Chương 13: Thẩm tra, hãm hại (3)
Bạch Vũ vẫn cố gắng lý lẽ: “Ta chưa từng làm qua.”
”Hừ! Chứng cớ đặt ngay trước mắt mà còn liều ch.ết không chịu nhận, lão phu nói ngươi làm thì chính là ngươi làm, có ngụy biện như thế nào nữa cũng vô dụng.” Bách Lý Uy khinh thường hừ lạnh một tiếng, đã không kiên nhẫn nhiều lời cùng Bạch Vũ, cường thế giải quyết dứt khoát.
Mặt khác, mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa, ở trong mắt bọn họ Bạch Vũ bất quá chỉ là một con kiến, cho dù nàng có bị oan uổng thì thế nào? Không ai ngu ngốc vì nàng mà đối đầu với Bách Lý Uy, với Tam hoàng tử.
”Vậy trước giam vào thiên lao, tùy ý xử quyết đi.” Bắc La Quận vương vung bàn tay to lên, nhìn cũng không nhìn Bạch Vũ một cái. Không có điều tra, không có nghi ngờ, liền đơn giản định tội cho Bạch Vũ rồi tử hình.
Bạch Vũ cười lạnh, một đám khốn nạn vô sỉ này chính là kêu nàng đến để xem diễn, tội danh đã sớm định cho nàng, biện giải của nàng đều nói cho heo nghe!
”Ta xem ai dám đụng đến đồ đệ của ta!” Một tiếng sấm rống giận đột nhiên vang lên trong đại điện, mọi người đều cả kinh sắc mặc chuyển thành trắng, Bách Lý Uy thiếu chút nữa đánh ngã ly trà.
Bọn họ theo trước cửa nhìn lại, Bạch Tử Quỳnh đã trở lại, phía sau còn có một thiếu niên nhìn không đến hai mươi tuổi đi theo. Thiếu niên hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn lãng lộ ra một cỗ khí chất nam nhân.
Bắc La Quận vương nhìn thấy thiếu niên, lập tức đứng dậy nghênh đón: “Vị này chắc là Sa Hoằng thống lĩnh? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
”Đông Nhạc Quận quốc thống lĩnh Sa Hoằng, gặp qua Bắc La Quận vương.” Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.
”Miễn lễ. Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, đang có chút chuyện phiền toái cần phải xử lý, ngươi đi đường mệt nhọc, không bằng trước đi nghỉ ngơi đi.”
”Không ngại, ta ở lại đây cũng tốt.” Sa Hoằng nói xong, không coi ai ra gì đến một bên ngồi xuống.
Bắc La Quận vương thấy thế cũng không nói được gì, Bạch Tử Quỳnh đã túm chặt lấy, đổ ập chất vấn lên đầu hắn: “Quận vương, ta chỉ vừa mới ly khai nửa ngày, ngươi cư nhiên lại xử tử đồ đệ của ta! Nàng đã làm sai cái gì mà ngươi phải xử tử nàng? Ngươi phải cho ta một cái công đạo!”
”Đồ đệ của ngươi tự tiện đem bí tịch linh thuật bên trong thư các ăn trộm ra ngoài, Quận vương phán tội nàng thì có gì không đúng?” Bách Lý Uy vênh váo tự đắc trả lời.
”Nói hươu nói vượn! Đồ đệ của ta sẽ không làm loại chuyện này, sách trong thư các nàng tùy thời đều có thể xem, lấy ra ngoài để làm cái gì? Lấy ra bán sao? Ngươi mua?”
Bách Lý Uy trên trán gân xanh nhảy lên, cắn răng cười lạnh: “Nói không đúng chính là cầm bán, giá trị của một quyển linh thuật đủ cho nàng ta tiêu xài cả đời.”
”Ta phi! Đồ đệ của ta còn thiếu tiền sao? Đồ cưới ta cho nàng đủ để mua mấy tòa thành, một quyển phá linh thuật lại khiến nàng hiếm lạ sao?”
“.....” Bách Lý Uy tức giận sôi lên, nửa ngày nói không ra một chữ. Y sư quả thật là chức nghiệp không thiếu tiền nhất ở Vân Vũ Thần Châu, Bạch Tử Quỳnh là thần y nổi danh, tài phú trong tay nhiều đến mức ngay cả Quận vương cũng ghen tị.
Bạch Vũ che miệng cười trộm, trong lòng yên lặng đối với sư phụ giơ ngón tay cái. Sư phụ quả nhiên uy vũ khí phách! Một hồi đến liền đem khí thế khiến người khác ch.ết khiếp.
”Quốc sư, ta biết ngươi đau lòng đồ đệ, nhưng chuyện Bạch Vũ ăn trộm linh thuật là sự thật, Bách Lý tướng quân tự mình khám xét ra, không thể chối cãi! Người tới, đem Bạch Vũ dẫn đi cho bổn vương.”
Bắc La Quận vương đột nhiên mở miệng, đánh gãy tranh chấp của hai người, đạm mạc hạ lệnh.
”Chậm đã! Quận vương, ngươi nhất định phải xử trí đồ đệ của ta sao?” Bạch Tử Quỳnh nóng nảy, giống như gà mái bảo vệ con đem Bạch Vũ bảo vệ bên người.
Bắc La Quận vương lộ ra ý cười bí hiểm: “Cũng không nhất thiết là mạng của nàng ta.”