứu Mộ Dung Vân Tiện.
Nhưng hành động của hắn bị hai thị vệ bên người Quân Cơ Lạc ngăn cản.
"Các ngươi làm gì?" Mộ Dung Nhược Hồng giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hai thị vệ.
Quân Cơ Lạc cố ý đợi một lát, thấy Mộ Dung Vân Tiện đạp nước trong hồ đến lúc mệt nhoài, mới nói với Trưởng công chúa, "Trưởng công chúa, mượn hai thị nữ biết bơi dùng một chút. "
Trưởng công chúa phi thường nhiệt tình chỉ hai thị nữ, Quân Cơ Lạc cho hai thị nữ kia nhảy xuống hồ cứu Mộ Dung Vân Tiện. Khi Mộ Dung Vân Tiện bị kéo lên, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch. Nàng ta mếu máo, bất mãn trừng Quân Cơ Lạc, "Quân Cơ Lạc, ngươi là tên đại hoạn quan... Bản công chúa trở về nhất định phải hướng phụ hoàng cáo trạng ngươi..."
Quân Cơ Lạc "phốc xuy" bật cười một tiếng, lại khoanh tay đi tới đứng trước mặt Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt đen bóng mang theo cảnh giác cùng phòng bị.
Da mặt Quân Cơ Lạc hơi động, "Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước ch.ết trên bờ cát a. Bản đốc tự khoe rằng mình đã tà ác vô cùng, nhưng Thất công chúa hôm nay càng làm cho bản đốc mở to tầm mắt. Bất quá bản đốc vẫn hơn Thất công chúa ngươi, vẫn là có ưu điểm, tỷ như dám làm dám chịu!
Không sai, vừa rồi bản đốc là cố ý đẩy ngươi xuống hồ, nếu ngươi muốn đến trước mặt Thánh Thượng cáo trạng, đến lúc đó bản đốc cũng sẽ không phủ nhận, lại càng không giá họa nói là Thất công chúa ngươi muốn đẩy bản đốc xuống hồ, mà bị bản đốc nghiêng người né tránh, ngươi liền ngã xuống đâu.”
Quân Cơ Lạc nói tới đây, cố ý cúi xuống, từ trong tay áo mình rút ra một chiếc khăn lụa, cẩn thận xoa tay, sau đó ghét bỏ liếc Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện một cái, liếc mắt kia giống như là khinh bỉ Mộ Dung Vân Tiện, muốn được việc thì phải dùng đầu óc, muốn hãm hại người khác cũng nên nghĩ biện pháp cao siêu. Hiện giờ loại tiểu xiếc này, quả thực khó coi quá.
Hôm nay có thể đứng ở trong này, có người nào là đứa ngốc chứ.
Đường Tứ Tứ là một nữ nhi của Thượng thư, dám ở Thái tử phủ đẩy Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện xuống hồ? Ha ha! Chỉ cần đầu của nàng không có bị lừa đá, nàng sẽ không làm ra việc vụng về như vậy.
Mà thị phi đúng sai trong chuyện này, chỉ sợ cũng chính như lời đại hoạn quan Quân Cơ Lạc vậy, là Mộ Dung Vân Tiện muốn dùng thân phận công chúa để áp chế Đường Tứ Tứ, đẩy nàng xuống hồ, mà Đường Tứ Tứ hiểu rõ ý đồ của nàng ta, khi nàng ta sắp đẩy nàng xuống hồ, nàng nghiêng người né nên tránh được.
Kết quả là, cuối cùng người bi kịch chỉ còn lại - Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện.
Trong lòng mọi người đã có kết luận, hơn nữa chuyện lại không liên quan đến mình, nên chỉ tiếp tục bình tĩnh xem diễn. Đôi mắt xinh đẹp của Đường Vân Nhiễm hơi nhíu lại, khi tất cả mọi người nhìn Quân Cơ Lạc, ánh mắt của nàng ta còn bất thường dừng ở trên người Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch cùng Trưởng công chúa.
