Chương 55
Trong mắt của Hoa Vu Tồn và Trầm Sát, ngoài con rắn sương màu xanh lục kia ở cái đình nhỏ và sắc trời tối sầm khác thường ra, nơi mà tám viên thị vệ đứng không hề có sương khí, chẳng có gì cả. Chỉ thấy đám người đó đều có động tác vô cùng kỳ quái, có người cứ dẫm chân tại chỗ, dường như là đang vội lên đường vậy, có người đang ôm đầu đau khổ khóc thất thanh, có người cứ nhắm chặt mắt không động đấy tựa như là đang ngồi thiền, có người lại mặt hằm hằm sát khí cứ cầm kiếm vung lên như đang giết ai đó, còn có người cười nhưng lại chảy nước mắt, biểu cảm hối hận vô tận.
Còn viên thị vệ vừa kêu lên tiếng hét thê lương vừa rồi mặt mũi đỏ bừng, đột nhiên rút ra thanh kiếm đeo bên hông xoay người lại, kiếm trong tay hắn hướng về một viên thị vệ khác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca, huynh đừng tưởng rằng ta không dám giết huynh, là huynh, là huynh đã hại ch.ết mẫu thân của ta.
Hắn chỉ về một viên thị vệ khác, đó là đại ca của hắn.
Đây là ma trướng, bọn họ đã rơi vào ảo giác.
Hắn cầm thanh kiếm bước từng bước về phía viên thị về đang cười trong nước mắt kia, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Ngô Tử ngươi đừng làm bừa!”
Hoa Vu Tồn lớn tiếng hét lên, nhưng viên thị vệ đó vốn dĩ không hề nghe thấy. Hoa Vu Tồn lại nói với viên thị vệ kia: “Mau tránh ra!”
Viên thị vệ đó vẫn im lặng đứng đó chỉ biết rơi lệ, hắn không nhúc nhích.
“Làm thế nào để cứu người?” Trầm Sát chau mày.
“Không, không được manh động, Lâu cô nương đã nói rồi, không có lệnh của cô ấy thì ta chỉ có thể đứng ở nơi này, không được hành động.” Hoa Vu Tồn sốt sắng như phát điển. Ông ta hoàn toàn không biết bản thân mình lại phải đối mặt với sự việc như này, đây há chẳng phải bảo ông giương mắt đám thủ hạ xảy ra chuyện sao, đã vậy lại còn có khả năng là tự tàn sát lẫn nhau.
Cái ch.ết như này thật khiến người ta cảm thấy uất ức.
Đây rốt cuộc là cái trận pháp gì vậy? Tại sao lại có uy lực lớn mạnh như vậy? Trước đây ông cũng biết là có một vài trận pháp sẽ khiến con người ta rơi vào ảo giác, nhưng tám viên thị vệ này đều còn vô cùng trẻ tuổi, bọn họ đều dưới hai mươi tuổi, không chỉ vậy bình thường tính cách bọn họ đều vô cùng cởi mở, tại sao họ cái có được những mặt tối nặng nề như vậy chứ? Điều này chỉ có thể nói rằng trận pháp này uy lực quá lớn mạnh, lớn mạnh tới nỗi còn có thể khiến cho góc khuất đen tối trở mở rộng vô hạn và càng sâu hơn.
Vậy thì, ở trong đình, Lâu cô nương đang ở nơi âm khí nặng nề nhất sẽ ra sao?
Trầm Sát không nhìn tám viên thị vệ đó nữa, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vè bóng dáng ở cái đình đó. Lúc trước chàng nhìn tháy con trăn xanh lục khổng lồ đó đang há to miệng hướng về phía cái đình định nuốt chửng, chàng không hành động bởi vì đám sương khí màu xanh lục đó có chút ánh sáng màu trắng bạc nhạt lướt qua, đem theo miệng rắn, khiến nó di chuyển.
Nhưng lúc này, cái đầu rắn lại nặng nề xông thẳng xuống bên trong cái đình, đuôi rắn quẫy lên bầu trời, xoáy nước màu đen khổng lồ đó trong chớp mắt như có thứ gì đó tóm được đuôi con rắn vậy, con trăn khổng lồ sương khí màu xanh thẫm trong nháy mắt to lên gấp đôi, thân người nó trở thành sự giao thoa giữa màu đen và xanh thẫm.
