Chương 20
Type: Thanh Hương
Khi một người đàn ông uống say, rất dễ xảy ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát, phụ nữ cũng vậy. Nhưng không có nghĩa là tất cả những trường hợp say rượu đều diễn biến theo quy luật đó. Lộ Thiếu Hành vừa đỡ Lê Họa xuống xe, cô liền lao vào gốc cây ven đường mà nôn. Anh đứng lặng yên nhìn cô, lúc này đầu óc anh vô cùng tỉnh táo. Khi quyết định đưa cô ra khỏi Glamour, anh cũng đã cân nhắc. Anh không hề bình tĩnh như mọi người tưởng, vẫn lo nghĩ khá nhiều đến hậu quả. Với những người như anh, đến cuối cùng thì hôn sự của bản thân cũng trở thành vật hy sinh cho lợi ích của gia đình. Đó là con đường anh ắt phải đi qua. Cũng bởi lý do này mà trước đây anh rất kiên quyết khi chia tay La Mai, anh chưa từng nghĩ sẽ vì bất kì ai mà chống đối lại bố mẹ, trước kia và cả bây giờ vẫn vậy.
Anh đi tới vỗ vỗ lưng cô.
“Anh đi đi!” Cô sẽ không coi anh là cái sào lúc mình sắp ch.ết đuối, vì cô không muốn bản thân phải thất vọng. Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một phút dao động của đàn ông mà thôi.
Lộ Thiếu Hành khựng tay lại, không nói gì. Hiện tại anh không có nhà riêng nên chỉ có thể đưa Lê Họa về nhà của cô. Dọc đường, anh lẳng lặng đi phía sau, nhìn bóng dáng đơn độc của cô. Anh chợt nhớ hồi nhỏ, anh trông thấy một con mèo hoang rất xấu xí. Anh không rõ vì sao mọi người đều không muốn cho con mèo ấy thức ăn, khi sờ vào lưng nó, anh chỉ thấy xương. Một buổi trưa, anh mang cho nó chút thức ăn, nhưng sau đó, anh không còn thấy nó nữa. Lòng tốt của anh, nghĩ kỹ lại thì chỉ là một bữa trưa mà thôi. Nếu anh không cho con mèo đó ăn, nó sẽ chấp nhận sự thật mình bị bỏ đói. Nhưng vì anh đã cho nó một bữa no, nên chắc chắn nó sẽ mong đợi cảm giác thỏa mãn ấy lần nữa, trong khi anh chẳng thể giúp nó được mãi. Anh cho con mèo ấy một tia hy vọng vĩnh viễn chẳng thể trở thành sự thật.
Đèn hành lang hỏng mất một bóng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Trái tim tổn thương mất một góc cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Lê Họa lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lộ Thiếu Hành lại theo cô vào. Đáng lẽ anh nên rời khỏi đây, tiếp tục vờ như không biết cô. Như thế anh sẽ tránh được rất nhiều chuyện phiền phức. Đúng là thi thoảng anh thích giấu bố mẹ làm một vài trò vui, nhưng riêng chuyện này thì đúng là một sai lầm rất lớn.
Cửa đóng lại sau lưng, Lộ Thiếu Hành vẫn đứng yên. Chính anh cũng không hiểu nổi hành vi này của mình.
“Đi tắm đi!” Rốt cuộc anh mở miệng. Tối nay cô đã uống rất nhiều nhưng anh không thấy cô có vẻ gì là say.
Có lẽ khi người ta muốn tự chuốc say mình thì lại chẳng thể say được.
Lê Họa lúc này mới quay lại nhìn anh: “Anh không về à?”
Ngay cả cô cũng tưởng anh sẽ đi.
Anh cười: “Không”.
Bầu không khí thật kỳ lạ. Giữa hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì đây?
Tốt nhất không nghĩ nữa, dù có nghĩ cũng không ra đáp án.
Đã nhiều ngày qua, Trác Dực Đình không liên lạc với Lê Họa. Đi công tác ngoại tỉnh, không tiện liên lạc thường xuyên, anh cũng không để ý tới vấn đề này, thầm nghĩ khi nào về sẽ mua quà an ủi cô. Nhưng hôm nay về đến thành phố vẫn không gặp được Lê Họa, bấy giờ anh mới cảm thấy bất an. Gọi điện cho cô nhiều lần đều không thấy nghe máy, anh thật sự lo cô xảy ra chuyện gì. Lần trước, Lê Họa từng gọi cho anh nhưng vì đang họp nên anh tắt máy, sau đó cũng quên bẵng đi mất, giờ anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Anh đến công ty nơi cô làm việc mới biết cô xin nghỉ từ lâu. Chuyện quan trọng như vậy mà cô không hề nói với anh, cảm giác không được tôn trọng dấy lên trong lòng. Anh tự nhận thấy mình rất tốt với cô, nhưng cô lại đối xử với anh như vậy. Chẳng lẽ đúng như người ta vẫn nói, ai yêu nhiều người đó sẽ thua?