Vẻ mặt Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch chỉ là đang bình thản xem diễn.
Khóe miệng Trưởng công chúa hơi hơi nhếch lên hình cung càng có ý cười.
Đã biết phản ứng của hai người này, Đường Vân Nhiễm hít dài một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn trên người Mộ Dung Nhược Hồng.
Tuy rằng nàng cùng Mộ Dung Nhược Hồng là quan hệ hợp tác, nhưng “ch.ết là người khác, miễn không liên quan đến mình”. Loại chuyện này, vẫn là giao cho hai huynh muội Mộ Dung Nhược Hồng tự mình giải quyết đi. Bất quá nói thật, bình thường nhìn Mộ Dung Vân Tiện là đứa thông minh, hôm nay làm việc này thật đúng là... ngu ngốc đến cực điểm.
Đối với loại chiến hữu ngu ngốc có thể kéo chân nàng ta này, nàng ta đương nhiên sẽ không ra tay cứu viện.
Mộ Dung Nhược Hồng như muốn bùng nổ, hắn dùng lực thoát khỏi hai thị vệ ngăn ở trước mặt hắn, tay áo giận dữ vung lên, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Quân Cơ Lạc.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong đôi mắt của Mộ Dung Nhược Hồng mang theo ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, mà đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc lại là tràn đầy trêu tức.
"Cửu Thiên Tuế, mời ngài cho bổn vương một lời giải thích. Đẩy Vân Tiện xuống hồ chính là Đường Tứ Tứ, vì ngài sao chẳng những không trừng phạt nàng ta, lại còn thiên vị nàng ta, đem Vân Tiện đẩy xuống hồ?"
Mộ Dung Nhược Hồng xem như đã nhìn ra, chỉ cần nơi nào có Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc luôn thiên vị Đường Tứ Tứ. Đương nhiên, nếu giống như ngày thường, dù Quân Cơ Lạc nhục nhã hắn như thế nào, hắn khẽ cắn môi sợ hãi mà cho qua. Nhưng lúc này đây Quân Cơ Lạc thế nhưng ngay cả muội muội hắn cũng không buông tha. Hắn làm sao có thể nuốt cơn giận này xuống.
Quân Cơ Lạc hai tay ôm ngực, vẻ mặt lười nhác nhíu mày nhìn về phía Mộ Dung Nhược Hồng, tựa hồ là hoàn toàn không hề đem chỉ trích của Mộ Dung Nhược Hồng để vào mắt.
Hắn chép cánh môi màu hồng phấn, quay đầu lại đối với Đường Tứ Tứ ngồi sững dưới đất vẫy tay nói, "Đường Nhị tiểu thư, Ngũ hoàng tử đã chuẩn bị thẩm vấn người gây ra họa là tiểu thư, tiểu thư nên nhanh chóng lại đây nói tiểu thư đã đem Thất công chúa đẩy xuống hồ như thế nào?"
Đường Tứ Tứ tuy rằng tức giận Quân Cơ Lạc, nhưng tiện nhân trước mắt hiển nhiên so với Quân Cơ Lạc càng đáng giận hơn.
Nàng bình tĩnh từ trên mặt đất đứng lên, thong dong đi đến bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Nhược Hồng, "Ngũ hoàng tử, vẫn là vấn đề vừa rồi, Đường Tứ Tứ ta vì cái gì phải chọn ở Thái tử phủ, dưới tình huống có hai vị ma ma ở bên cạnh Thất công chúa, đem nàng đẩy xuống hồ?"
Mộ Dung Nhược Hồng châm biếm, "Ha ha, giống như Vân Tiện nói, ngươi đúng là lợi dụng lối suy nghĩ ngược của mọi người.”
Hàng mi mảnh khảnh của Đường Tứ Tứ nhướng lên, "Vậy động cơ đâu? Không hề có động cơ, ta ăn no vô duyên vô cớ đem Thất công chúa đẩy xuống hồ?"