Bất luận là thứ quỷ quái gì, tóm lại bây giờ rõ ràng nó càng ngày càng lớn càng ngày càng mạnh.
Ở dưới cái thứ trông vừa khổng lồ vừa tà ác lại vừa đáng sợ, bóng dáng Lâu Thất lại càng trở nên nhỏ bé và yếu đuối lạ thường, dường như nàng có thể bị nó nuốt chửng bất cứ lúc này.
Nếu nàng bị cái đầu rắn đó đụng vào thì nàng sẽ thế nào?
Nắm đấm của Trầm Sát không biết tự lúc nào đã nắm lại chặt cứng, đây là lần đầu tiên chàng có cảm giác vô cùng bất lực, cảm giác này vô cùng khó chịu. Chàng đứng trân trân nhìn nàng sắp xảy ra chuyện sao? Đó là điều không thể, không thể! Chàng sao có thể giương mắt nhìn nữ nhân của mình ch.ết trước mắt như vậy cơ chứ?
“Lâu Thất, nàng nghe rõ lời của bản đế quân đây! Nếu nàng xảy ra chuyện, dù có ở nơi cùng trời cuối đất bản để vương cũng sẽ lại diệt hồn phách của nàng!”
Tiếng nói bá đạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, bạo ngược hung tàn truyền tới trong đình, suýt chút nữa thì Lâu Thất đã bị câu nói này kích ch.ết.
Cái đầu rắn hung dữ xông tới, chân trái nàng bất động, hông nàng xoay vòng, chân phải đã đổi sang một vị trí khác, cái bút trong tay nàng xoay vài vòng, điểm thẳng vào con mắt trên cái đầu rắn do âm khí và tử thảo khí biến thành.
Sau khi nàng điểm vào một con mắt, con trăn khổng lồ đó đột nhiên biến mất. Sau đó nó dần dần, dần dần tích tụ lại thành một hình dạng khác.
Lâu Thất vẫn nghĩ tới câu nói ban nãy của Trầm Sát, nàng chỉ cảm thấy vô cùng ngứa răng muốn xông ngay ra ngoài cắn cho chàng một cái thật đau. Kiểu người quái gì vậy, cứ cho là nàng xảy ra chuyện, với thân phận là thị nữ của Cửu Tiêu Điện thì cũng phải coi là hy sinh vì nhiệm vụ mới đúng chứ, nói là làm đại táng long trọng cho nàng nghe còn có lý, đây lại còn khiến nàng hồn bay phách tán.
Hoá ra vừa rồi nàng hoàn toàn không nghe rõ câu nói đó, nàng chỉ nghe được đại khái là “Nếu nàng xảy ra chuyện ta sẽ lại diệt hồn phách của nàng.”
Điều này hoàn toàn trở thành hai ý khác nhau.
Điều này dẫn tới việc Lâu Thất xem nhẹ tất cả cái tốt của nàng đối với chàng, Trầm Sát hoàn toàn không hề nghĩ rằng câu nói này lại hiểu nhầm lớn đến như vậy.
Dù sao thì trong lúc này, chẳng ai trong bọn họ có thời gian để đối chất câu nói này với nhau.
Bởi vì Lâu Thất đã sững ra rồi.
Trầm Sát cũng vô cùng bàng hoàng.
Bởi vì con trăn khổng lồ đã biến mất, nó tích tụ lại thành thân hình của một nam nhân cao lớn.
Không có khuôn mặt, chỉ có hình thể, nhưng thân hình cao lớn đó, mái tóc bay bay và bộ y bào đó, bàn tay nắm nhẹ tiêu diêu đó, vừa nhìn đã khiến người khác không thể không thừa nhận, nếu đây là một nam nhân hiện thực thì chắc chắn sẽ là một nam tử có khí chất phi phàm.
