Chương 75: Hết thuốc chữa!
“Huynh cười cái gì?” Cô gái bị nụ cười không rõ ràng của Cao Dật Hiên làm cho không hiểu, gương mặt nàng trầm xuống, tựa hồ tức giận: “Hiên ca ca, muội là thật lòng, sao lần nào huynh cũng như vậy? Không lẽ huynh không thích muội chút nào sao?”
“Ngươi cảm thấy ta nên thích ngươi sao?” Cao Dật Hiên thả cái chén trong tay xuống, thay đổi tư thế đối diện với cô gái, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười, nhưng lại vô cùng châm biếm. Vừa hỏi, hai chân vừa duỗi dài ra phía trước, đặt lên cái ghế ở bên cạnh nàng, rất không khách khí mà bày ra bộ dáng lười nhác trước mặt nàng, chân còn không ngừng run run lắc lắc.
Cô gái bị tức nghẹn, cái miệng nhỏ cong lên, oan ức nhìn hai chân hắn, thở phì phò hỏi: “Tại sao lại không? Huynh nói, muội có điểm nào không tốt, Liễu Như Yên muội có điểm nào không xứng với huynh?”
Cô gái xinh đẹp này tên là Liễu Như Yên, con gái nhỏ của Thái phó, là muội muội của cơ thiếp của Hề Vương gia, Liễu Như Lan.
Ai cũng biết, Liễu gia ở kinh thành có một đội tỷ muội như hoa, tỷ tỷ tao nhã nhàn tĩnh, giống như hoa lan trong sơn động, muội muội xinh xắn vui tươi, như đóa hải đường diễm lệ.
Mà cô gái tuổi còn nhỏ đã rực rỡ như đóa hải đường này, chính là con gái nhỏ của Liễu gia, Liễu Như Yên.
Còn Cao Dật Hiên, tuy rằng dáng dấp khí chất đều không tệ, cho dù đặt vào giữa những quý công tử ở kinh thành này, hắn cũng được xem như không thua kém ai, nhưng mà, thân phận vẫn còn ở đó, là con của một di nương, cho dù vẫn gọi Đại thái thái một tiếng mẫu thân, nhưng đến cùng vẫn là con thứ.
Nói nghe hay thì hắn vẫn là Cao gia Nhị thiếu gia, nói không êm tai thì hắn chỉ là một con chó dư thừa của Cao gia. Tất cả mọi thứ của Cao gia, tương lai đều có đại thiếu gia Cao Dật Đình kế thừa, còn Cao Dật Hiên, ngoại trừ mang họ Cao ra, chỉ sợ một mảnh ngói cũng không tới tay.
Điểm ấy Liễu Như Yên rất rõ ràng, nhưng nàng không quan tâm, cái nàng vừa ý chính là vẻ ngoài tuấn lãng và khí chất bất kham của Cao Dật Hiên. Nàng luôn cảm thấy hắn như một con ngựa trên thảo nguyên, là một con ngựa dũng mãnh cuồng nhiệt, cả người có một sức quyến rũ khiến người ta muốn chinh phục.
Lại nói, cả đời Liễu thái phó không có con trai, dưới gối chỉ có hai con gái, bây giờ, tỷ tỷ là thiếp của Hề Vương gia, lại có thai. Chỉ cần có khả năng sinh con trai cho Hề Vương gia, như vậy vị trí trắc phi sẽ không chạy đi đâu được.
Còn nàng, vẫn chưa cập kê, nhưng cha và tỷ tỷ nàng đã từ lâu chuẩn bị đồ cưới phong phú cho nàng, chỉ đợi nàng tìm được lang quân như ý liền có thể sống cuộc sống giàu có.
Thậm chí, nàng còn có ý nghĩ kỳ lạ là muốn Cao Dật Hiên ở rể Liễu gia, nếu Liễu gia có một nam nhân như vậy chống đỡ, tin chắc cha cũng sẽ tán thành.
