Chương 40
Tam Trùng điện, ánh trăng sáng tỏ. Ngọn đèn trong phòng đã sớm bị thổi tắt, chỉ có thiên điện bên cạnh phòng ngủ của Đế Quân có một cây nến đang cháy, mờ mờ ảo ảo, chỉ sáng được một nửa phòng.
Trầm Sát đi giữa nơi đồng không mông quạnh trong đêm khuya u tối, bên người chỉ có từng đợt gió thổi qua, bốn phía hoang vu trống vắng, ở rất xa phía trước có một chút ánh sáng, hắn lập tức đi thẳng về phía có ánh sáng kia, nhưng dường như hắn đi bao nhiêu lâu, ánh sáng kia vẫn vĩnh viễn cách xa hắn như vậy...
Tiếng sói tru bắt đầu vang lên, trong lòng Trầm Sát có chút hoảng sợ, tuy hắn cũng biết rõ giờ phút này hắn không nên sợ chó sói, nhưng sao tim của hắn lại đập nhanh như vậy?
Từ hồi còn bé hắn đã sợ chó sói rồi.
Nghĩ đến đó, hắn lai thấy được dáng vẻ của bản thân mình lúc năm, sáu tuổi.
Trầm Sát lập tức biết được bản thân đang nằm mơ, nhưng cho dù hắn biết, hắn vẫn không thể tỉnh táo lại.
Hắn tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên trước mặt truyền đến một tiếng hét thảm thiết, vô số máu tươi tràn ra, một cái, hai cái, vô số cái mặt đầy máu đột nhiên nhào về phía hắn, bên tai hắn vang lên tiếng quỷ khóc sói tru.
Khi tỉnh táo thì Trầm Sát không hề sợ những thứ đó, nhưng nỗi sợ hãi từ khi hắn lên năm, sáu tuổi đã truyền vào trong giấc mơ này, vô cùng chân thật.
Gương mặt của một nữ nhân nhào tới trước mặt hắn, miệng há to, lộ ra hàm răng dính đầy máu thịt, con ngươi trợn lớn nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn cắn đứt cổ họng hắn.
“A!”
Đột nhiên, có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, là tiếng hát của bé gái, không có lời, chỉ có giai điệu tự nhiên: “Là la la lá la la là la la lá la...”
Tiếng hát đó giống như có năng lực thanh tẩy, lập tức phá tan bóng tối vô hình này, ánh sáng chiếu xuống, những thứ đẫm máu kia nhanh chóng tan biến không thấy gì nữa.
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, cỏ xanh, hoa đủ loại màu sắc, bướm bay ngập trời.
Thật giống như từ địa ngục đi đến nơi thế ngoại đào nguyên.
Thậm chí không khí cũng rất trong lành, Trầm Sát lập tức thả lỏng, tâm tình trở nên bình tĩnh và thoải mái chưa từng có.
Sau đó, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi trong bụi hoa.
Mặc váy màu xanh nhạt, trên đầu đội một vòng hoa, giống như một thiên thần nhỏ. Là nàng, lại là nàng. Hắn đã rất lâu không nằm mơ thấy nàng rồi, nhưng tại sao lần này nàng không ngồi thuyền trôi tới mà lại ở giữa biển hoa?
Trước đây, nàng đều ngồi thuyền nhỏ mà đến...
Cho dù thế nào, lần này hắn nhất định phải thấy rõ tướng mạo của nàng. Trầm Sát đi về phía nàng. Một bước, hai bước, ba bước, ngay khi chỉ còn cách mấy bước chân, mộng cảnh biến mất, ngay sau đó, hắn tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, ánh nến trong thiên điện vẫn mờ ảo như vậy, bóng đêm dày đặc, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Trầm Sát nhíu mày lại, trong lòng có chút thất vọng, lần này, hắn vẫn không thể nào thấy rõ được dáng vẻ của nữ tử kia, nhưng ngay lập tức, gương mặt của Lâu Thất lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng kinh ngạc, bất ngờ ngồi dậy.
