Chương 53: Ép buộc nàng
Edit: Tử Dương Hoa
Một màn trình diễn này, khiến cho Đại công chúa đang ngủ gật cũng kinh ngạc vô cùng, mở to đôi mắt, ý cười trên khóe môi nhiều thêm mấy phần, trong sân viện, tất cả mọi người đều nín thở trầm ngâm, chăm chú nhìn Hạ Vân Nhiễm trên đài giống như Hồ Điệp tiên tử, chỉ thấy nàng khẽ nâng bàn tay trắng nõn, khi cánh tay ngọc của nàng ngưng lại trên không trung lập tức có mấy con bướm đậu lên, nàng nhẹ nhàng thổi, những chú bướm đầy màu sắc sải cái tung bay bay lên trời giống như pháo hoa nở rộ, có đủ loại màu sắc khác nhau, khiến mọi người kinh ngạc vô cùng.
Động tác sau cùng của Hạ Vân Nhiễm là quỳ một gối xuống, chỉ thấy tay nàng đang cầm mấy con bướm đầy màu sắc, giống như một vị tiên nữ dịu dàng, ở giữa đất trời xinh đẹp phóng sinh các sinh linh bé nhỏ, biểu cảm khiến mọi người kính sợ, lại kinh ngạc......
Bươm bướm sắc màu từ từ bay lượn quanh người nàng, giống như không muốn rời đi, mãi lâu sau, cuối cùng mới bay về hướng trăm khóm hoa trong vườn......
“Hay lắm, thật là khéo léo, vô cùng tuyệt diệu!” Dưới đài vang lên một tiếng nói ca ngợi, theo sau Đại công chúa cũng là những lời khen ngợi không dứt, “Thật là khiến mọi người mở mang tầm mắt, quá đẹp.”
“Đẹp mắt, đẹp mắt, thật là vô cùng đáng yêu, kỹ thuật múa của vị tỷ tỷ này đẹp nhất......” Là tiếng nói của Ngũ Hoàng Tử.
Khóe miệng Long Diệu khẽ xuất hiện một nụ cười, một đôi con ngươi sáng như sao trời nhìn thẳng vào nàng, không có vẻ ngạc nhiên như những người khác, nhưng cũng tỏ ý ca ngợi nàng.
Bốn người Thái tử bên này cũng thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, nụ cười nơi khóe miệng Hiên Viên Trạm càng lúc càng lớn, hắn thật sự đã coi thường bản lãnh của nha đầu này rồi, lại có khả năng như vậy, có thể điều khiển bươm buớm, hắn còn nhớ chuyện nàng nuôi một con rắn nhỏ, nha đầu này thật là cực kì quái, nhưng cũng rất thú vị.
“Thật không ngờ được Tướng phủ còn có một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy.” Thái tử cũng hớn hở đưa lời khen.
Vẻ mặt Hiên Viên Trạm nhất thời hơi biến đổi, theo đó, mặt mũi hắn căng thẳng thêm mấy phần, nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Nhiễm, dường như muốn sử dụng ánh mắt để nói cho mọi người, người thiếu nữ này đã thuộc về hắn rồi.
Lúc này Đại công chúa bảo với nha hoàn đang bê cái mâm bên cạnh: “Đem bộ quân cờ Noãn Ngọc thưởng cho vị Thất Tiểu Thư này đi!”
Lúc nha hoàn bê mâm đến, Hạ Vân Nhiễm cảm tạ hoàng ân, giao bộ cờ cho Tiểu Thất đứng, Tiểu Thất cẩn thận đón lấy.
“Tốt lắm, hôm nay thật là được mở rộng tầm mắt rồi! Các vị cũng vất vả rồi, quay trở lại chỗ ngồi đi!”
Lão phu nhân cũng ca ngợi không dứt, đồng thời, nàng nhíu nhíu mày nói: “Ngược lại, nha đầu Nguyệt Nhu này, thật là làm mất hết mặt mũi của Tướng phủ chúng ta, nếu không phải là có ngươi lấy lại chút thể diện, hôm nay đúng là làm trò cười cho thiên hạ rồi.”
Hạ Vân Nhiễm khẽ mỉm cười, đáy lòng lại nói, nàng chính là muốn nàng ta xấu hổ, cũng muốn khiến cho Thái tử thất vọng, nàng phải từ từ xé đi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta, vạch trần nội tâm xấu xí của nàng ta cho tất cả mọi người đều biết.