Mà cha từng là Thái phó (thầy dạy học) của đương kim Hoàng thượng, mặc dù tuổi cao về hưu nhưng hoàng đế vẫn rất tôn trọng ông ấy, thường xuyên ban thưởng. Nàng nghĩ, chỉ cần Cao Dật Hiên tiến vào Liễu gia, lại dựa vào quan hệ của cha, không sợ không tìm được một chức quan trong triều đình.
Như vậy, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tươi sáng.
Nhưng điều duy nhất làm cho nàng uất ức chính là, nàng đã vì hắn sắp xếp tất cả, một đích nữ như nàng chịu gả cho một thứ tử như hắn, hắn còn không được vui?
Trong lòng Liễu Như Yên thầm hận, thấy hắn cúi đầu không nói không cảm xúc thì càng tức tối, hàm răng cắn chặt lấy môi, nàng đột nhiên cầm lấy ly rượu trước mặt Cao Dật Hiên, bộp một tiếng ném lên bàn, rượu trong chén trào ra hơn phân nửa: “Cao Dật Hiên, huynh nói đi, Liễu Như Yên ta có chỗ nào không tốt? Mỗi lần gặp huynh, huynh đều có dáng vẻ này, huynh… khinh người quá đáng.”
“Ngươi có thể không đến.” Mí mắt Cao Dật Hiên khẽ nâng, đôi mắt thâm thúy hiện ra luồng sáng màu hổ phách lộng lẫy, nhưng cũng ẩn hiện một tia căm ghét và âm lãnh.
Liễu Như Yên trợn mắt há mồm, hầu như không thể tin hắn sẽ vô lễ với mình như vậy, không phải nói Cao nhị thiếu gia rất ôn nhu săn sóc các cô nương sao? Vì sao khi đến lượt nàng thì trở thành lạnh lùng vô lễ như vậy? Nhưng mà…nàng lại thích như vậy, nàng trẻ tuổi hơn tỷ tỷ, nhưng cũng có dung mạo xuất chúng như thế, hơn nữa tính cách hào sảng, nụ cười ngây thơ mà thuần mỹ. Một năm qua, cửa Liễu phủ sắp bị những người cầu hôn đi mòn, nhưng mà nàng không cần ai hết, chỉ chọn đúng nam nhân này.
Nhưng hắn…
Làm cho nàng thật đau lòng.
Đối mặt với ánh mắt không chút cảm tình của hắn, Liễu Như Yên chỉ cảm thấy đôi môi khô rát, trong đầu như trống rỗng.
Cao Dật Hiên lạnh lùng liếc Liễu Như Yên đang trợn mắc há mồn, hừ một cái rồi thu hồi hai chân, đứng dậy nhẹ nhàng phủi vạt áo một cái, sau đó tao nhã bước đi.
Hai mắt Liễu Như Yên đột nhiên có chút đau, nhìn bóng lưng tuấn dật kiên cường của hắn rời đi không một chút lưu luyến, nàng đột nhiên không nghĩ ngợi gì mà vọt tới, nhanh chóng chạy theo hắn.
Nàng từ phía sau kéo tay áo Cao Dật Hiên, âm thanh yểu điệu, không còn chút sắc bén và tức giận như lúc nãy.
“Hiên ca ca, huynh tức giận sao? Đều do Yên Nhi không đúng, Yên Nhi xin lỗi huynh được không?”
Cao Dật Hiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Liễu Như Yên, gương mặt kia diễm lệ như hoa, giờ khắc này cố ý nở nụ cười lấy lòng hắn, mang theo vài phần nghịch ngợm: “Hiên ca ca.”
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, lại chớp chớp hàng mi dài, vừa đáng yêu vừa cảm động: “Hiên ca ca, lúc nãy là Yên Nhi xấu tính, Yên Nhi xin lỗi huynh, xin lỗi mà, tha thứ cho Yên Nhi một lần đi.”
