Chương 157
Cô vừa dứt lời thì Trầm Sát đi tới chỗ Phi Ngân, nhảy thoắt lên ngựa, nói với Lâu Thất, "Lên ngựa!"
Đạp Tuyết bước tới gần Lâu Thất, dụi đầu vào cô, giống như đang thân thiết với cô.
Lâu Thất vỗ nhẹ vào đầu rồi xoay người nhảy lên ngựa. Phố Ngọc Hà nhìn thấy thế mở to mắt, gọi một cách thất vọng: "Trần công từ, ngài không ngồi xe ngựa sao?"
"Đi nào!"
Trầm Sát không trả lời mà lao vút đi, Lâu Thất cưỡi ngựa ở phía sau.
Mặc dù đã mang theo người, thế nhưng tốc độ của họ không hề chậm lại. Phố Ngọc Hà vốn dự tính ngồi cùng xe ngựa với Trầm Sát rồi sẽ dựa vào nhan sắc của mình để tạo tình cảm với hắn ta. Cô cũng muốn hỏi rõ tên, tuổi và hắn ta đến từ đâu, gia cảnh thế nào. Tới lúc đó nhất định sẽ đưa cô tới Kim châu. Thậm chí cô từng nghĩ tới lúc đó sẽ chấp nhận làm thiếp cho hắn ta. Nếu lấy cô ấy, đối tốt với cô thì khi tới Kim Châu sẽ bảo hắn ta ở lại nhà dì của mình, rồi bàn tới chuyện hôn lễ của hai người.
Chẳng ngờ sự tình lại như thế này.
Họ cứ thế lao đi trên đường. Buổi trưa nghỉ một lát, thế nhưng lúc này vừa xuống xe đã không thấy Trầm Sát và Lâu Thất đâu. Hỏi Nguyệt vệ, Nguyệt chỉ nói chủ nhân và Lâu cô nương tới chỗ khác nghỉ ngơi.
Khi cô lên lại xe ngựa, họ mới quay lại.
Tới tối, họ đã vào trong thành. Cô ta cùng Hoa Thẩm và Hỷ Nhi ở chung một phòng, Lâu Thất và Trầm Sát ở một phòng. Cô tới gõ cửa hai lần đều là Lâu Thất ra mở cửa. Có Lâu Thất rồi thì cô chẳng còn cơ hội vào trong, chứ còn nói gì tới chuyện khác,
Vì thế trong 4 ngày trôi qua, cô thậm chí còn chẳng được nói câu nào với Trầm Sát.
Trong lòng Phố Ngọc Hà rất khó chịu, rồi tính tình dần trở lên dễ cáu giận.
Hơn nữa cô càng ngày càng bất mãn với Lâu Thất. Rõ ràng chỉ là một thị nữ, cùng lắm là thị cơ, sao lại thân mật với chủ nhân như vậy. Hàng đêm ở chung 1 phòng. Cô ta thật sự không biết xấu hổ.
"Tiểu thư."
Hỷ Nhi vừa lên tiếng gọi thì Phố Ngọc Hà đã bực tức chỉ vào mặt, "Gọi cái gì mà gọi, không thấy tâm trạng của ta không tốt hay sao?"
Hỷ Nhi không dám nói thêm, đôi mắt sụng đỏ, cúi đầu đầy vẻ oan ức: "Tiểu thư, nô tì muốn nói là khi nãy Nguyệt vệ đại nhân nói, hai ngày nữa sẽ tới Hằng Châu, họ sẽ đi qua đó. Nơi đó gần Kim Châu nhất."
Phố Ngọc Hà giật mình, liền hỏi: "Rồi sao nữa? Họ sẽ bỏ lại chúng ta ư?"
Mầy ngày nay trên đường liên tục, còn chưa từng trải qua như thế dù là ngồi trên xe ngựa nên rất mệt mỏi. Phố Ngọc Hà vốn định nói với họ chậm lại một chút, không ngờ đã sắp tới Hằng Châu.
Nếu bị bỏ lại ở đây, thì kế hoạch của cô sẽ như thế nào? Đã gặp Trầm Sát, sau đó định gả cho hắn ta? Những người đàn ông khác cô không thèm để ý.
"Nguyệt vệ đại nhân nói, điều này đã từng nói với tiểu thư rồi."
"Không được, không được, ta không đi. Ta muốn đi cùng họ, ta muốn đi cùng Trần công tử."
Thế nhưng một ngày nữa trôi qua, cô vẫn không có cơ hội tiếp cận Trầm Sát.