Chỉ chốc lát sau có nha hoàn trở lại nói, thân thể Hạ Nguyệt Nhu không thoải mái, đã trở về phủ trước, lão phu nhân cũng không nói gì, trong bữa tiệc, Hiên Viên Trạm tiến đến mời một ly rượu, khi ánh mắt của hắn nhìn Hạ Vân Nhiễm, không khỏi có nhiều hơn một chút dịu dàng lan tỏa, giống như hắn đã coi Hạ Vân Nhiễm là vợ của mình rồi.
Hạ Vân Nhiễm lẩn tránh ánh mắt của hắn, dùng vẻ thẹn thùng tránh né, khi hắn đi rồi, nàng mới thở dài một hơi. Ăn được vài miếng, nàng liền chạy ra ngoài vườn hoa yên tĩnh, Tiểu Thất cũng đi theo, trên tay vẫn còn đang cầm bảo bối nàng lấy được. Nàng vén lên khăn gấm nhìn vào bên trong, chỉ thấy là một bộ quân cờ bằng ngọc màu trắng trong suốt mang vẻ cổ kính, mỗi quân cờ tròn tròn đều được chế tạo từ loại ngọc tốt thượng đẳng, mà những quân cờ màu đen lại được dùng một loại chất liệu kỳ lại để chế tạo, Hạ Vân Nhiễm cầm lên nhìn kỹ, nghĩ thầm, chẳng lẽ là làm bằng thiên thạch? Sờ lên có cảm giác rất ấm áp, quả nhiên gọi là cờ Noãn Ngọc, chỉ có điều, nàng không hề quan tâm đến mấy quân cờ này.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng từ hành lang phía kia đi về phía này, Hạ Vân Nhiễm chợt nảy ra ý nghĩ, nói với Tiểu Thất đứng bên cạnh: “Tiểu Thất, ngươi quay lại chỗ lão phu nhân trước đi! Một mình ta ngồi ở đây một lát.”
“Tiểu thư, còn những quân cờ này?”
“Cứ để lại chỗ này trước đã.” Hạ Vân Nhiễm mím môi cười nói.
Tiểu Thất gật đầu một cái, bước chân nhanh chóng biến mất ở khúc quanh phía trước, Hạ Vân Nhiễm không khỏi có chút buồn cười, Tiểu Thất cũng không ngốc, đại khái biết nàng muốn lén lút gặp Long Diệu đi!
Long Diệu quả nhiên là hướng về phía nàng, khóe miệng của hắn như ẩn hiện một nụ cười, giọng điệu trong trẻo mà nhẹ nhàng khen ngợi nàng, “Thất Tiểu Thư quả nhiên là tài nghệ song tuyệt.”
Hạ Vân Nhiễm âm thầm liếc hắn một cái, còn không phải là bị hắn ép sao? Chỉ là, nàng đã thỏa mãn yêu cầu của hắn rồi, hắn cũng nên cho nàng một cái đáp án chứ! Rốt cuộc có giúp nàng hay không.
“Vâng, người muốn quân cờ, cho người.” Hạ Vân Nhiễm chỉ vào bộ cờ vẫn còn để trong mâm đặt trên bàn bên cạnh.
Long Diệu vén khăn gấm lên, khớp xương ngón tay rõ ràng, nhấc lên một quân cờ màu trắng quan sát, cười khen, “Quả nhiên là cờ tốt!”
Hạ Vân Nhiễm thật muốn lấy lại máy quân cờ của hắn, yêu cầu hắn đáp ứng trước rồi hãy nói. Hôm nay, hứng thú của Nhị hoàng tử đối với nàng càng lúc càng lớn, nàng chỉ sợ hắn nhất thời kích động, quay về liền xin Hoàng Thượng tứ hôn, đến lúc đó, Long Diệu cũng không thể giúp được nàng.
“Thế tử gia, thần đã đáp ứng yêu cầu của ngài là thắng được bộ cờ này rồi, người có thể suy nghĩ đến đề nghị của thần một chút được hay không?” Hạ Vân Nhiễm nhíu mày hỏi.
Long Diệu đặt quân cờ xuống, hai mắt chuyển động một cái hỏi, “Thế nào? Thất Tiểu Thư rất muốn được gả đi rồi sao?”
