Chương 8: Bán mình chôn cha
Lý Thanh Ca móc khăn ra lau vết máu trong lòng bàn tay, sau đó ném khăn đi, sửa sang lại quần áo rồi đi về phía cửa.
Từ quản gia đang ở sau cửa, thấy nàng đến thì cúi đầu hành lễ: “Tiểu thư, Trương ma ma và Túy Nhi đã lên bờ, nô tài còn đang chờ dỡ đồ đạc xuống thuyền.”
Lý Thanh Ca đứng ở cửa khoan thuyền, một vệt ánh mặt trời chênh chếch chiếu tới, lẳng lặng tỏa sáng trên người nàng, nhìn nam nhân trung niên trước mắt này, nàng không khỏi nhớ tới phụ thân của mình, đáy mắt tràn ngập tình cảm.
“Từ bá bá, nơi này không có người ngoài, đừng gọi tiểu thư nô tài nữa, người cũng giống như cha con, gọi con là Ca Nhi đi, còn con gọi người là Từ bá bá, được không?”
“Tiểu thư?” Sau khi Từ Thăng cảm động thì lại cảm thấy nghi hoặc.
“Gọi là Ca Nhi.” Lý Thanh Ca quật cường sửa lại, kiếp trước, vì bản thân mình không hiểu chuyện, vị kẻ gian che mắt, khiến cho Từ bá bá, người đã đi theo phụ thân mình cả đời và chứng kiến mình lớn lên phải đau lòng rời đi. Kiếp này gặp lại thật muôn vàn cảm khái, cũng cảm nhận được sự quý giá của phần tình cảm này.
Từ Thăng đỏ mặt lên, cho dù trong lòng ông vẫn luôn yêu thương Lý Thanh Ca như con gái mình, nhưng mà thật sự gọi như vậy thì có chút không thích ứng.
Lý Thanh Ca biết rõ lòng ông, cũng không miễn cưỡng, chỉ cần ông biết tâm ý này của nàng là được.
Bình tĩnh lại tâm tư, nàng liền nghiên người về phía trước, thấp giọng hỏi: “Người của Cao gia đang ở đâu?”
“Lên bờ trước rồi, đang chuẩn bị xe ngựa.” Từ Thăng trả lời.
“Từ bá bá.” Lý Thanh Ca nói, “Con không muốn đến Cao gia.”
Từ Thăng kinh ngạc “Tiểu thư?” Không lẽ tiểu thư đã biết cái gì?
Lý Thanh Ca cúi hàng mi dài xuống, trong mắt lại chỉ có một mảng lạnh lẽo, nói thẳng: “Từ bá bá, những cái rương này người trước tiên tìm nơi sắp xếp cẩn thận, còn về Cao gia, con tự có an bày.”
Từ Thăng nhìn Lý Thanh Ca, đột nhiên có cảm giác không nói ra được, lúc sáng sớm còn là một hài tử mảnh mai yếu ớt, nhưng giờ khắc này, khí thế tỏa ra khắp người không giống một đứa bé chút nào.
“Từ bá bá?”
“Ồ.” Từ Thăng phục hồi tinh thần lại, lúc này mới vui mừng nở nụ cười: “Xin nghe theo lời tiểu thư.”
“Uhm.” Lý Thanh Ca đáp một tiếng, lại ngừng một lúc, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về góc phòng, sau đó, mặt không biến sắc mà đi ra ngoài.
Từ Thăng tự động cho người đến thu xếp những tài sản trong khoan thuyền.
“Tiểu thư, bên này.” Vừa xuống thuyền, Túy Nhi liền nắm tay Lý Thanh Họa bước lên nghênh đón.
Lý Thanh Ca liền dẫn theo hai người đi đến một quán trà bên đường.
Trương thị tự tay lau ghế, lại lót một cái khăn sạch sẽ, mới mời Lý Thanh Ca ngồi xuống.
Lý Thanh Ca không hề liếc mắt nhìn bà một cái, trực tiếp ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh.
Gương mặt Trương thị lập tức vừa trắng vừa xanh.
Túy Nhi xì một tiếng, nắm tay Lý Thanh Họa đi theo.
Hồng Hỉ cắn răng, đi tới bên cạnh Trương thị hung hăng nói: “Làm ơn mắc oán, nương, người cũng hay thật.”
“Con hiểu cái gì?” Trương thị trừng mắt nhìn Hồng Hỉ, xoay người lại thì vẻ mặt đã như thường, khóe miệng còn mang ý cười: “Tiểu nhị, còn đứng đó làm gì, mau dâng trà cho tiểu thư nhà ta, nhớ đó, chén bát phải sạch sẽ.”
Tiểu nhị đáp lời, liền mang theo ấm trà và chén qua đây.
Lý Thanh Ca vẫn chưa uống trà, chỉ nhìn vào đám đông chen chúc cách đó không xa, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu nhị ca, bên kia đang làm gì vậy, đông người quá.”
“Ai nha, tiểu thư, giống như trong tuồng hát vậy, bên kia có cô nương bán mình chôn cha, nhìn bộ dạng rất là đáng thương.” Tiểu nhị còn chưa trả lời, Túy Nhi đã không nhịn được nói.
Tim, đột nhiên nhảy lên một cái, một luồng ký ức quen thuộc kéo tới, ngực lập tức tràn ngập thống khổ và thù hận.
Lý Bích Như, là ngươi sao?