Nếu như chỉ là thân hình của một nam nhân bước ra từ trong ảo giác, Trầm Sát chỉ lo lắng “hắn” có gây ra nguy hiểm gì với Lâu Thất hay không, nhưng sau khi nam nhân này thành hình, chàng phát hiện ra Lâu Thất ngay lập tức bất động, cứ đứng ngây ra nhìn “nam nhân” đó, thân người nàng dường như khẽ run lên.
Điều này không đúng, rất không đúng!
Lẽ nào nói đám sương khí này còn có thể biến hoá ra hình tượng của người trong tim nàng sao? Không, chính xác mà nói, trong lòng nàng đã có một nam nhân khác. Là ai?
Sát ý hừng hực trong lồng ngực Trầm Sát bắt đầu trỗi lên dữ dội.
“Đế quân, làm thế nào bây giờ?” Giọng nói thảng thốt của Hoa Vu Tồn bỗng nhiên cất lên, Trầm Sát đột nhiên hoàn hồn, hàng lông mày rậm rạp của chàng nhíu chặt lại. Chàng phát hiện ra bản thân mình vừa rồi trong khoảnh khắc đó đã trở nên mất kiềm chế, trong tim chàng chỉ có chủ đích giết người, chỉ muốn xông thẳng lên đập ch.ết nam nhân đó. Nhưng mà, đó rõ ràng chỉ là âm khí của ảo giác nơi này, nó tăng thêm phần đen tối và hung bạo trong tim chàng.
Bỗng nhiên ý thức được điểm này, Trầm Sát đột nhiên trở nên trầm lắng lại.
Viên thị vệ cầm kiếm đã bước tới trước mặt viên thị vệ đang khóc, hắn giơ kiếm lên cao, chuẩn bị chém thẳng xuống cổ thị vệ kia. Hoa Vu Tồn sốt sắng đến phát điên, bát luận thế nào, bất luận thế nào ông cũng không thể giương mắt đứng nhìn thuộc hạ của mình tàn sát nhau như vậy, ông không làm được.
Giương mắt nhìn cây kiếm chuẩn bị vung xuống, ông không kiềm được đạp hai bước qua đó, muốn kéo viên thị vệ kia lại.
Đúng lúc ông đạp hai bước chân, Trầm Sát đột nhiên phát hiện ra thiên sắc của bốn bề xung quanh lại càng tăm tối hơn vài phần, cùng lúc đó gió rít nổi lên kèm theo vẻ tiêu điều vô hạn.
“Quay về!” Chàng lập tức giơ tay ra tóm lấy Hoa Vu Tồn.
Lâu Thất đang thất thần ở trong đình đột nhiên thở dài một tiếng, cây bút trong tay nàng phi ngay về phía viên thị vệ đang vung kiếm chuẩn bị chém xuống, vừa đúng lúc bắn trúng vào cổ tay hắn đang cầm thanh kiếm, năm ngón tay của hắn lỏng ra, cây kiếm dài ở trong tay ngay lập tức rơi xuống đấy, phát ra một tiếng “keng!”. Tiếng kêu “keng!” này bỗng chốc khiến cho hắn tỉnh lại, ánh mắt ngay lập tức trở nên tỉnh táo, nhìn thấy người huynh đệ thường ngày cùng uống rượu với hắn đang đứng trước mắt. Hắn đột nhiên quỳ sạp xuống trước người đó, khấu đầu lia lịa với huynh đệ của mình.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Chàng lập tức dùng sức kéo chặt lấy đối phương.
Lúc này, Trầm Sát đã giữ Hoa Vu Tồn đứng im tại chỗ.
Ngọn gió điên cuồng xơ xác tiêu điều bỗng chốc cũng biến mất.
Hoa Vu Tồn toát mồ hôi lạnh, ông cảm thấy rùng hết cả mình. Ông ta không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết rõ, nếu không phải đế quân kéo ông ta lại thì nhất định sẽ còn xảy ra chuyện càng đáng sợ hơn nữa.
“Hoa Vu Tồn!” Giọng nói của Lâu Thất nghiến răng nghiến lợi cất lên: “Ngươi coi lời của bản cô nương là gió thổi ngoài tai sao?”