Tối đó họ chưa vào được trong thành nên ở bên ngoài. Họ đang tiến gần tới Phá Vực, cách xa phương bắc nên nhiệt độ không quá thấp. Họ đốt củi để lấy hơi ấm. Thế nhưng nơi bằng phẳng ở đây không nhiều, Trầm Sát cũng không cùng Lâu Thất đi nơi khác nghỉ ngơi ngay sau khi xuống ngựa. Phố Ngọc Hà nhìn thấy thế liền sáng rực mắt.
Cô lập tức chỉnh trang lại nhan sắc, định bụng qua đó thì một con chim bồ cầu bay qua. Trầm Sát vươn tay, con bồ cầu đã nằm trong tay hắn. Phố Ngọc Hà nhìn thấy nên rất kinh ngạc, không ngờ hắn ta lợi hại như thế!
Trầm Sát lấy ra một ống nhỏ buộc dưới chân, rồi đưa cho Lâu Thất.
"Cuối cùng đã nhận được bồ câu đưa thư của Ưng vệ." Đôi mắt Lâu Thất sáng lên, rồi cô mở lá thư ra.
Trước đó họ ở cách quá xa, bồ câu không tìm thấy nên không có tin tức gì. Họ cũng không truyền tin đi, bây giờ họ đã liên lạc được với nhau.
Nhìn lá thư, Lâu Thất đột nhiên quay sang phía chiếc xe ngựa, bắt gặp ánh mắt giận dữ của Phố Ngọc Hà. Cô nghĩ một lát rồi hiểu ra cô ta tức giận cái gì. Có lẽ là do khi nãy Trầm Sát đưa lá thư trên con bồ câu cho cô.
"Trong đó có gì?" Khuôn mặt Trầm Sát lạnh lùng. Chạy bao nhiều ngày đường, nên hắn đã quên mất thời gian. Ngày 15 sắp tới, bây giờ cơ thể hắn đã bắt đầu phản ứng. May mà có cô ở bên cạnh.
"Chuyện tốt!" Lâu Thất nói: "Ưng vệ đã tìm thấy tung tích của một loại dẫn dược mới."
Ánh mắt Trầm Sát sáng lên, "Hả?"
"Đông Hải Lệ Minh Châu."
Cái này Lâu Thất chưa bao giờ nghe qua, nhưng chỉ nghe tên là biết đó là thứ tốt. Thứ chất độc mà Trầm Sát trúng quả thật đắt giá, đến ngay cả dẫn dược còn khó tìm như thế. Không biết tới bao giờ mới tìm ra thuốc giải.
"Ở đâu?"
"Kim Châu, Hòa Khánh Vương Phủ".
Lâu Thất đọc lên, Trong thư Ưng vệ còn nói, gần như toàn thiên hạ đang tìm tung tích của họ, nên bảo họ phải cẩn trọng.
Một vương phủ lại không ở trong kinh thành. Lâu Thất cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trầm Sát chau mày suy nghĩ, Nguyệt tiến đến nói: "Chủ nhân, đây là thư của Ưng vệ."
Lâu Thất đưa thư cho hắn ta. Nguyệt vệ đọc lại một lần nữa rồi tỏ ra vui mừng, "Đông Hải Lệ Minh Châu? Quả là tốt quá! Chủ nhân, chúng ta cách Kim Châu cũng không xa, chi bằng qua đó một chuyến."
Họ không ngờ rằng, đưa cô Phố Ngọc Hà tới Kim Châu lại có điều may mắn như thế.
Hơn nữa mỗi lần vào thành đều bị tr.a xét rất nghiêm ngặt. Mấy ngày nay mà mà có ba người họ che mắt, nên họ mới không bị lộ thân phận.
Đông Thời Thanh và Bắc Phù Dung tuyệt đối không thể quên Thiên Niên Thạch Tủy, nếu không bắt được thì cũng sẽ giết họ ngoài Phá Vực, nếu không khi họ quay lại thì sẽ khó giết. Dù gì thì trong Phá Vực họ có thế lực.
Chỉ đáng tiếc là bọn họ như đang mất tích. Ai cũng biết họ sẽ quay về hướng Phá Vực, thế nhưng lại không biết hành tung của họ ở đâu.
Mấy ngày nay họ thay đổi trang phục, bao gồm cả Lâu Thất và Trầm Sát đều mặt trang phục màu xanh bình dân, dắt ngựa đi. Xem ra họ giống như là thị vệ và thị nữ của Phố Ngọc Hà. Hơn nữa Lâu Thất còn có biệt tài hóa trang hơn người. Cho dù có vào thành thì cũng khó lòng nhận ra họ.