Đường Tứ Tứ trấn định, làm cho trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng hiện lên tia tàn ác, "Đương nhiên là bởi vì ngươi cùng bổn vương ngày đó có ân oán. Cho nên ngươi liền tâm sinh ác ý, đem Vân Tiện đẩy xuống hồ?"
"Nếu chiếu theo Ngũ hoàng tử nói như vậy, vậy hai ma ma đi theo Thất công chúa cũng có động cơ. Hơn nữa vừa rồi các nàng ấy đều ở hiện trường. Các nàng ấy có bốn mắt nhìn, thế nhưng có thể để cho Tứ Tứ đem Thất công chúa đẩy xuống hồ, xin hỏi Ngũ hoàng tử, tại sao ngài lại không nghi ngờ là các nàng ấy đẩy.”
Đường Tứ Tứ thốt ra lời này xong, hai ma ma đi theo Mộ Dung Vân Tiện lập tức bị dọa, nhanh chóng quỳ xuống, trong miệng liên tục nói các nàng không hề đẩy Mộ Dung Vân Tiện xuống hồ.
Đường Tứ Tứ lại không nhanh không chậm nói, "Mỹ danh Tiểu ma nữ của Thất công chúa vang dội như sấm bên tai. Tất cả mọi người đều biết nàng ấy đối với thủ hạ chính là cung nữ ma ma còn có thái giám thập phần hà khắc, chỉ sợ hôm nay hai vị ma ma đi theo Thất công chúa cũng bị nàng ấy trách phạt không ít đi. Nếu như vậy, Tứ Tứ cùng hai ma ma kia đều có thể đẩy Thất công chúa xuống hồ.”
Hai ma ma kia lúc này nghe nàng nói như vậy, đều ào ào lắc đầu kêu oan uổng.
Hai mắt Mộ Dung Nhược Hồng phun lửa, hận không thể đem Đường Tứ Tứ lạnh nhạt trước mặt này trực tiếp bóp ch.ết, nữ nhân này, sao nàng ta lại không thể giống như trước kia luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn chứ?
Nàng ta vì sao lại biến thành Đường Tứ Tứ giảo hoạt hiện tại này.
Gân xanh chỗ huyệt thái dương trên trán Mộ Dung Nhược Hồng thình thịch nhảy lên, khuôn mặt như thiên tiên kia đã trương lên dữ tợn. Hắn như vậy thoạt nhìn chẳng những không có mỹ cảm, ngược lại còn có vẻ khủng bố.
Nhưng Đường Tứ Tứ đúng lúc này cố tình nhếch miệng không tiếng động nở ra một nụ cười thật to.
Một màn trước khi sống lại rõ ràng hiện lên ở trước mắt, khi đó Mộ Dung Nhược Hồng tràn đầy phấn chấn, hắn trở thành người đứng đầu ngôi cửu ngũ ở Tiêu Quốc. hắn luôn dùng ánh mắt nhìn phế vật nhìn nàng. Mà hiện tại, có thể làm cho địch nhân tức đến độ phải phun lửa, nàng thực vui vẻ.
"Đường Tứ Tứ, ngươi đừng xem mọi người là ngốc tử. Hai vị ma ma kia vẫn luôn chăm sóc Vân Tiện, cho các nàng ấy mười lá gan các nàng ấy cũng không dám đẩy Vân Tiện xuống hồ.”
"Ngũ hoàng tử, chúng ta đánh cuộc đi, nếu Tứ Tứ có thể chứng minh mình là trong sạch, ngài cùng Thất công chúa phải xin lỗi Tứ Tứ, ngài cảm thấy thế nào? Cúng không thể làm cho Tứ Tứ không công bị các người oan uổng chứ?" Đường Tứ Tứ khẽ cong cong khóe môi, ôn nhu nói.
Mộ Dung Nhược Hồng "Hừ" một tiếng: "Đường Nhị tiểu thư thật biết trả đũa.”
