Chương 8

Lâu Thất không biết phải nói sao, màu tuyết chính là màu trắng, hoa sáu cánh màu trắng, chắc có rất nhiều loại? Vậy làm sao mới biết được đó là Mê Hồn hoa?
 "Chỉ cần nhìn thấy nó ngươi sẽ biết được đó chính là Mê Hồn Hoa." Giọng Trầm Sát khẽ vang lên.


 Lâu Thất sững ngời: "Thần kỳ vậy sao?" Nàng vỗ vai hắn nói: "Vậy đặt ta xuống, ta có thể giúp tìm kiếm."
 Ánh mắt Trầm Sát chùng xuống, nàng ta vỗ vai hắn như vậy giống như đang đối xử với một thú cưỡi... ch.ết tiệt.


 "Không cần ngươi tìm, ngươi cẩn thận một chút là được!" Ưng trừng mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi tưởng rằng nơi này là thế ngoại đào viên? Có biết trước đây chúng ta từng phái bao nhiêu tốp người tới không?"
 "Bao nhiêu?" Lâu Thất ra vẻ hiếu kỳ.
 "Ba tốp tổng cộng sáu mươi người."


 "Bọn họ đều thất bại trở về sao?"
 "Không." Sắc mặt Ưng sa sầm, thoáng vẻ bi ai, nhìn sơn cốc bao la, giọng nói buồn bã: "Họ ch.ết hết rồi, tất cả đều ch.ết tại đây."
 Lâu Thất sững người.
 Sáu mươi người đều ch.ết hết cả?
 Xem ra nơi này nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng nhiều.


 "Mê Hồn Hoa dùng để làm gì?"
 Ưng thấy Trầm Sát không ngăn cản hắn nói liền tiếp tục trả lời: "Chủ tử trúng độc, Mê Hồn Hoa chính là một vị thuốc giải, chúng ta nhất định phải tìm ra!"


 Thì ra mười lăm hàng tháng hắn biến thành huyết nhân và mắt đỏ là vì trúng độc sao? Loại độc nào bá đạo tới vậy, có thể khiến hắn toàn thân rỉ máu, mắt biến thành màu máu, người không còn chút sức lực nào, đau đớn khôn cùng, không thể nhúc nhích?


available on google playdownload on app store


 Lâu Thất liếc nhìn bóng Trầm Sát ngẫm nghĩ. Có thể phái nhiều người đi giúp mình tìm một bông hoa tới vậy, hơn nữa lại còn có người muốn lấy mạng hắn, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.
 "Vậy chúng ta từ từ tìm."


 "Không từ từ được, kỳ hạn mười ngày của Mê Hồn Hoa đã trôi qua tám ngày rồi, chúng ta chỉ còn lại hai ngày thôi." Ưng nói.
 "... Vậy mấy ngày vừa qua sao không nhanh chóng lên đường! Các người như vậy là lãng phí thời gian!" Lâu Thất cả giận trừng mắt nhìn hắn.


 Ba ngày trước mặc dù họ vẫn mải miết lên đường nhưng hắn có thể nhận ra, tốc độ không hề nhanh, họ lại còn bắt nàng nướng cá, nướng thịt.


 Ưng đưa mắt nhìn Trầm Sát, gượng cười lắc đầu. Chủ tử biết Mê Hồn Cốc nguy hiểm trùng trùng vì thế không muốn họ nhanh chóng lên đường hao tốn sức lực, tới khi vào trong sơn cốc sẽ càng thêm nguy hiểm. Thà kéo dài thời gian vào cốc cũng phải để họ ăn ngon ngủ kĩ, như vậy khi gặp nguy hiểm, cơ hội thoát thân của họ mới lớn hơn. Những thị vệ hy sinh trong sơn cốc trước đây khiến bọn họ đều vô cùng đau lòng! Đó là nhóm Giáp...


 Nhưng những điều này hắn cảm thấy không cần phải nói với một thị nữ.
 "Đi thôi!" Trầm Sát bình tĩnh, hắn giơ tay ôm lấy eo Lâu Thất đi về phía trước.


 Lâu Thất liếc nhìn bàn tay trên eo mình có chút đắn đo, bây giờ hắn không phát bệnh, đâu cần ôm nàng đâu? Nàng có thể tự đi. Đại gia, ngươi chắc chắn đây không phải là quấy rối chứ?


 Nhưng liếc nhìn Trầm Sát lạnh lùng nàng liền phủ nhận suy nghĩ đó, nhìn bộ dạng không hề có hứng thú với nữ giới của hắn, sao có thể quấy rối nàng được, mặc dù nàng cảm thấy mình cũng xinh đẹp tới mức hoa gặp hoa nở.


 Dưới chân là bãi cỏ mềm mại nhưng xen kẽ cũng có vài bông hoa, vì thế bọn họ không thể đi quá nhanh, thi thoảng vẫn phải tìm Mê Hồn Hoa.
 "Chủ tử, sơn cốc quá rộng lớn, hay là chúng ta chia nhau ra." Ưng đề nghị.
 "Kéo giãn khoảng cách, nhưng phải nằm trong tầm nhìn của nhau." Trầm Sát lên tiếng.