“Người đâu?”
Khi âm thanh của hắn vừa vang lên, dường như ngay lập tức đã có một người xuất hiện trước mặt hắn: “Đế Quân.”
Thất Đế Quân bình yên vô sự tỉnh lại, trên mặt Thiên Nhất không che giấu được sự vui mừng.
“Lâu Thất đâu?”
Trầm Sát không tự chủ được đưa tay đè lên ngực, cảm giác được miếng vải quấn trên đó.
“Bẩm Đế Quân, Lâu cô nương đáng lẽ ngủ ở trong điện của Đế Quân, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?” Hắn bị chuyển đến thiên điện, tại sao nàng vẫn còn ở chính điện? Trầm Sát khẽ nhíu mày.
“Lâu cô nương đã dặn dò không ai được quấy rầy nàng, chỉ là nàng ấy đã ngủ mê man suốt bốn giờ rồi, vẫn chưa tỉnh lại.”
Trầm Sát nghe xong lập tức xuống giường, đi giày, chuẩn bị ra ngoài. Hắn muốn đi thăm nàng, muốn lập tức đến thăm, Nhưng Thiên Nhất đã nói: “Đế Quân, Lâu cô nương đã dặn dò, sau khi người tỉnh lại phải uống nước, sau đó ăn một chút thức ăn thanh đạm.”
Uống nước, dùng bữa?
Uống nước cái gì? Dùng bữa cái gì chứ? Bây giờ hắn phải đến thăm nàng trước, phải nhìn thấy nàng thì hắn mới yên tâm được.
“Đế Quân, đây là căn dặn của Lâu cô nương...” Thiên Nhất đứng chặn trước cửa, nửa bước cũng không rời, rất kiên quyết, giống như muốn đi ra ngoài thì phải bước qua xác hắn.
Con ngươi Trầm Sát hơi co lại.
Giỏi! Giỏi lắm! Nữ nhân kia lại có thể khiến cho thuộc hạ trung thành nhất của hắn nghe lời nàng như vậy, đem lời nói của nàng đặt lên vị trí thứ nhất. Giỏi! Rất giỏi! Thật sự rất giỏi!
“Tránh ra!”
Thiên Nhất do dự một chút, sau đó tránh sang một bên.
Trầm Sát sải bước về phía chính điện, nhìn thấy Thiên Ảnh canh gác ở bên ngoài, mắt hắn chợt lóe sáng.
Thiên Ảnh chính là ám vệ thân cận nhất của hắn, bình thường chỉ ở trong bóng tối, từ khi nào thay thế cuộc sống với Địa Nhị, lộ diện ra ngoài để trông coi Lâu Thất như thế này?
“Tham kiến Đế Quân.” Thiên Ảnh quỳ một chân xuống. Trầm Sát cũng không bắt buộc bọn bọn họ cứ có chuyện là lại phải quỳ xuống, nhưng hành động này của hắn ta lại có ý thỉnh tội, bởi vì hắn đã tự ý đứng ở đây canh gác cho Lâu Thất.
“Hừ!”
Trầm Sát hừ nhẹ một tiếng: “Mở cửa!”
Thiên Ảnh lập tức đứng lên đẩy cửa ra. Trầm Sát đi qua bên người hắn, nghiêng đầu liếng hắn một cái: “Ngươi vào đây!”
Phòng ngủ trong điện đã được quét dọn sạch sẽ, giường lớn đã được sắp xếp lại, chăn đệm cũng đã thay mới, nhưng Lâu Thất vẫn cuộn người ngủ bên cạnh cửa sổ, nằm trên giường nhỏ mà thỉnh thoảng hắn thường dùng. Trong đầu vừa nghĩ một chút, Trầm Sát lập tức hiểu được, nhất định khi đó nàng đã rất mệt mỏi, ngay cả sức lực đi sang phòng ngủ cũng không có, liền ngủ ngay ở chỗ này.