“Thế này.” Đột nhiên, nàng buông tay hắn ra, sau dó đứng thẳng người, gương mặt nhỏ trở nên nghiêm túc, đàng hoàng giơ ngón tay lên thề thốt: “Yên Nhi xin trân trọng xin lỗi Hiên ca ca, hy vọng Hiên ca ca đại nhân đại lượng, xin đừng trách tội Yên Nhi, chỉ cần Hiên ca ca hứa không tức giận nữa, chuyện gì…Yên Nhi cũng có thể làm.”
Bốn chữ cuối cùng, âm thanh dần thấp xuống, còn e lệ kéo dài.
Cao Dật Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn nàng cúi đầu đỏ mặt, e lệ chỉ dám nhìn xuống mũi giày của mình, đang muốn nói cái gì thì trong đầu lại lóe lên tình cảnh lúc đi bắt ma.
Cũng là e lệ, nhưng sự biểu hiệu của Lý Thanh Ca lại không giống.
Hai người thân cận, hắn có thể cảm giác được cảm giác hoảng loạn của nàng.
Nàng run rẩy, nàng nóng bỏng, nàng không biết phải làm sao.
Nhưng mà dù là vậy, gương mặt của nha đầu quật cường đó vẫn cố gắng trấn định, lòng bàn tay bị bấm đến chảy máu, nàng vẫn làm như không liên quan, thậm chí còn dám ngửa đầu cắn hắn một cái.
Như vậy…
Giống như một con mèo mang gai nhọn trên người, sau khi làm cho người ta đau lòng lại không kềm được muốn trừng phạt nàng một trận.
“Hiên ca ca?” Liễu Như Yên ngẩn đầu, liền thấy Cao Dật Hiên si ngốc cười, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì không thể nói được, nụ cười kia càng có vẻ tà mị dị thường, khiến trái tim người ta không ngừng đập loạn.
Trong mắt Cao Dật Hiên lóe qua một tia sáng, nhẹ rên một tiếng, nhưng trên mặt vẫn khó nén ý cười: “Thôi, nếu ngươi đã xin lỗi thì Hiên ca ca tha thứ cho một lần.”
“Cảm tạ Hiên ca ca.” Không hiểu tại sao thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, nhưng nếu hắn đã biểu thị hòa hảo thì Liễu Như Yên lại có thêm động lực, yểu điệu nói tiếng cảm ơn, nàng nhanh chóng kiễng chân lên, đôi môi đỏ mọng hướng về phía mặt Cao Dật Hiên.
Một tia chán ghét hiện lên, Cao Dật Hiên theo bản năng vung tay đẩy nàng ngã xuống đất.
“Ôi.” Liễu Như Yên té ngã chổng vó dưới đất.
Cao Dật Hiên lạnh lùng liếc nàng một cái, trong mắt không một chút ấm áp: “Hết thuốc chữa.”
Lạnh giọng quăng lại ba chữ, hắn vung tay áo, nghênh ngang rời đi.
“Hiên ca ca…” Liễu Như Yên không kịp bò dậy, hắn đã đi xa rồi, nàng chỉ có thể kêu to, nhưng mà dù sao ở trước mặt mọi người, nàng cũng không dám kêu quá to, chỉ hô hai tiếng, không có ai đáp lại thì vỗ vỗ tay tự mình đứng lên.
Tiện tay bắt được một nha hoàn đang thu dọn bàn ăn, Liễu Như Yên hỏi chuyện về Lý Thanh Ca.
“À, Liễu cô nương hỏi vị tiểu thư cùng Nhị thiếu gia ăn cơm lúc nãy sao?” Nha hoàn kia vừa nghe lời này thì hai mắt sáng lên, lại nói, ngày thường Nhị thiếu gia xem ra là một người rất phóng đãng bất kham, nhưng tính tình này thật khiến người ta nhìn không thấu.
Người ta đều nói Nhị thiếu gia là người phóng túng, thích làm chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, ban đêm trèo tường vụng trộm gì đó, nhưng tất cả đều giới hạn ở bên ngoài phủ.
