Chương 58
Type: Thanh Hương
Sau khi Tô Tự xuống xe, Lê Họa mới tươi cười nhìn Lộ Thiếu Hành: “Sao anh lại xuất hiện đúng lúc thế?”.
Thật ra cũng không phải điều gì khiến tâm trạng đột nhiên tốt lên, chỉ là cô không có chuyện gì vướng bận nên cứ thế sống đơn giản qua ngày. Như thế rất tốt, ít nhất thì bản thân cô thấy hài lòng. Có điều, trong mắt người khác mọi thứ chưa chắc đã vậy.
“Anh theo dõi em đấy”. Lộ Thiếu Hành cười bí hiểm.
“Anh có sở thích đó từ khi nào thế?”
“Ngấm trong máu rồi, hôm nay mới được em phát hiện.”
“Giúp anh khám phá ra ưu điểm của bản thân thì anh phải cảm ơn em chứ nhỉ?”
Mắt anh cười đến rạng rỡ: “Để bày tỏ sự biết ơn, anh sẽ mời em đi ăn một bữa ra trò”.
Sau đó, hai người đến một nhà hàng nằm ở vị trí khá hẻo lánh, đồ ăn ngon và không quá cầu kỳ. Lê Họa biết những nhà hàng kiểu này bề ngoài nhìn không có gì đặc sắc, giá thành cũng tương đối rẻ. Những người tới đây thật sự là muốn thư giãn, không muốn bị quấy rầy, càng không phải thể hiện địa vị.
“Nghe nói hôn sự giữa hai nhà Đường – Thẩm đổ vỡ rồi?” Có người bàn bên nổi hứng buôn chuyện.
“Sao lại thế?”
“Sao biết được. Nghe tin đồn như thế, đương sự cũng chưa lên tiếng, ai biết được họ giở trò gì”.
“Trông họ không giống người như vậy đâu! Sao có thể khinh suất như thế chứ, hơn nữa đây là hôn nhân thương mại.”
“Ai mà biết”.
Lộ Thiếu Hành cũng đến tham dự lễ đính hôn của họ, sau khi nghe được tin đồn không khỏi nhíu mày. Anh làm như không nghe thấy, tiếp tục gắp thức ăn, mấy chuyện này trước giờ không khiến anh hứng thú.
“Anh không tò mò à?”Lê Họa gõ nhẹ chiếc đũa vào bát. Đồng nghiệp của cô ngày nào cũng bàn tán mấy tin tức này, đến nỗi hết một ngày, cô đã có thể nắm rõ mọi chuyện trong giới giải trí.
“Có gì mà tò mò”. Lộ Thiếu Hành không quan tâm, “Sức khỏe em thế nào rồi?”
“Không sao. Anh đúng là không có tinh thần giải trí nhỉ.”
“Thế nào gọi là tinh thần giải trí?” Anh nghiêng đầu nhìn bàn bên, “Ngồi ăn mà mưa xuân bắn tứ tung thế kia, em vẫn nuốt trôi à?”.
“Anh không thấy anh sống nhàm chán lắm à?”
“Em đang khuyên anh đi theo hướng không lối về đấy à?”
“Em không có ý đó, ý em là cuộc sống của anh tẻ nhạt quá, nên có thú vui nào đó chứ?”
“Chẳng lẽ em không thấy, thời gian anh dành để ở bên em rất nhiều à?”
Điệu bộ rõ ràng ám chỉ cô là thú vui mới của anh. Lê Họa có phần bực bội, không biết phải nói gì. Cô cầm tờ tạp chí mà người khác bỏ lại, có một bài viết về anh chàng nhà giàu từ bỏ tất cả vì một “cô bé Lọ Lem” khiến cô cảm thấy hào hứng: “Thời buổi này vẫn có người đàn ông như vậy sao? Hiếm có”.
“Thế em thấy tuýp đàn ông thế nào mới là bình thường?” Lộ Thiếu Hành nhìn lướt qua cũng biết người viết bài là ai, cho dù đã cố ý tỉnh lược họ tên. Anh không quan tâm chuyện người khác nhưng không có nghĩa là anh không biết.
“Cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối theo ý của bố mẹ!” Người bình thường sẽ làm vậy. Suy nghĩ của đàn ông đôi khi rất đơn giản, đôi khi lại phức tạp. Bọn họ đương nhiên sẵn sàng cưới một người môn đăng hộ đối để làm vừa lòng bố mẹ, còn cuộc sống riêng tư của họ thế nào, chỉ cần có tiền sợ gì không kiếm được người phụ nữ mà mình thích? Trong xã hội này, đàn ông giàu có năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Mọi người chỉ trách móc phụ nữ không biết tự yêu quý bản thân, mà chẳng ai chê bai thói hư tật xấu của đám đàn ông cả. Tại sao phụ nữ cứ phải làm khó phụ nữ? Đàn ông mới là kẻ có tội lớn nhất.
Lộ Thiếu Hành buông đũa, ánh mắt trịnh trọng: “Em đang thăm dò anh đấy à?” Giữa họ vẫn có một vấn đề kiêng kỵ không dám nhắc đến, hễ chạm vào là không còn yên ổn.
“Đâu có.”
Lê Họa lập tức phủ nhận, chỉ là tự dưng có hứng thú mà thôi, hiện giờ cô không nghĩ nhiều đến tương lai, nghĩ xa xôi quá chỉ khiến bản thân lao vào ngõ cụt. Cô không muốn bức mình phát điên.
Lộ Thiếu Hành chăm chú quan sát cô: “Anh không phải là kiểu người đó”.
Anh đảo mắt qua tờ tạp chí, ám chỉ rằng anh không phải người đàn ông vì phụ nữ mà đánh đổi mọi thứ. Hơn nữa, Lộ Thiếu Hành anh cũng sẽ không để Lê Họa làm vậy.
Lê Họa đương nhiên biết Lộ Thiếu Hành không phải tuýp người đó, nhưng nghe từ chính miệng anh nói ra, cô vẫn có chút hụt hẫng.
Lê Họa đi khám sức khỏe cùng đồng nghiệp, lại nhớ đến những lần khám sức khỏe hồi học cấp ba, vừa nhắc đến cô đã căng thẳng muốn ch.ết. Ngày ấy, số lớp nhiều nên mỗi lần đi khám phải xếp hàng đợi rất lâu. Lớp cô được sắp xếp vào buổi chiều, bệnh viện không xa trường học nên tất cả cùng đi bộ đến, sau đó chia thành từng nhóm bảy, tám người. Cô nhớ rõ ràng đến vậy là bởi lần nào cô cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng khám. Cứ đến lượt cô kiểu gì cũng xảy ra vấn đề, đặc biệt là lấy máu. Lấy máu tay phải không được, lại chuyển sang tay trái, sau đó cả hai tay đều bị bầm tím, không chỉ cô sợ mà bạn học trông thấy cũng khiếp đảm.
“Lê Họa, chị có bạn trai chưa?”
Câu hỏi của đồng nghiệp kéo Lê Họa về thực tại.
“Sao cơ?” Cô ngẩn ra.
“Tôi có một…”
Lê Họa phát giác điểm bất thường, bèn cười: “Tôi có bạn trai rồi”. Cô rất sợ đối phương nói tiếp vấn đề kia, mọi người bây giờ có vẻ rất nhiệt tình với việc giới thiệu đối tượng.
Đồng nghiệp lúng túng cười.
Đến lượt Lê Họa lấy máu, nỗi ám ảnh lại dâng lên.
Y tá vỗ vỗ cánh tay cô: “Mạch của chị không đẹp lắm nhỉ”
Lê Họa ngẩn ra, còn có kiểu nói như vậy nữa sao? Y tá này có phải tay nghề kém không?
Đối phương buộc dây vào cổ tay cô, nói: “Lấy ở mu bàn tay”.
“Vậy cũng được sao?”
Y tá không để ý đến câu hỏi của cô, thẳng thừng đâm kim tiêm vào.
Cũng không đau lắm, nhưng chẳng hiểu sao hễ nhìn thấy kim tiêm là cô cảm thấy sợ.
Chuông điện thoại reo.
“Cùng ăn cơm đi”. Giọng điệu không phải thương lượng. Cô không thèm đôi co với anh, vừa lấy máu xong cũng nên bồi bổ mới được.
