Chương 66: Buồn cười
“Nhị biểu ca thật tốt.” Đôi mắt Hạ Chi Hà đảo qua đảo lại trên người hai người, lạnh rên một tiếng, cười cợt nói: “Nếu như vậy, cũng giúp muội chọn một khúc đi.”
Cao Dật Hiên khẽ mỉm cười, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Hà biểu muội nói đùa, có Đại ca ở đây, ta làm sao có quyền chọn.”
Hạ Chi Hà nghẹn lời, đúng là đáng ghét, nàng không bằng Lý Thanh Ca sao? Vì sao chỉ thấy hắn ân cần với nàng ta, lại xa lạ với mình như vậy.
Nhưng nghĩ lại, lời của hắn không phải đã khẳng định quan hệ của mình và Cao Dật Đình sao? Mà Cao Dật Đình là người có hôn ước với Lý Thanh Ca.
Nghĩ như thế, trong mắt lóe qua vẻ đắc ý.
Nhưng mà, Hạ Chi Hà thu lại vẻ đắc ý, thần sắc trở nên nghiêm túc nói: “Nhị biểu ca, đừng nói bậy, có Lý muội muội đây, cẩn thận hiểu lầm.”
Lý Thanh Ca nghe nói cảm thấy rất buồn cười, trong lòng cũng lạnh lẽo.
Không nói đến linh hồn của nàng, chỉ nói thân thể này, mới có mười hai tuổi, rời xa phụ mẫu đi đến một nơi xa lạ, tư tưởng như tờ giấy trắng, nàng có thể biết cái gì, có thể hiểu lầm cái gì?
Hoặc là, có người cố ý muốn cho nàng hiểu lầm.
Hạ Chi Hà thấy nàng không nói gì, chỉ cúi đầu vuốt ve hai khúc vải, không khỏi giậm chân một cái, mạnh mẽ trừng Cao Dật Hiên một cái, sau đó kéo tay Lý Thanh Ca, sốt sắng nói: “Lý muội muội, muội giận sao? Nhị biểu ca chỉ nói bậy thôi, muội đừng coi là thật, tỷ và Đại biểu ca không phải như muội nghĩ, tỷ xin thề, giữa chúng ta không có chuyện gì hết.”
Xì, tiếng cười như hồ ly phát ra, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Cao Dật Hiên đỏ bừng, Hạ Chi Hà thấy thế, mạnh mẽ lườm hắn thêm một cái, oán trách: “Nhị biểu ca, huynh thật quá đáng, nếu Lý muội muội thật sự tức giận thì muội sẽ hỏi tội huynh.”
Cao Dật Hiên thật sự không nhịn được, một tay che miệng, một tay ôm bụng, khom người ngồi vào ghế, sau đó làm một dấu tay với Hạ Chi Hà, ra hiệu hắn sẽ không mở miệng nói lung tung.
Lúc này Hạ Chi Hà mới thu hồi ánh mắt hung ác, sau đó tự trách nhìn Lý Thanh Ca nói tiếp: “Lý muội muội, muội không sao chứ?”
Lý Thanh Ca nhìn vẻ mặt sốt sắng của nàng, hàm răng cắn bờ môi đến trắng bệch, được rồi, thật ra nàng cũng đang muốn cười, cười thật lớn.
Kiếp trước, mỗi khi nghe được Hạ Chi Hà nói như vậy, nàng sẽ vô cùng đau lòng, vì nàng biết rõ, cho dù Hạ Chi Hà không muốn thừa nhận, nhưng bản thân mình là kẻ dư thừa. Cho nên, mỗi lần Hạ Chi Hà nói như vậy, chính là đang nhắc nhở nàng, bọn họ là trời sinh một đôi, còn nàng là kẻ thứ ba.
Nhưng vật đổi sao dời, lần thứ hai nghe nàng ta nói vậy, thậm chí dáng vẻ vô cùng trịnh trọng, nàng chỉ cảm thấy buồn cười.
Cười thủ đoạn vặt vãnh của Hạ Chi Hà, càng cười chính mình ở kiếp trước ngu dốt thấp kém đáng thương.
Nhìn nàng cúi đầu không nói, môi cắn trắng bệch, Hạ Chi Hà cho rằng mình đã thành công, đáy lòng đắc ý, sau đó nàng cũng cắn môi, vành mắt đỏ lên nói: “Muội tức giận thật rồi sao, tỷ tỷ đúng là tội lỗi vô cùng, hay là ngày mai tỷ sẽ rời khỏi Cao gia.”
Nói y như thật vậy, hôm đó Hạ Chi Hà đến Cao gia cùng ngày với mình là để đều phòng mình, bài xích mình, bây giờ nàng ta sẽ cam lòng đi sao?
Buồn cười.
Trong lòng Lý Thanh Ca cười gằn, ngoài mặt vẫn là một bộ dáng hoang mang, nàng ngơ ngác ngẩn đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Chi Hà: “Hạ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đang yên lành lại đi nói những lời này? Muội muội suy nghĩ nãy giờ nhưng làm sao cũng nghe không hiểu.”
Ách. Hạ Chi Hà sững sờ, nhìn đôi mắt trong suốt kia của Lý Thanh Ca, không khỏi thầm hận, mắng to nha đầu này ngu ngốc, nam nhân của ngươi bị nữ nhân khác cướp đi rồi, ngươi còn nghe không hiểu sao?
Ha ha, nghe vậy, Cao Dật Hiên lại bắt đầu cười lớn, suýt chút nữa là té từ trên ghế xuống.
Buồn cười đến vậy sao? Lý Thanh Ca giả ngu ném một cái nhìn khinh thường sang phía nam nhân kia.