Đáng ch.ết, ông ta muốn hại ch.ết những người đó sao?
“Lâu cô nương, xin thứ tội!”
Lâu Thất không nói gì nữa, cánh tay cô vung lên, năm ngón tay thành móng vuốt cào vào hư không, cây bút mà cô vừa ném ra dường như bị hút lại vậy, trong tích tắc lại bay về trong tay cô. Bàn tay này quả thật đẹp tuyệt, trong tình hình rối ren này mà Trầm Sát cũng không kiềm nổi ánh mắt long lanh sáng ngời.
Tốt, rất tốt, những cái nàng biết quả nhiên còn nhiều hơn cả chàng dự liệu.
“Hồng nhan dị lão, thương hải nhất tiếu” Lâu Thất bỗng nhiên lại ngâm lên một câu dài, sau đó nàng vung bút lên lập tức điểm vào ngực của nam nhân đó: “Dựa vào cái thứ hạ đẳng như ngươi mà cũng dám biến hoá ra hình dáng của chàng sao?”
Cô nhíu mày lại, toàn thân bỗng nhiên trở nên băng lạnh dị thường, động tác trong tay cô vô cùng nhanh, thân hình của nam nhân vừa được biến hoá ra bị cô điểm trúng trong tức tắc đã tan biến.
Lâu Thất không cho đám sương khí kia cơ hội tích tụ lại thêm lần nữa, chân nàng lập tức chuyển động, rồi lại nhanh chóng vung bút lên vào không trung bắt đầu hư hoạ, dường như đang vẽ ra một bức khổng lồ.
Sau đó, nàng cắn đứt ngón tay, nhanh như chớp kết thành quyết đưa ngón tay đó điểm lên vài chỗ ở trên đó. Vèo một tiếng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu lớn màu đỏ loé lên, giống như thực chất.
“Hoa Vu Tồn, ngươi sang trái mười bước, kiếm cắm xuống đất!”
Tiếng cô vừa cất lên, Hoa Vu Tồn ngay lập tức cảm thấy phấn chấn vạn phần, suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Thuộc hạ tuân mệnh!” Ông nhanh chóng chạy ra mười bước, rồi rút kiếm dùng sức cẳm thẳng xuống dưới đất.
Một viên thị vệ trước mắt ông lập tức tỉnh táo trở lại.
Trong tay Lâu Thất xuất hiện một con dao nhỏ, cánh tay cô vung lên, bức bên cạnh cô tức tắc chyển động, mỗi chỗ nó lướt qua, sương khí màu đen và xanh thẫm đều mờ nhạt đi rất nhiều.
Lâu Thất nghiêng người, cánh tay nàng giơ ra, con dao nhỏ trong tay nàng cắt về phía ngọn Quỷ Thảo đó. Nàng không thể rời khỏi đó, chỉ có thể hoạt động trong một phương vị nhỏ hẹp, bởi chỉ cần nàng vừa di chuyển, âm khí ở dưới này sẽ lại càng cuộn trào lên dữ dội, không thể ngăn chặn được nữa, chỉ có thể đợi nàng tiêu diệt Quỷ Thảo.
5cm, 3cm, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là có thể chạm vào ngọn Quỷ Thảo đó rồi.
Lâu Thất nghiến răng, cố gắng vươn người ra ở mức lớn nhất, cố gắng vươn ra hết sức. May mà nàng còn chưa rửa tay gác kiếm lâu lắm, nếu như thêm hai năm nữa sống cuộc sống như là nuôi lợn thì thân thể của nàng nhất định phế đi không ít, động tác ở mức khó nhường này không làm nổi là cái chắc.
Cuối cùng, con dao nhỏ trong nay nàng đã chạm tới ngọn Quỷ Thảo đó.
“Đi ch.ết đi!” Ngón tay nàng chuyển động, ánh sáng của con dao nhỏ loé lên, xoáy một vòng quay ngọn Quỷ Thảo đó. Con dao sắc bén, đã chặt đứt cả ngọn Quỷ Thảo đó ra, nàng ngay lập tức bóp lấy không để nó rơi xuống thổ địa.