Ở trong phủ, Nhị thiếu gia nghiêm ngặt chấp hành quy củ “thỏ không ăn cỏ gần hang”, ngay cả nha hoàn tự động đưa đến cửa hắn cũng không chút lưu tình màn ném ra ngoài. Đã từng có một nha hoàn bộ dạng không tệ lắm, nhân lúc không ai để ý đã cởi hết quần áo nằm lên giường của Nhị thiếu gia, nỗ lực quyến rũ, nghĩ là Nhị thiếu gia còn trẻ sẽ rất nhiệt tình. Ai nhờ một thân trần truồng bị ném ra ngoài cửa, sau đó Đại thái thái biết được, đem nha hoàn kia đánh cho một trận, cuối cùng gọi người đem bán đi.
Từ đó, không ai dám quyến rũ Nhị thiếu gia nữa.
Mà Nhị thiếu gia cũng duy trì mối quan hệ xa cách với tất cả nữ nhân trong Cao phủ.
Nhưng mà, từ sau khi Lý Thanh Ca đến đây, mọi thứ liền thay đổi.
Nhị thiếu gia không chỉ ít đi ra ngoài, còn thường tìm cách dỗ dành Lý Thanh Ca, ngay cả các nha hoàn cũng nhận ra, đây là lần đầu tiên Nhị thiếu gia tốt với người khác như vậy, ngay cả với Nhị di nương, mẹ ruột hắn, cũng chưa thấy hắn làm vậy.
Đặc biệt là hôm nay, sinh nhật của Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia không tiếp khách, cũng không uống rượu vui đùa, chọn ra một bàn tiệc, đưa lên món ăn ngon nhất, hơn nữa không cho các nàng hầu hạ mà hắn tự mình phục vụ.
Phần tâm tư này, chắc Nhị thiếu gia cũng chỉ dành cho Lý Thanh Ca mà thôi, những người khác, bao gồm Lão thái thái, Lão gia, Thái thái, cũng chưa từng được hưởng.
Nha hoàn kia cái miệng không ngừng, cao hứng nói cả nửa ngày, thậm chí hưng phấn suýt nữa đã nói rằng, dù sao Đại thiếu gia và Biểu cô nương cũng rất thân thiết, e là sau này Lý cô nương sẽ được chuyển qua phối với Nhị thiếu gia không chừng, nhưng nhìn gương mặt âm trầm của Liễu Như Yên đột nhiên nhớ ra, tiêu rồi, đây chẳng phải là Liễu “si tình” đang mê mẩn theo đuổi Nhị thiếu gia sao?
Đúng vậy, bề ngoài mọi người đều nói Liễu Như Yên đẹp như hải đường, nhưng thân là nữ tử khuê các, còn chưa cập kê đã không biết xấu hổ mỗi ngày đều chạy theo phía sau lưng nam nhân, nói nàng si tình đã là nói nhẹ rồi.
“Ta biết rồi, ngươi đi đi.” Liễu Như Yên vung tay lên, nha hoàn kia vội bưng mâm lui ra, chỉ sợ lại bị hỏi những chuyện không thể trả lời.
Nhưng trên thực thế, những gì Liễu Như Yên muốn biết đều là biết đủ rồi.
Nữ tử kia tên là Lý Thanh Ca, là hôn thê của Cao gia đại thiếu gia Cao Dật Đình.
Hừ, thú vị.
Hiên ca ca, không lẽ huynh muốn phạm vào đại kỵ loạn luân sao? Đó là Địa ngục…
Liễu Như Yên nở nụ cười, ngắt một cành liễu bên cạnh, gắt gao nhào nát trong lòng bàn tay, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm về hướng Cao Dật Hiên rời đi, trong đôi mắt đen óng đột nhiên trở nên âm u, như có mây đen che khuất…
--- ------ ------ ------ ------ --------
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Lý Thanh Ca và đệ đệ cũng không có gì vội vàng, cứ thong thả trở về.
