Chương 3
“Muốn ôm thì ôm, đừng kiềm chế bản thân.” Giọng trầm thấp của người đàn ông truyền đến tai Bùi Nhiễm Nhiễm, trong giọng mang vài phần trêu chọc.
Giọng này… Bùi Nhiễm Nhiễm bất ngờ, mạnh mẽ ngẩng đầu, mở to mắt hết sức, mang theo vài phần không thể tin, “Cảnh Thần Hạo?”
“Không sai, còn biết tới tôi.” Nói xong, tay thon dài của anh mở từng cái nút, động tác cực chậm, mang theo ý vị mê hoặc.
Bùi Nhiễm Nhiễm cắn răng, biết ngay tên đàn ông này, không có lòng tốt!
Nhưng bây giờ, cô không thể ở lại đây!
Cô chỉ có thể chịu đựng.
“Mang tôi đi.”
Cô không thể phát ra âm, chỉ có ầm ừ vài tiếng, mắt người đàn ông nheo lại, rõ ràng là hiểu ý.
Mấy giây sau, mọi người chỉ thấy, Cảnh thiếu vẫn luôn bị bệnh sạch sẽ lại đích thân cởi áo ngoài của đồ tây đắp lên người Bùi Nhiễm Nhiễm, hai tay dùng lực 1 cái, liền ôm ngang cô lên, đi ra hướng cửa.
“Nhiễm Nhiễm!”
Âu Dương Lập thoát khỏi đám đông, nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm bị người đàn ông khác ôm trong lòng, hận đến cuộn chặt nắm đấm.
Cảnh Thần Hạo dừng chân, quay người, cười cực kỳ tà mị, “Chúc mừng tân hôn Âu Dương thiếu gia, chẳng qua, chừng nào muốn coi bệnh cho mắt, có thể nhờ tôi giúp anh liên hệ bác sĩ tốt nhất.”
Ý trong lời này, vậy mà muốn ra mặt giúp cô.
- ----------- --------------
Phát giác ra người phụ nữ trong lòng run rẩy ngày càng lợi hại, thậm chí trực tiếp cắn lên vai anh.
Cảnh Thần Hạo hừ 1 tiếng, sắc mặt lạnh đi, nhanh chóng rời đi.
….
Cho đến khi rời khỏi nơi ồn ào, Bùi Nhiễm Nhiễm mới vươn tay, nắm chặt áo anh, “Tại sao bây giờ anh lại ở đây?”
Trán cô toàn mồ hôi, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Chỉ đi ngang qua, làm gì có nhiều tại sao như vậy.” Cảnh Thần Hạo cười nhẹ, giọng trầm thấp trong đêm đặc biệt mê người.
Tim Bùi Nhiễm Nhiễm thình thịch 1 tiếng, hôn lễ cử hành trên du thuyền, thuyền này thuộc Âu Dương gia. Anh nói với cô là đi ngang qua?
Trừ khi anh lướt trên mặt biển, mới có thể ngang qua!
Hơn nữa, Cảnh gia là hào môn quyền quý, là tồn tại mà tất cả gia tộc trong thế giới thượng lưu đều phải ngước nhìn.
“Nếu nhất định phải có lý do, thì, thích bộ dạng thảm hại của cô.”
Dù không thấy mặt anh, cô cũng biết, miệng anh đang giương cao!
Hai người vốn luôn trong trạng thái đối địch.
“Im miệng cho tôi, bây giờ tôi không có tâm tình nghe anh tạt gáo nước lạnh.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói, dùng giày cao gót đá anh 1 cái.
Nghe tiếng người đàn ông hừ, mới đỡ tức 1 tí.
Nhưng 1 giây sau, bụng cô cuộn lên 1 luồng nóng. Cơ thể nhịn không được run rẩy.
Cảnh Thần Hạo đã ôm cô ra khỏi hội trường, đến boong tàu, ánh trăng sáng rọi lên mặt nhỏ đỏ hồng của cô, đẹp không diễn tả được.
Biết cô đến giờ, anh chưa từng gặp cô yếu đuối cần che chở như bây giờ.
“Cảnh Thần Hạo, tôi … tôi nóng quá.” Bùi Nhiễm Nhiễm tinh thần khác mọi người, hai tay ôm chặt cổ anh, cả người dính chặt lấy anh.
Lúc nói chuyện, miệng hơi mở, khiến người khác yêu thích.
Cảnh Thần Hạo đưa tay sờ trán coi nhiệt độ trên cơ thể cô, hai mắt nheo lại, mang theo tia nguy hiểm.
Có người hạ thuốc cô rồi, thật là không muốn sống mà!
“Rất nóng, khó chịu.” Bùi Nhiễm Nhiễm rên rỉ đưa mặt mình dán vào cổ anh, tay phải không ngừng ma sát lên da thịt anh.
Cảnh Thần Hạo chuyển hướng, đi về 1 hướng khác, 1 con du thuyền tư nhân xa hoa khác kế bên thuyền lớn.
Dưới ánh trăng, toàn thân du thuyền hiện lên ánh sáng bạch kim nhàn nhạt, chất liệu so với thuyền lớn này, không biết mắc hơn gấp bao nhiêu lần.
Trên du thuyền có mấy người đàn ông cao to mặc áo đen đang đứng, thần sắc nghiêm túc, sau khi nhìn thấy Cảnh Thần Hạo, tự động phân ra, cúi đầu hành lễ.
Người đàn ông ôm cô vào phòng trong du thuyền, thả lên giường lớn mềm mại, cơ thể cô rất nóng, mặt đỏ ửng.
Đầm tím dài bị cô kéo lên đến eo, eo thon chưa bằng 1 vòng tay, đôi chân thon dài trắng nõn, mang theo mê hoặc ch.ết người.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo tối lại, yết hầu động đậy, anh cần phải đưa cô vào bệnh viện ngay.
Thuốc cô uống, không phải bình thường, mà rất mạnh.
- ----------- --------------