Nghe nói mấy ngày gần đây Lê Họa đã quay lại Glamour, Trác Dực Đình thật sự không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Mặc kệ tin đồn kia thực hư thế nào, anh vẫn muốn gặp được cô rồi mới tính tiếp. Anh đứng đợi dưới tòa nhà chung cư nơi cô ở, đã bốn tiếng trôi qua, căn hộ vẫn chưa sáng đèn. Đột nhiên cảm thấy việc làm của mình thật ngu ngốc, anh hút một điều thuốc để trấn tĩnh bản thân.
Điện thoại đổ chuông, Trác Dực Đình lấy ra xem, giọng bình thản: “Sao?”.
“Đến Vũ Mỹ đi! Anh em có mặt cả rồi, thiếu mỗi cậu thôi. Đừng kiếm cớ trốn đấy.”
Giọng nói đầy hào hứng của Trang Chu giúp Trác Dực Đình vực dậy tinh thần phần nào. Anh nhìn lên căn hộ của Lê Họa, lòng muốn từ chối nhưng lời thốt ra miệng lại là: “Ừ”.
Chỉ anh mới biết, trong lòng mình đang vô cùng sợ hãi kết quả thực tế khác với điều anh mong đợi. Nỗi bất an mỗi lúc một lớn, chi bằng đi uống chút rượu để giải sầu.
Phòng bao lúc này đã khá đông, một người trong số họ vẫy tay với Trác Dực Đình: “Giờ mới đến à? Trông bộ dạng mệt mỏi thế kia…”.
Trang Chu tỏ ra kinh ngạc: “Ơ thế cậu đến thật à? Tưởng đi xa về sẽ cắm rễ ở chỗ bạn gái cơ, tiểu biệt thắng tân hôn mà!”.
Ánh mắt Trác Dực Đình tối sầm lại: “Lắm chuyện!”
Có người nhận ra phản ứng hơi gay gắt của Trác Dực Đình, bèn đưa rượu cho anh. Trác Dực Đình uống liền mấy ly, dạ dày bắt đầu nóng lên.
Lương Hạo ngồi ở một góc, tay cầm ly rượu, chỉ lặng lẽ quan sát thái độ của Trác Dực Đình mà không nói gì. Trang Chu cảm thấy buồn cười vì sự yên ắng bất thường này của Lương Hạo, bèn đi tới trước mặt anh ta: “Này anh bạn, nếu cần uống rượu giải sầu thì cứ gọi tôi nhé!”.
Lương Hạo ngước nhìn Trang Chu, chỉ tay về phía Trác Dực Đình nói: “Cậu ta mới cần!”.
Trang Chu nhếch miệng nói: “Chắc bị bạn gái giận dỗi gì rồi”.
Lương Hạo vẫn đang suy đoán liệu Trác Dực Đình đã biết được chuyện gì hay chưa. Có lẽ là chưa, bởi anh ta vừa mới về hôm nay, tuy nhiên nhìn bộ dạng kia cũng chẳng phải đơn giản.
“Phụ nữ đúng là tai họa”. Lương Hạo than thầm.
Anh ta cầm ly rượu đi đến trước mặt Trác Dực Đình.
“Mượn rượu tiêu sầu sẽ làm tổn hại đến bản thân, nhất là vì những thứ không đáng!”.
Trác Dực Đình không để ý đến câu nói của đối phương. Anh hoàn toàn không thích tình thế này, mọi người ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn bản thân anh là người trong cuộc lại không biết gì, thật sự chẳng khác nào một tên ngốc.
Trác Dực Đình lại uống tiếp hai ly rồi mới chịu lên tiếng: “Có gì thì nói thẳng đi!”.
“Đàn bà lúc nào chẳng muốn đạp thấp trèo cao!” Lương Hạo vỗ vai Trác Dực Đình, “Cái gì cũng đều phân cao thấp, kể cả loại người như chúng ta”.
Gia thế tốt luôn có lợi!
“Ai?” Trác Dực Đình hỏi.
Lương Hạo chỉ cười, không trả lời.