Trên đường, gặp phải nha hoàn trong viện của Hạ Chi Hà, tựa hồ là đi về phía Dao Trúc Hiên, đi rất gấp, thấy nàng cũng không thèm hành lễ.
Nàng cũng không ngại, Hạ Chi Hà bị Cao Vân Dao cào vào mặt, nói vậy chất độc cũng đã làn đến người nàng ta rồi.
Ôi, đó hoàn toàn là chuyện bất ngờ.
Lý Thanh Ca bất giác nở nụ cười gằn.
Đối với Cao Vân Dao, nàng căm ghét, vì nàng ta vô cùng điêu ngoa vô lễ bạo lực, đối phó người như thế chỉ cần làm cho nàng ta chịu khổ da thịt là được.
Nhưng đối với Hạ Chi Hà, nàng hận, cuộc đời của nàng có một nửa bị hủy trong tay nữ nhân này, cho nên, chỉ nỗi khổ da thịt đơn thuần thì làm sao có thể…xóa tan nỗi đau và hận trong lòng nàng được.
Không, đối phó với Hạ Chi Hà tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Thân thể thối rữa, dung mạo bị hủy, đều không bằng một trái tim tuyệt vọng.
“Tỷ tỷ…” Lý Thanh Họa đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩn đầu nhìn, thấy đôi mắt âm u của tỷ tỷ, nhất thời bị dọa choáng váng.
Lý Thanh Ca cúi đầu, hơi thất thần: “Họa Nhi…”
“Tỷ tỷ.” Lý Thanh Họa giơ bàn tay của mình lên, mu bàn tay mềm mại trắng nõn hiện ra một vệt màu đỏ.
Sắc mặt Lý Thanh Ca tái đi, ngồi xổm xuống đưa bàn tay của hắn lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái: “Xin lỗi, là tỷ tỷ làm sao?”
“Không đâu.” Lý Thanh Họa hiểu chuyện nói: “Thật đó, tỷ tỷ hôn một cái thì không đau nữa.”
Lý Thanh Ca khẽ mỉm cười nắm chặt tay hắn: “Lúc nãy tỷ tỷ đang nghĩ, cành liễu này thật đẹp, muốn cùng Họa Nhi thắt một cái vòng hoa, nhưng mà Họa Nhi là tiểu nam tử hán, muốn tiểu nam tử hán làm vòng hoa thì không hợp lắm.”
Nàng vội vàng nói, hoàn toàn che giấu anh mắt âm u trước mặt Lý Thanh Họa.
Lý Thanh Họa lập tức thở phào nhẹ nhõm, khuông mặt nhỏ ngước lên cao: “Tỷ tỷ, tỷ làm ná cho đệ, có được không?”
“Ná?” Lý Thanh Ca có chút bất ngờ, đó là thứ mà Trương thị hay nói là chỉ có bọn trẻ lang thang mới chơi, sao Họa Nhi lại biết.
Gương mặt của Lý Thanh Họa ửng đỏ, ấp úng nói: “Là Cẩu Tử của Thường ma ma dạy đệ chơi.”
“Ồ”. Thường ma ma là nữ đầu bếp trước kia của Lý phủ, dưới gối cũng có một hài tử tuổi tác tương đương Lý Thanh Họa.
“Được rồi. Nhưng mà tỷ tỷ không biết làm lắm, làm không tốt thì Họa Nhi không được cằn nhằn.” Lý Thanh Ca cười nói.
“Uhm.”
--- ------ ------ ------ -------
Dưới hàng dương liễu đong đưa, Lý Bích Như lắc mông đi tới, vừa đi vừa tức giận, hàm răng cắn chặt, tựa hồ có thể cắn người bất cứ lúc nào.
“Ô, tiểu tiện nhân này, lão nương chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, thì ra ngươi đang lười biếng ở đây.”
Trước mặt, một âm thanh tức giận như vịt kêu vang lên, Lý Bích Như cứng đờ người, trước mặt xuất hiện một cái bóng to lớn, sau đó da đầu lập tức đau rát, tóc của nàng bị người ta nắm lấy.