Hắn đi tới, từ trên cao nhìn xuống gương mặt bị ánh trăng chiếu vào của nàng.
Không phải do ánh trăng, mà thật sự là mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy.
Trầm Sát đột nhiên giận dữ. Nàng đã ngủ mê man suốt bốn giờ, sắc mặt còn tái nhợt như vậy, nàng đã xảy ra chuyện gì trong lúc giúp hắn giải lời nguyền sao?
“Đế Quân!” Thiên Ảnh cúi đầu, im lặng đưa tới một tờ giấy được gấp nhỏ.
Trầm Sát nhận lấy, đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, dựa vào ánh nến để đọc. Trên giấy chi chít chữ viết, nét chữ như rồng bay phượng múa, rất có khí phách.
“Đây là do Lâu cô nương viết trước khi đi U Đàm tìm cỏ Âm Dương, lo sợ gặp phải nguy hiểm về tính mạng. Hơn nữa phương pháp lấy cỏ rất quỷ dị, Lâu cô nương phải dùng máu để dưỡng cỏ. Lâu cô nương để lại bức thư này, nói rằng nếu nàng không về được thì hãy đưa thư này giao cho thần y, đây là cách giải lời nguyền, nhưng một mình thần y cũng không có cashc nào hoàn thành, cần tìm một nữ tử giúp đỡ.”
“ch.ết tiệt!” Trầm Sát giận dữ, nhưng vẫn thấp giọng. Nàng là người giải lời nguyền mà cũng bị biến thành dáng vẻ như vậy, tìm đâu được một cô gái có thể thay nàng giải lời nguyền chứ?
Khi hắn nhìn thấy hàng chữ cuối cùng trong bức thư kia, ánh mắt đột nhiên dừng lại, trong lòng nổi lên một trận sóng lớn.
“Phương pháp này rất tốn tinh thần, không phải một nữ tử bình thường có thể giải được, cần tìm một nữ tử mười tám tuổi có nội lực cao thâm, sau khi giải lời nguyền, nữ tử này chắc chắn sẽ ch.ết, ngươi nghĩ thử xem?”
Tìm một nữ tử như vậy đã khó, lại còn yêu cầu nội lực cao thâm, sau khi giải lời nguyền còn chắc chắn phải ch.ết...
Nàng thì sao?
Cho dù nàng có năng lực mạnh mẽ hơn người thường gấp mười lần, người ta đã chắc chắn phải ch.ết rồi, thế còn nàng?
Chẳng trách nàng ngủ suốt bốn giờ không cách nào tỉnh lại, ngay cả sức để đi đến thiên điện cũng không có.
Hắn nên sớm biết Tây Trường Ly cũng ra tay, chú thuật của vương tộc Tây Cương đâu có dễ giải như vậy?
Trầm Sát nhìn thân ảnh đang ngủ mê man của Lâu Thất ở phía bên kia, trái tim giống như bị ai mạnh mẽ bóp chặt lại, trào dâng lên cảm giác đau đớn và chua xót trước giờ hắn chưa từng có, dường như trong đó còn mang theo sự tức giận vô biên. Nhưng hắn còn chưa kịp lĩnh hội trọn vẹn cảm giác này thì lại có thứ khác mạnh mẽ tràn vào, đó là cảm giác thoải mái và dễ chịu hắn chưa từng cảm thụ được, rất thỏa mãn, rất vui vẻ, cảm giác rất tuyệt, không thể nào tuyệt hơn được nữa.
Không sai, người của hắn, lại nghĩ cho hắn như vậy, vì hắn mà không để ý tất cả...
Nàng rất tốt!
Sau này, hắn sẽ bù đắp cho nàng, sẽ bù đắp thật nhiều cho nàng!
“Đế Quân, Lâu cô nương đã dặn, mời Đế Quân uống nước và dùng bữa.” Thiên Nhất bưng nước đi vào, Địa Nhị theo phía sau quả nhiên cầm theo hai bát cháo trắng nóng hổi.