 "Tuân lệnh."
 Mấy người lập tức tản ra, mỗi người tìm kiếm ở một khu vực.
 Lâu Thất vốn cũng muốn tới một khu để tìm nhưng Trầm Sát không đồng ý, Lâu Thất chỉ đành đi bên cạnh hắn, những người kia tuy cách xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng họ.
 "A!"


 Bỗng nhiên ở phía xa có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
 "Ở nguyên đây!" Trầm Sát trầm giọng nói một câu sau đó bay người lên, lao về phía thị vệ mới thét lên kia. Trong không khí mùi máu tanh lan tỏa theo gió, Lâu Thất có dự cảm, thị vệ kia lành ít dữ nhiều.


 Mau mau tìm được Mê Hồn Hoa rời khỏi nơi này thôi. Nghĩ vậy nàng liền bỏ qua mệnh lệnh ở nguyên tại chỗ của Trầm Sát, tiếp tục đi về phía trước, nàng nhanh chóng tới bên một dòng sông nhỏ.


 Dòng sông này tuy nước rất trong nhưng lại có màu xanh lục, không nhìn thấy đáy, mặc dù chỉ là một dòng sông nhỏ nhưng mặt sông vẫn rất rộng, muốn nhảy qua hoặc bước qua là không thể, có điều với công phu của bọn họ chắc sẽ không thành vấn đề. Lâu Thất chỉ có thể đợi Trầm Sát về đưa nàng qua sông, nàng không hề có hứng thú bơi qua sông.


 Đang nhìn mặt sông chờ đợi, bỗng nhiên nàng thấy mặt nước khẽ nhấp nhô một chút, có hàng loạt bong bóng nổi lên. Lâu Thất tưởng rằng có cá liền tiến sát lại thêm hai bước, đang định cúi người nhìn cho rõ thì bất ngờ mặt nàng biến sắc, nhanh chóng lùi lại sau mấy bước lớn.


 Đúng trong lúc này nàng nhìn thấy ở hạ du có một người thị vệ đang bước về dòng sông này, muốn cúi người nhìn nước sông, nàng lập tức kêu lên: "Lùi lại! Đừng lại gần mặt nước, mau tránh ra!"


 Nhưng nàng vẫn chậm một bước, thị vệ kia đã cúi người xuống, bất ngờ một thứ khổng lồ màu đen lao lên khỏi mặt nước, há cái miệng to đùng nuốt đầu thị vệ kia vào trong miệng, răng rắc một tiếng, cắn đứt cổ hắn. Chỗ bị cắn đứt có máu tươi phun ra, bóng đen kia rơi xuống nước, dấy lên một vùng sóng nước bị máu tươi nhuộm đỏ.


 Ưng và một thị vệ khác vốn định tới cứu viện nhưng phát hiện ra đã hoàn toàn không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn thi thể của hắn ta ngã xuống nước, mặt nước xao động, những thứ ở trong nước đang cắn xé xác ch.ết kia.


 Cùng lúc đó, Trầm Sát cũng đặt một thi thể khác xuống, tay nắm chặt. Hắn lao nhanh tới bên cạnh Lâu Thất, huýt sáo một cái, Ưng và một thị vệ còn sống sót lập tức tập trung lại.
 "Không cần tách ra, đi cùng nhau." Trầm Sát vừa nói vừa giơ tay về phía Lâu Thất.
 Lâu Thất rẫu rĩ: "Làm gì vậy?"


 Trầm Sát sa sầm mặt túm lấy tay nàng, giữ chặt dắt đi. Nàng là thuốc giảm đau của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
 Mới vào trong cốc một lát, họ đã bị tổn thất hai người, xem ra nơi này nguy cơ rình rập khắp nơi.
 "Vừa nãy là thứ gì vậy?" Ưng có phần sợi hãi.


 Trầm Sát nhìn Lâu Thất, vừa nãy nàng lên tiếng cảnh cáo, lẽ nào nàng biết quái vật đó? Xem ra nàng ta quả thực không phải là một người không hiểu biết, nhát gan sợ chuyện.


 Lâu Thất bị hắn nhìn chòng chọc, trong lòng cũng hiểu, hắn đang cảnh cáo nàng đừng hòng giấu giếm, nàng bĩu môi, biết rằng bây giờ nàng đã cùng hội cùng thuyền với họ, việc này cũng không có gì phải giấu, liền nói: "Một giống cá sấu biến dị."


 Thời hiện đại, có sinh vật ở một số khu vực biển hoặc đầm nước ở gần các công xưởng hóa chất sẽ xuất xuất hiện biến dị do nước ô nhiễm của các công xưởng hóa chất thải ra. Đầu tiên sẽ trải qua sự sàng lọc của tự nhiên, có thể sống sót tới cuối cùng sẽ là giống loài mạnh nhất, những giống loài này lại sống trong môi trường hóa chất không ngừng bị ô nhiễm, cuối cùng sẽ trở thành giống loài biến dị.






Truyện liên quan