“Ah, Vương ma ma, bà buông tay ra đi, nô tì đang… đang đi làm việc.”
“Làm việc?” Phụ nhân được gọi là Vương ma ma kia đưa bàn tay to khỏe về phía Lý Bích Như, cả người Lý Bích Như lảo đảo lui về phía sau, “Làm việc? Làm việc cho ai?”
Đôi mắt như cá ch.ết đảo qua đảo lại trên người Lý Bích Như, toát ra vẻ xem thường rõ ràng, lại đưa tay nắm lấy Lý Bích Như: “Hừ, nhìn bộ dạng y phục của ngươi đi, nói, có phải là đi quyến rũ nam nhân không?”
Lúc nói chuyện, đôi mắt ɖâʍ tà kia liếc nhìn về bốn phía, thấy chung quanh vắng lặng liền đưa bàn tay thô ráp nhanh chóng sờ lên gò má Lý Bích Như.
“Nhìn đi, gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn này, để Vương ma ma ngửi xem ngươi dùng mùi hương gì nào.”
Gương mặt đen như đáy nồi béo phì kia lập tức kê sát đến gần nàng, cái miệng như khúc lạp xưởng thì phun ra một mùi hôi thối.
Dạy dày Lý Bích Như nổi lên một cơn khó chịu cồn cào, nàng vội đẩy tay ra hô lớn: “Vương ma ma, bà buông tay ra đi, nô tì thật sự có chuyện phải làm.”
“Làm việc? Dĩ nhiên là phải làm việc, không bằng đến phòng của Vương ma ma, ma ma sẽ cùng ngươi làm việc cho tốt, thế nào?” Gương mặt xấu xí ɖâʍ tà của Vương ma ma cười lên, khiến tóc gáy toàn thân Lý Bích Như dựng đứng.
Vương ma ma này là chủ sự trong phòng giặt quần áo, bình thường cũng không liên quan đến nhà bếp, chỉ có một lần bà ta đến phòng bếp liền đụng phải Lý Bích Như, từ đó liền để ý nàng.
Ban đầu bà ta rất hòa khí với nàng, lúc không có chuyện gì thì hay đến giúp nàng làm này làm kia, trong lòng Lý Bích Như cũng có cảm kích, nàng còn không biết Vương ma ma này mặt người dạ thú, lại có âm mưu khác với nàng.
Mà đám tiện nhân trong phòng bếp, sớm đã biết Vương ma ma là người thế nào, nhưng không ai nhắc nhở nàng, thậm chí còn mang tâm lý xem trò hay.
Mãi cho đến một đêm, nha đầu cùng phòng với nàng đi về quê, không biết sao Vương ma ma lại biết được tin tức nàng ngủ một mình, nhân lúc trời tối mà mò vào phòng nàng, suýt chút nữa đã cưỡng bức nàng. May mà nàng sớm có cảnh giác, để sẵn một khúc cây trên đầu giường, sau đó đánh cho bà ta một trận mới chạy thoát được.
Từ đó về sau, Vương ma ma cũng không quấy rầy nàng nữa.
Nàng cho rằng đã không sao rồi.
Cũng không ngờ hôm nay oan gia ngõ hẹp.
Mắt thấy nơi này bốn bề vắng lặng, nàng phải tránh cho được bàn tay của ác ma này, trong lòng Lý Bích Như rất thê lương, chợt nhớ đến dáng dấp vội vã lúc nãy của Cao Dật Đình, nhanh trí nói: “Vương ma ma, bà đừng nóng, là có chuyện thật, Đại thiếu gia bảo nô tì đi mời đại phu, Biểu cô nương bệnh rồi.”
“Đại thiếu gia?” Vương ma ma sững sờ, tất cả hứng thú bị ba chữ này dập tắt, nhưng còn không cam lòng: “Thật sao, ngươi không gạt ta chứ?”