"Ngũ hoàng tử là trong lòng có gì mờ ám sao? Nếu cuối cùng thực tế chứng minh là Tứ Tứ đẩy Thất công chúa xuống hồ, Tứ Tứ cam nguyện bị phạt.” Đôi mắt đen nháy của Đường Tứ Tứ sáng ngời nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng rõ ràng muội muội mình là người như thế nào. Hắn đúng là có chút sợ hãi, nếu cuối cùng bị Đường Tứ Tứ lật ngược thế cờ, vậy hắn cùng Vân Tiện liền...
Không biết làm sao, Mộ Dung Vân Tiện trong lúc vô ý đã "đắc tội" Trưởng công chúa. Trưởng công chúa biết Mộ Dung Vân Tiện đã dám đem Đường Tứ Tứ đánh ngất đưa vào núi giả, vậy đương nhiên nàng ta nhất định biết chuyện xấu xa của nàng cùng nam nhân kia lúc đó.
Ha ha, Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Vân Tiện chẳng qua là hai con chó mà đệ đệ nàng muội.
Hiện tại chó mập, dám cắn chủ nhân, hai con chó như vậy thì lưu lại để làm gì.
Trưởng công chúa mát lạnh mở miệng phụ họa nói:
"Ngũ đệ, bản cung tin tưởng Vân Tiện, cũng tin tưởng thái độ làm người của Đường Nhị tiểu thư. Cho nên chắc chắn chuyện này là do ác nô ở giữa làm khó dễ, Ngũ đệ cũng nhất định phải cùng bản cung bảo vệ Vân Tiện nha.”
Trưởng công chúa mở miệng như vậy, Mộ Dung Nhược Hồng chỉ biết trơ mắt nhìn thế cục đối với mình bất lợi.
Dưới tình huống như vậy, hắn càng không dám cùng Đường Tứ Tứ đánh cược.
Đường Tứ Tứ thấy hắn bất động, khinh thường trong mắt càng sâu khóe môi trào phúng cười, sau đó dời thân đi đến trước mặt hai ma ma quỳ trên mặt đất, nàng lớn tiếng quát, trong mắt là sát khí đập vào mặt:
"Hai người các ngươi thật to gan, cũng dám vu oan hãm hại ta. Vừa rồi rõ ràng là hai người các ngươi đứng ở phía sau Thất công chúa, Thất công chúa không phải do các ngươi đẩy còn có thể là ai đẩy xuống.”
Quân Cơ Lạc thấy Đường Tứ Tứ như thế, trong đôi mắt u ám có tia sáng ngời lóe lên. Được! không hổ là tiểu cô nương hắn để vào mắt. Hắn chỉ giúp nàng dựng một cái sân khấu nhỏ, nàng đã có thể diễn tiếp phần sau.
Ngón tay thon dài của Quân Cơ Lạc nhẹ vỗ về chiếc cằm bóng loáng của mình, lộ ra nụ cười như lão trâu già bảo vệ nghé con nghịch ngợm.
Mà hai ma ma của Mộ Dung Vân Tiện bị Đường Tứ Tứ dọa như vậy, thân mình run lên bần bật. Hai người vẫn không ngừng dập đầu với Đường Tứ Tứ, sợ hãi nói: "Oan uổng nô tài... Lão nô nào dám làm chuyện thương thiên hại lí này chứ..."
"Còn dám nói dối? Xem ra là không tr.a tấn các ngươi, các ngươi sẽ không nói ra lời nói thật.” Đường Tứ Tứ lại hét lớn một tiếng, mặt lộ vẻ uy nghi khí độ càng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Oan uổng cho nô tài... Lão nô không đẩy Thất công chúa xuống hồ... Là Thất công chúa tự mình rớt xuống hồ..."
"Thất công chúa có thể tự mình rớt xuống hồ? Các ngươi cho mọi người là ngốc tử sao? Xem ra thật là không thấy quan tài không đổ lệ a. Thái tử điện hạ, Tứ Tứ thỉnh ngài hỗ trợ, đem hai người này tha xuống dưới đánh nặng sáu mươi côn, các nàng sẽ nhận tội.”