“Ừ.”
Lê Họa thu tay về, quả nhiên lại tím bầm. Cơ thể cô quá mẫn cảm, nếu nhỡ bị đánh thì nhất định phải phản kháng kịch liệt. Nghĩ vậy, cô không khỏi buồn cười.
Quên chưa hỏi cô đang ở đâu, Lộ Thiếu Hành bèn gọi lại hỏi cô. Nghe được câu trả lời, anh cũng không hỏi gì thêm, lập tức lái xe tới, sắc mặt anh không tốt lắm.
“Không khỏe à?”
“Không phải, đi kiểm tr.a sức khỏe theo công ty thôi”, cô lên xe, “Đừng có trù ẻo em.”
Thấy Lê Họa thoải mái như vậy, Lộ Thiếu Hành rốt cuộc cũng thả lỏng.
Suốt bữa cơm, Lê Họa dành phần lớn thời gian để “nghiên cứu” tay của Lộ Thiếu Hành. Anh ngó xung quanh, cũng may không gặp phải người quen, “Nhìn đủ chưa thế?”
“Chưa”. Xem ra cô đã nghĩ oan cho y tá kia rồi. Mạch máu của cô quả nhiên không đẹp chút nào, chìm sâu không rõ, lại còn rất nhỏ. Trái ngược với mạch máu trên tay Lộ Thiếu Hành, vừa rõ ràng vừa to.
Cô vừa nhìn tay mình vừa nhìn tay anh, cảm thấy bi thương không gì sánh nổi, ngay cả chuyện này cũng không công bằng.
Lộ Thiếu Hành bất đắc dĩ nói: “Em có ăn cơm không thì bảo?”
“Ăn ăn ăn”. Lê Họa ngồi về chỗ của mình, cầm lấy đũa, “Sao mạch máu của em lại thế này nhỉ?”
“Ông trời thiên vị em, ừm, để em không giống số đông.” Theo hiểu biết của anh thì phần lớn mọi người đều có mạch máu rõ ràng.
“Hay là do tay em nhiều thịt quá?”
“Không phải”. Lộ Thiếu Hành phản ứng có phần hơi quá, anh lập tức nhìn xung quanh, “Nếu em gầy nữa thì anh sẽ chịu thiệt.”
Sự mập mờ khiến Lê Họa nóng bừng mặt, “Ăn ăn”.
“Anh đâu có cấm em ăn”. Lộ Thiếu Hành cười, đang định gắp thức ăn thì trông thấy vết bầm tím trên mu bàn tay cô, “Sao lại ra nông nỗi này?”
Lê Họa nhìn bàn tay mình, “Thân xác kém cói chính là thế này đấy”.
Lộ Thiếu Hành di chuyển ánh mắt từ tay xuống bụng cô, mở miệng: “Đúng là kém cỏi”.
Lê Họa khó hiểu, cô nói vậy chẳng qua là tỏ ý khiêm tốn mà thôi, anh còn hùa theo làm gì? Chẳng lẽ anh không thể nói vài câu an ủi người khác được sao?
“Anh kém cỏi thì có.” Lê Họa ăn một miếng thật lớn, sau đó bị nghẹn.
Lộ Thiếu Hành đưa nước cho cô: “Từ từ thôi, làm như bị bỏ đói thế”.
Cô lườm anh, nhận lấy cốc nước rồi uống. Có cái kiểu nói chuyện như anh không?
“Anh không thể nói dễ nghe hơn được à?”
“Em ăn nhiều hơn nữa cũng không sao đâu?”
Cô đâu có ăn nhiều chứ, càng nói càng khó nghe.
Bữa cơm kết thúc, Lộ Thiếu Hành trả tiền xong lại nhìn cô, nói: “Ăn no chưa? Cứ ăn thêm cũng được, anh mang theo tiền mà.”
Lê Họa bị trêu đến buồn bực, chỉ tay về phía quán thịt vịt: “Em muốn ăn tuyệt vị ngó sen, cổ vịt…”
“Nhất định phải ăn à?”
“Đúng”.
“Nghe nói khu vui chơi kia đang khuyến mãi”.