Hơn nữa họ có cả nam và nữ trong đoàn người nên họ kiểm tr.a không kỹ mỗi khi vào thành.
Có lẽ người đứng đầu yêu cầu kiểm tr.a ngặt, thế nhưng khi mệnh lệnh ban ra xuống dưới cũng mất đi một chút uy lực. Điều đó là chắc chắn
"Hòa Khánh Vương là người như thế nào?" Lâu Thất hỏi.
"Chúng tôi không rõ về Hòa Khánh Vương, nghe nói đó là một vụ thúc thúc của Đông Thời Thanh. Không hiểu sao ông ta không ở trong kinh thành mà lại tới nhà cửa Vương phi ở Kim Châu."
"Vương phi của Hòa Khánh Vương là người ở Kim Châu?"
"Đúng thế, thế nhưng Vương phủ không đáng ngại. Cho dù là đông cung của Đông Thời Thanh, thì chỉ cần có thứ mà chủ nhân cần, chúng tôi sẽ không từ bỏ." Nguyệt vệ cười.
Lâu Thất đương nhiên cũng như thế này. Từ khi cô tới, cô chưa từng nghỉ ngờ, đi tìm Mê Hồn Hoa, tìm Thiên Niên Thạch Tủy, sau đó là hái Băng Sơn Huyết Liên. Cô làm từng việc một trong hiểm nguy, bây giờ là Đông Hải Lệ Minh châu. Không phải là sơn cốc hay băng tuyết, mà là vào vương phủ. Cô cảm thấy có chút thú vị.
Lúc này lại có bồ câu đưa thư tới. 3 người giật mình, không ngờ Ưng vệ lại liên tục đưa thư tới. Thư này là hỏi họ có biết tung tích của Cửu Hoàng tử và Tây Trường Ức của Tây Cương hay không. Nói là Tây Trường Ly đã tới Cửu Tiêu Điện, hỏi Vương đệ của đế quân ở đâu.
Lúc đó trong băng động, Tây Trường Ứ cùng cô gái mà hắn ta yêu mến đi vào tìm Lâu Thất. Thế nhưng sau khi họ vào thì không thấy Lâu Thất nữa. Tây Trường Ức và cô gái đó cũng biến mất. Thế nhưng khi đó họ không để ý nên không nhắc tới. Bây giờ Tây Trường Ly tới Cửu Tiêu điện tìm người là có ý gì?
"Lúc đó ta không nhìn thấy Tây Trường Ức" Lâu Thất lắc đầu nói: "Có thể họ vào trong động, nhưng lúc đó ta đang luyện công nên không biết."
"Để Ưng nói với Trần Thập, Phá Vực không có hứng thú với vương đệ của hắn, bảo hắn đi tìm chô khác" Trầm Sát nói. Điều đó không hẳn sẽ đuổi được Tây Trường Ly đi, thế nhưng biểu cảm này cho thấy hắn ấy rất khó chịu.
Tây Trường Ly kiếm cớ để tới Phá Vực, chẳng phải là để đợi hắn ta quay về sao? Bọn Đông Thời Thanh không muốn họ quay lại Phá Vực, còn Tây Trường Ly cũng đang đợi ở đó. Điều này thật kỳ lạ.
Thế nhưng hắn đợi hắn ta về là hắn ta sẽ về ngay ư?
Trầm Sát chau mày hừ một tiếng. Từ đây tới Kim Châu chỉ còn 4-5 ngày đi đường. Nếu Đông Hải Lệ Minh Châu đã ở đó, thì sao họ có thể không đi.
"Trần công tử, mời uống nước" Phố Ngọc Hà bước tới bưng một ly nước cho hắn. Cô chưa bao giờ thấy Lâu Thất bưng trà hay nước cho hắn ta. Nếu cô ta không làm thì để cô làm. Không biết chừng hắn ta sẽ so sánh ai mới là người phù hợp ở bên hắn ta hơn.
Cô cầm ly nước đưa lên, chờ đợ Trầm Sát nhưng không ngờ một bàn tay khác vươn qua cầm lấy ly nước. Lâu Thất uống rồi cười nói: "Cảm ơn cô, Phố tiểu thư."
Phố Ngọc Hà tức giận tới mức không thể nhịn nổi: "Lâu Thất, cô thật to gan! Một thị nữ nhỏ bé như cô có tư cách gì uống nước của tôi?"
Tiếng của cô ta khá chói tai, khiến mọi người đều nhìn sang. Nhưng nhìn với ánh mắt không thiện cảm.
"Cô mới là người to gan" Sắc mặt của Trầm Sát nghiêm lại: "Ai cho cô quyền lớn tiếng với người của ta?"