Biểu hiện hôm nay của Đường Tứ Tứ làm cho Mộ Dung Ôn Trạch phi thường vừa lòng, quả nhiên đích nữ cùng thứ nữ phân biệt có khác. Tuy rằng Đường Vân Nhiễm cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng ôn nhu của nàng ta chỉ thích hợp làm hoa tươi nhà ấm, lúc nào cũng phải bảo vệ ở trong tay.
Mà Đường Tứ Tứ, người như vậy thật xứng với mạch máu trên người nàng, là ngườimà giờ phút này hắn phi thường cần.
Đương nhiên, hắn biết hắn đối với Đường Tứ Tứ đây là khâm phục mà không phải tình cảm giữa nam nữ.
Hắn cưới nàng, chính là bởi vì nàng thích hợp.
"Người đâu! Đem hai ác nô dối trên lừa dưới kia tha xuống đánh sáu mươi trượng.”
Gương mặt ôn nhuận của Mộ Dung Ôn Trạch lộ ra biểu tình ôn nhu. Đường Tứ Tứ nhìn hắn, hướng hắn cười hiểu ý.
Quân Cơ Lạc vừa lúc đem hành động của hai người đều thu vào đáy mắt, hắn lại dùng móng tay nhẹ nhàng lướt qua cằm.
Nói như thế nào đây nhỉ, nàng thực không đáng yêu!
Rõ ràng hắn cũng có dẫn người đến, nàng có thể mở miệng mượn người của hắn. Vì sao lại chỉ nhờ Mộ Dung Ôn Trạch, chẳng lẽ là bởi vì hắn là hoạn quan, bị kỳ thị?
Có lời nói của Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, đương nhiên có thị vệ tiến lên đem hai ma ma kia tha đi xuống, mà hai ma ma kia đã sớm bị dọa hồn đều bay. Sáu mươi trượng đó, nếu đẻ bị đánh thì bọn họ làm sao còn mạng sống.
"Thái tử điện hạ tha mạng... Đường Nhị tiểu thư tha mạng... Lão nô cũng chỉ là nghe mệnh lệnh Thất công chúa làm việc. Thất công chúa vốn là muốn đẩy Đường Nhị tiểu thư xuống hồ, sau khi Đường Nhị tiểu thư né tránh... Vì thế Thất công chúa liền rớt xuống hồ.”
Hai người bị dọa đem tình hình thực tế đều nói ra. Mà việc này cùng suy nghĩ của mọi người không sai biệt lắm.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Vân Tiện. Hai huynh muội trong lúc nhất thời xấu hổ không thôi, Mộ Dung Vân Tiện lại hung ác kêu la nói:
"Các ngươi, hai tên ngu xuẩn này... Đừng nói lung tung! Bản công chúa khi nào thì muốn đẩy Đường Nhị tiểu thư xuống hồ? Bản công chúa cùng Đường Nhị tiểu thư là tỷ muội tốt mà..."
Trong lòng mọi người giữa sân đều khinh thường, trước đó còn nói là người ta đẩy ngươi xuống hồ, hiện tại thế nhưng sửa miệng nói là tỷ muội tốt. Ha ha, mặt mũi có cần lật nhanh như vậy hay không.
Sự tình chân tướng rõ ràng.
Đường Vân Nhiễm thản nhiên đứng ở nơi đó. May mắn vừa rồi nàng ta không có ra tay giúp bọn họ, bằng không hiện tại nàng ta cũng rước lấy một thân nhục nhã.
Đường Tứ Tứ thở nhẹ ra, ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của Quân Cơ Lạc ở giữa không trung. Ánh mắt u ám tàn ác của hắn lại lóe ra tia sáng dị thường, Đường Tứ Tứ bị nhìn trong lòng sợ hãi nhanh chóng dời đi.