Hạ Vân Nhiễm âm thầm cắn răng, biết rõ còn hỏi, nếu như không phải là muốn cầu cạnh hắn, nàng còn có thể ngồi ở chỗ này để cho hắn gây khó dễ đủ đường sao?
“Nếu như Thế tử gia không đồng ý, chỉ sợ những quân cờ này thần đành phải tặng cho người khác rồi.” Hạ Vân Nhiễm nói xong, giống như một trẻ nhất quyết ôm chặt lấy bộ cờ Noãn Ngọc, không để cho hắn xem tiếp, cũng làm ra vẻ uy hϊế͙p͙.
Long Diệu cười hì hì một tiếng, chỉ nghe hắn lẩm bẩm mắng nhỏ một câu, “Thật là người hẹp hòi.”
Hạ Vân Nhiễm nhíu mày, đáp lại bằng giọng hết sức thanh thúy, “Đúng, thần nữ không phải là người hào phóng đến độ tùy tiện đưa cho người khác bảo bối tốt như vậy đâu.”
“Vậy nàng định đưa cho ai?”
“Nếu như Nhị hoàng tử cưới thần nữ, vậy thì thần đưa cho Nhị hoàng tử là được rồi.”
“Nhưng nàng không muốn gả cho hắn.”
“Người không muốn giúp thần nữ, vậy thì chẳng phải thần nữ không thể không gả sao.”
“Tối mai, chúng ta cùng đi du hồ được không? Kinh Thành sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng.” Long Diệu nói.
Hạ Vân Nhiễm có chút không đoán được ý nghĩ đồ của hắn, nhưng hắn còn chưa chính thức đồng ý có thể cưới nàng hay không! Nàng trầm giọng nói, “Nếu người không muốn kết hôn với thần nữ, thì cũng xin đừng hủy hoại thanh danh của thần.”
Long Diệu trầm mặc một hồi nói: “Bộ quân cờ này nàng đưa cho ta bây giờ! Hay là để ngày mai sai người đưa đến phủ của ta?”
Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn nói: “Thần không có ý định đưa cho người đâu!”
Đôi mắt trong veo của Long Diệu nhìn chằm chằm nàng, “Những quân cờ này rất quan trọng đối với ta.”
“Cam kết của người cũng rất quan trọng đối với thần nữ.” Hạ Vân Nhiễm không chịu yếu thế đáp lại.
Long Diệu đột nhiên bật cười, cười đến trời nghiêng đất ngả, “Thất Tiểu Thư, thật không biết Long mỗ ta có điểm gì hơn người, có thể khiến cho nàng nhớ thương ta mãi không thôi như vậy.”
Trên đầu Hạ Vân Nhiễm như có một đám quạ bay qua, nàng trừng mắt nhìn, nói với hắn: “Không xấu, thần nữ liền thích người thôi, vậy thái tử có đồng ý lấy tiểu nữ hay không?”
“Nàng lại đang muốn bức hôn ta sao?”
“Không đồng thì chuyện quân cờ này chúng ta không bàn đến nữa.”
“Ta nói rồi, đưa ta bộ cờ, ta sẽ suy tính.” Long Diệu nói hết sức nghiêm túc.
Hạ Vân Nhiễm thật không biết có nên tin hắn hay không, hắn giống như là một tên tiểu lừa gạt, nàng không thể tin được.
“Tất nhiên nếu nàng chọn ta, đã nói lên rằng trong lòng của nàng, chỉ có ta mới có thể giúp nàng tránh được cuộc hôn nhân này. Bộ quân cờ này nàng cũng không dùng làm gì, nếu tặng cho ta, có lẽ nàng còn có một tia hi vọng.” Giọng nói của Long Diệu nhàn nhạt, nắm bắt được điểm trọng yếu đánh cược với quyết định của nàng.
Hạ Vân Nhiễm không phục cho lắm, hắn nói không sai, nàng quả thật không có lựa chọn nào khác. Ây da, sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh bị người ta uy hϊế͙p͙ đến mức không còn đường xoay xở như thế này?
“Thôi được, đưa cho người!” Hạ Vân Nhiễm vương tay ra, đặt bộ cờ Noãn Ngọc vào trong tay của hắn, đứng dậy muốn đi.
“Tối mai, đừng quên, đi cửa sau.” Tiếng nhắc nhở của Long Diệu vọng đến từ phía sau.