“Sao anh không nhìn lại xem cuộc sống của chúng ta ở đâu… Nếu đem ra so sánh, không có gì để ăn thì nghĩ làm gì nhiều, lúc nào có thể ăn thì cứ vô tư ăn, không có cảm giác thèm ăn thì sống lâu trăm tuổi có gì vui?”
“Mua”. Lộ Thiếu Hành nhìn cây cao to bên đường, “Nói nhiều thế làm gì!”
“Anh…”
Cầm miếng cổ vịt trong tay, Lê Họa cảm thấy hạnh phúc tràn trề.
“Có quãng thời gian, em cảm thấy ăn là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
Thấy Lộ Thiếu Hành không tiếp lời, cô lại hỏi: “Anh nghĩ điều hạnh phúc nhất là gì?”
“Không có hạnh phúc nhất, chỉ có hạnh phúc hơn. Như vậy mới tốt.”
Lê Họa ăn một miếng ngó sen, khinh bỉ đáp: “Lòng tham không đáy.”
“Có lòng tham mới có mục tiêu.”
Cô lấy ra một miếng cổ vịt: “Cho anh này, nhất định phải ăn”, cô đưa lên miệng anh, ép anh há miệng, “Chặn họng anh lại mới được, không để anh trêu tức em.”
Gậy ông đập lưng ông.
Lê Họa tỏ ra đắc ý cười. Lộ Thiếu Hành cau mày nhai miếng cổ vịt, sau đó vội vàng tìm thùng rác để nhổ. Cay quá. “Có muốn uống nước không?”
“Đêm qua đã để anh cùng em xem Phi thành vật nhiễu rồi cơ mà? Sao anh không học hỏi được gì thế? Lạc gia nói gì anh quên rồi à? Trong những tình huống thế này, hành động trực tiếp sẽ tốt hơn câu hỏi. Anh yên lặng mua một chai nước đưa tới trước mặt em chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Lộ Thiếu Hành nghiến răng nghiến lợi: “Sau này không cho em xem mấy cái phim vớ vẩn đấy nữa”.
Cô nhìn bóng lưng anh đi mua nước, không nhịn được cười. Dạo này cô nghiện Pepsi nhưng vì không chịu được ga nên mỗi lần uống phải đợi một lúc cho hết ga. Vì điều này mà Lộ Thiếu Hành tỏ ra khinh bỉ với cô, làm gì có ai uống như vậy. May là Pepsi có sản phẩm mới hợp với cô, mỗi lần thấy cô cầm lon Pepsi đen sì, Lộ Thiếu Hành lại trêu chọc cô uống thuốc độc. Lê Họa nghĩ nếu ngoài vỏ lon Pepsi này có thêm hình đầu lâu thì càng hay, nhưng Lộ Thiếu Hành nói, nếu có hình đầu lâu thì đó là sản phẩm hỏng.
“Không có Pepsi.” Anh mua 7UP thay vì trở về tay không.
Cô giằng lấy chai nước từ tay anh, uống một ngụm lớn. Cay ch.ết mất!
“Làm như đã ch.ết khát cả thế kỷ không bằng.” Lộ Thiếu Hành chế giễu.
“Mời anh uống nước.”
“Không cần.”
Lê Họa lấy một miếng ngó sen từ trong túi dính đầy hạt tiêu và tương ớt ra, đưa cho Lộ Thiếu Hành. Anh tránh, cô liền đuổi: “Anh không ăn chính là không để ý đến em.”
Mức độ uy hϊế͙p͙ của câu nói này có thể sánh ngang với câu slogan của hãng kem Haagen-Dazs.
Lộ Thiếu Hành nhắm mắt lại, ăn.
Lê Họa cầm chai nước lên, vẫy vẫy: “Cay không anh?”
Lúc anh định nhận lấy chai nước, cô còn cố tình uống một ngụm rồi mới đưa cho anh. Lộ Thiếu Hành lắc đầu thở dài.
Đèn tín hiệu chuyển màu xanh, chiếc xe bên kia bắt đầu lăn bánh. Lộ Chính Nhiên ngồi ở ghế sau, nãy giờ đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra. Không một ai nhận ra sự phẫn nộ thoáng hiện lên trên mặt ông ta.