Bởi vì chân tướng rõ ràng, trong lúc nhất thời giữa sân lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Nhưng Trưởng công chúa hòa dịu không khí, nàng cười thanh nhã nói: "Mọi người đứng lâu như vậy, cũng mệt mỏi. Ôn Trạch, đệ mang mọi người trở về chỗ ngồi đi.”
Mộ Dung Ôn Trạch cười tiếp đón mọi người trở về.
Đương nhiên, Quân Cơ Lạc là Cửu Thiên Tuế nên được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc cao nhất. Đường Tứ Tứ không muốn cùng hắn thân cận quá, chờ về tới đại sảnh yến hội, cũng tìm nơi cách xa Quân Cơ Lạc ngồi xuống. Trong lúc đó lại càng không hề nhìn Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc cắn môi, khẽ thở dài, cũng biết đêm đó hắn thật sự quá làm càn. Nhưng mà may mắn xem phản ứng của nàng, nàng hẳn là không có phát hiện bí mật của hắn.
Ven hồ. Trưởng công chúa lưu lại. Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Vân Tiện, ngữ khí cực kỳ không khách khí: "Ngũ đệ, năm đó là ngươi mang theo Vân Tiện đến đầu quân vào Ôn Trạch, Ôn Trạch là người đôn hậu. Bằng không cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi ở Đường gia phái người ám sát người của hắn.
Nhưng hôm nay xem ra, ngươi cùng muội muội của ngươi thật sự là ngu xuẩn. Ôn Trạch hắn chỉ dùng người có năng lực giúp hắn làm việc. Ta thấy ngươi về sau hãy mang theo muội muội của ngươi, lo cuộc sống thật tốt đi. Không cần cùng Thái tử phủ có quan hệ không rõ.”
Mộ Dung Nhược Hồng cúi mắt để Trưởng công chúa tùy ý quở trách.
Nếu là hai con chó vô dụng, Trưởng công chúa cũng sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện nhiều cùng bọn họ. Nàng phất tay áo rời đi. Nhưng khi ngang qua Mộ Dung Vân Tiện, nàng đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt lợi hại tàn nhẫn:
"Thất muội, có một số việc mắt là không thể xem, miệng là không thể nói. Nếu để cho ta biết ngươi tiết lộ bí mật của ta ra ngoài, bản cung không ngại móc mắt của ngươi, khâu miệng của ngươi!"
Trưởng công chúa cười lạnh rời đi.
Mà hai huynh muội Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Vân Tiện giống như là phế vật bị vứt bỏ, đơn độc đứng tại chỗ. Mộ Dung Vân Tiện đi đến bên người Mộ Dung Nhược Hồng, nhẹ cọ vào người hắn nhỏ giọng nói: "Ca ca, hôm nay ta mất mặt muốn ch.ết, ca ca nhất định phải báo thù cho muội.”
Mộ Dung Nhược Hồng chậm rãi ngẩng đầu, hướng nàng lộ ra một chút tươi cười: "Yên tâm đi! Ngày nào đó, nếu ca ca lên ngôi cửu ngũ kia, nhất định sẽ không ủy khuất muội.”
"Ca ca..." Mộ Dung Vân Tiện cảm động nhìn về phía hắn.
Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, Mộ Dung Nhược Hồng cảnh giác ngẩng đầu, đối diện với Đường Vân Nhiễm. Ánh mắt Đường Vân Nhiễm như ẩn chứa nước, nàng ta đứng cách Mộ Dung Nhược Hồng một thước, đưa tình.
"Ngũ hoàng tử, đừng khổ sở. Người vẫn luôn là người đặc biệt nhất. Vân Nhiễm tin tưởng người.”
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng dâng lên một trận cảm động, khi những người khác đều vứt bỏ hắn, thế nhưng Đường Vân Nhiễm vẫn không hề ghét bỏ hắn. Hắn vừa định mở miệng nói mấy câu, nhưng giai nhân đã xoay người đi chỉ để lại một thân ảnh mảnh khảnh làm cho hắn si ngốc vọng tưởng.