Trầm Sát lập tức uống ba chén nước lớn, chờ một lúc sau lại ăn sạch cháo trắng. Lời nàng nói, hắn sẽ nghe! Nhưng nàng cứ ngủ mê man như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?
“Nàng không nói nàng muốn dùng thứ gì để bồi bổ sao?” Trầm Sát hỏi Thiên Ảnh.
“Lâu cô nương không nói gì, chỉ nói lúc nên tỉnh thì nàng sẽ tự tỉnh lại, không nên gọi nàng, càng không cần lo lắng.”
“Ừ, các ngươi đi xuống đi.”
Sau khi đám người Thiên Nhất lui xuống, trong điện chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Trầm Sát đi tới, khom người, nhẹ nhàng bế Lâu Thất lên. Nàng ngủ rất say, bị bế như vậy cũng không có chút pahrn ứng nào, mặc hắn ôm nàng đi về phía giường lớn, giúp nàng cởi giày, chính mình cũng leo lên giường cởi giày ra, ôm nàng vào trong ngực.
Cái khác hắn không làm được, không giúp được nàng, thì hắn sẽ cho nàng đặc ân lớn nhất.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Phá Vực rất lớn, một mình nàng ngủ ở giường nhỏ cạnh cửa sổ nhất định sẽ rất lạnh.
Mùi trên người nàng lúc này không hề dễ ngửi chút nào, Thiên Ảnh đã kịp nghỉ ngơi thay đổi quần áo, mà nàng, lúc trở về quần áo trên người rất lộn xộn, rõ ràng đã bị ướt lại còn bị hong gió, sau đó lại nhuộm máu, bây giờ vẫn chưa kịp thay. Hơn nữa, lúc nàng giải lời nguyền cho hắn, mồ hôi, mùi máu tanh, toàn bộ đều được trộn lẫn vào nhau, sao có thể dễ ngửi được.
Trầm Sát có bệnh sạch sẽ, nhưng hắn sợ khi thay quần áo sẽ đánh thức nàng...
Hắn cho là mình đã ngủ quá lâu, không cách nào chìm vào giấc ngủ nữa, nhưng nào ngờ chỉ ôm nàng như vậy mà hắn lại nhanh chóng ngủ say, bình yên không mộng mị, trước giờ hắn chưa từng ngủ ngon như thế.
Sáng sớm, bên ngoài Tam Trùng điện, Nhị Anh đã quỳ đến mức hai chân tê dại gắng gượng đứng lên, vịn vào tường, từng bước đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy hận ý.
Lâu Thất kia thật đáng ch.ết!
Nhìn về phía xa, nàng không hề thấy nàng ta rời khỏi tẩm điện của Đế Quân. Nửa đêm, sau khi Đế Quân trở về tẩm điện cũng không đi ra ngoài, đây không phải nói rõ bọn họ ở trong điện ngủ cùng nhau sao?
Vốn cho rằng nàng ta chẳng qua chỉ là một thị nữ mà thôi, chẳng lẽ Đế Quân lại sủng ái nàng ta?
Nàng ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Tuyết vệ đại nhân còn không có vinh dự này, các nàng ở Nhị Trùng điện giành giật đến mức người ch.ết ta sống mà ngay cả Tam Trùng điện cũng không được bước vào, dựa vào cái gì mà một kẻ từ bên ngoài đến lại có thể được Đế Quân sủng ái như vậy?
Hơn nữa, nếu không phải hôm qua Lâu Thất đột nhiên trở về, đoạt lấy Đế Quân từ tay nàng thì có lẽ người được Đế Quân sủng hạnh đêm nay chính là Nhị Anh nàng. Nàng cũng có thể trèo lên cành cao, trở thành một trong các Đế Phi.
Trong tưởng tượng của nàng, dường như Lâu Thất đã đoạt đi nam nhân của nàng, đoạt đi vinh hoa phú quý của nàng, vì vậy đáy lòng nàng đã sinh ra thâm thù đại hận với Lâu Thất.