Lý Bích Như đẩy bà ra, sẵng giọng: “Cho dù cho nô tì mượn thêm lá gan cũng không dám lừa Vương ma ma đâu, là thật mà, Biểu cô nương bị bệnh, Đại thiếu gia liền phái nô tì đi mời đại phu.”
“Đại thiếu gia phái ngươi? Làm sao Đại thiếu gia lại phái ngươi? Ngươi nói, có phải là ngươi muốn quyến rũ Đại thiếu gia?” Sắc mặt Vương ma ma nhất thời hung dữ lên.
Lý Bích Như nỗ lực đè xuống căm ghét và buồn nôn trong lòng, cười làm lành nói: “Bà nói đùa rồi, Đại thiếu gia là ai chứ, nô tì làm sao dám làm chuyện đó? Đúng là nô tì vừa đến phòng Biểu cô nương, muốn cầm mấy cái chén dĩa từ ngày hôm qua đi về phòng bếp, đúng lúc bị Đại thiếu gia nhìn thấy, lúc đó Đại thiếu gia rất gấp, cũng không kịp nhìn là ai, vừa thấy thì liền gọi. Nô tì cũng không còn cách nào khác, bỏ chén dĩa lại đó mà chạy đi tìm đại phu liền.”
Vương ma ma thấy nàng nói có lý, cũng không giống nói dối, lúc này hừ một cái: “Hừ, ta đoán ngươi cũng không dám nói dối, đi đi, nhớ lời mà ngươi nói đó, ngươi chỉ là một nô tì, đừng vọng tưởng trèo cành cao, ngay cả Lý gia tiểu thư kia Đại thiếu gia cũng nhìn không vào mắt, huống hồ là ngươi? Còn nữa, ngươi nhìn Biểu cô nương đi, người đê tiện như ngươi có thể so sánh được không? Cho nên ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, ngoan ngoãn đi theo lão nương, lão nương có thể đảm bảo ngươi sẽ sống một cuộc sống thoải mái không khác gì các tiểu thư trong phủ, hiểu chưa?”
“Hiểu, nô tì hiểu, vậy thì Bích Như xin được đa tạ Vương ma ma chăm sóc.” Lý Bích Như hơi cúi người hành lễ, trong lúc cúi đầu thì đáy mắt lóe qua một tia sát ý thâm độc, nhưng rất nhanh liền thu lại, lúc ngẩn đầu vẫn là cười nói: “Được rồi Vương ma ma, nô tì phải đi rồi, nếu chậm trễ thì Đại thiếu gia nhất định sẽ trách phạt.”
Nói xong nàng vội cẩn thận vòng qua người Vương ma ma, nhanh chóng chạy đi.
Vương ma ma kia cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như bay của nàng, trong lòng hơi nghi hoặc, bà nghĩ đến cái gì đó, vỗ đùi một cái nói to: “Tiểu tiện nhân bỉ ổi, ngay cả lão nương cũng dám gạt? Lần sau bị lão nương bắt được sẽ lột da của ngươi.”
Thì ra, phương hướng mà Lý Bích Như chạy đi hoàn toàn ngược lại với hướng đi ra khỏi phủ.
Chờ một đôi khiến người ta buồn nôn kia đi khỏi, Lý Thanh Ca mới từ từ lộ mặt ra, Lý Thanh Họa thừa cơ tránh thoát khỏi người nàng, không vui nói: “Tỷ làm gì vậy, sao lại bịt lỗ tai của đệ?”
“Bởi vì…” Bên môi Lý Thanh Ca hiện ra một nụ cười, sóng mắt lưu chuyển một ánh sáng kỳ lạ, nàng vẫn nhìn chằm chằm về phía lúc nãy Vương ma ma và Lý Bích Như đứng, trầm giọng nói: “Lúc nãy nhìn thấy hai con chim đang đánh nhau, tỷ tỷ muốn bắt lấy chúng, sợ đệ lên tiếng sẽ dọa cho chúng sợ nên mới bị tai đệ lại.”