Quyển 1 - Chương 39
NamCung Sâm phất phất tay, ý bảo Hoa Ngạc đứng dậy, hắn mặc dù xuất thân là giađình hoàng tộc, nhưng cũng là người không so đo lễ tiết, cho nên hắn căn bảnrất lơ đễnh, chẳng qua hơi nhướng mài một chút, mới ôn hòa mởmiệng: "Phượng Lan Dạ đâu?"
HoaNgạc một lần nữa giật mình ngây ngẩn cả người, Bát hoàng tử này biết công chúacủa nàng từ lúc nào vậy, còn mang một bộ dạng tựa như bằng hữu, thật là có chútkỳ quái, tuy nghĩ như thế nhưng nàng cũng không dám chần chờ.
"Côngchúa còn đang ngủ đấy?"
Lời củanàng vừa rơi xuống, thì trong phòng truyền đến thanh âm của Phượng Lan Dạ.
"HoaNgạc, đem người mời vào phòng khách đi."
Thì ranhững động tĩnh ở bên ngoài đã sớm đánh thức Phượng Lan Dạ nằm bên trong phòngngủ, nàng tung mình thức dậy mặc quần áo và rời giường, lúc này đang ngồi ởtrước bàn trang điểm, nhẹ nhàng vấn mái tóc của mình, rồi tùy ý dùng vải tơbuột lại một chút, liền đứng lên, đi ra ngoài, lúc này Hoa Ngạc đã mời Báthoàng tử vào trong.
Báthoàng tử Nam Cung Sâm mặc một bộ áo gấm màu lam quý giá, đai ngọc đắt tiền đượcthắt quanh eo, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khoác bên ngoài một trường bàogấm màu đen, cả người nhìn qua trầm ổn nội liễm rất nhiều, cũng so với lần đầutiên gặp mặt đã chính chắn hơn, giờ phút này hắn đang nhẹ nhàng cười nhìnsang.
"Ngươiđã tỉnh?"
Hắn nóichuyện tự nhiên, cũng không ngại ngùng khách sáo, giống như hắn và Phượng LanDạ là hai người bạn tốt vậy.
PhượngLan Dạ nhíu lông mày một chút, cũng không lên tiếng, mặc dù chỉ gặp này Báthoàng tử hai lần, nhưng bản tính thiếu niên này nàng tựa hồ hiểu rõ đôi chút,hắn cũng không phải là người tâm cơ thâm trầm, cùng người như vậy lui tới, thậtsự thì cũng không cảm thấy nặng nề, so với hai huynh đệ Tấn Vương cùng LiệtVương, thì Tam hoàng tử cùng Bát hoàng tử dễ dàng chung đụng hơn rất nhiều,nhưng mà từ xưa đến nay hoàng thất đều không có thâm tình, hoàng quyền như sóngtràn bờ cát, máu xây thành tường, có biết bao nhiêu tâm cơ âm hiểm ở trong đó,nàng sao có thể thiếu cảnh giác được chứ?
"LanDạ tham kiến Bát hoàng tử."
PhượngLan Dạ cúi đầu, cung kính mở miệng, Bát hoàng tử đãsớm vươn tay ra giúp nàng đứng dậy, luôn miệng nói: "Đứng lên đi, đứng lênđi."
"Tạơn Bát hoàng tử."
"Đừnggọi ta Bát hoàng tử nữa, gọi ta Nam Cung Sâm được rồi, sau này chúng ta sẽ làbằng hữu."
NamCung Sâm từ nhỏ đã quen thói tùy tiện này, còn bảo người ta thân thiết xưng hônhư thế, Tần Trăn đứng bên cạnh nghe vậy khuôn mặt hắc tuyến, thật không biếtBát hoàng tử vì sao phải gặp Cửu công chúa, hai người mới chỉ gặp mặt có mộtlần mà thôi, nhưng Bát hoàng tử tựa hồ rất vừa ý tiểu nha đầu này, bất quá dựatheo tâm lý mà nói, Tần Trăn cũng cho là, Bát hoàng tử cùng Cửu công chúa tuổitác tương đương, một thiếu niên phong nhã hào hoa, một người là hoài xuân thiếunữ, hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng đúng, không biết Bát hoàng tử cóphải nhìn trúng người ta rồi hay không, Tần Trăn len lén đưa mắt liếc nhìn Báthoàng tử, quả nhiên thấy Nam Cung Sâm vẻ mặt mang ý cười, thái độ ôn nhu hiếm thấy,hoàn toàn không còn bộ dạng gây sự bất hảo ở Tấn vương phủ , giờ phút này nhìnhắn càng giống một nam tử trưởng thành trầm ổn.
TầnTrăn vừa nhìn thấy Bát hoàng tử như vậy, không khỏi sầu lo, nếu như Bát hoàngtử thích công chúa vong quốc này thì phải làm sao bây giờ? Dường như Gia củabọn họ đối với Cửu công chúa cũng có ý, nếu hai huynh đệ họ đồng thời coi trọngmột tiểu nha đầu, thì dường như không tốt lắm đâu.
TầnTrăn đang suy nghĩ rối bời, thì thanh âm của Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đã vanglên.
"TầnTrăn, ta có việc cùng Cửu công chúa nói chuyện, ngươi trở về đi thôi."
"Báthoàng tử, " Tần Trăn kêu lên, khuôn mặt tỏ vẻ không đồng ý, Bát hoàng tửnếu như xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể gánh vác nổi đây, bản thân khôngkhỏi hối hận đã đem bát hoàng tử mang đến đây.
Tiểunha đầu trước mắt cũng không phải là nhân vật tầm thường, từ những sự kiện xảyra gần đây, Tần Trăn đã lĩnh hội được rất nhiều về bản lĩnh của nàng ta, khótrách tại sao chủ tử đối với nàng cảm thấy hứng thú, đợi một thời gian nữa,nàng sẽ là một cánh tay đắt lực, Bát hoàng tử ngươi ngàn lần vạn lần đừng cóquấy đục nước nhé.
"Tiểunhân không yên lòng Bát hoàng tử /."
TầnTrăn chỉ có thể nói như thế, thì lập tức nghênh đón cái trừng mắt lạnh lùngngàn năm của Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, cộng thêm lời nói ác ý:
"TầnTrăn đừng đem bổn hoàng tử biến thành kẻ ngu, ngươi còn dám nói một chữ nữaxem, nếu ta không bóp cổ ngươi, thì cũng cắt lưỡi của ngươi."
TầnTrăn run run một chút, ánh mắt có chút u ám ngầm, chỉ có thể than thở mà khôngthể làm gì được, mang theo gương mặt khổ não thân hình hắn chậm rãi lui về sau:"Vậy Tiểu nhân cáo lui."
Mặc dùhắn không cam lòng, nhưng cũng không dám cải kháng, có lẽ Bát hoàng tử ở trướcmặt người ngoài là nho nhã lễ độ , nhưng mà chỉ giới hạn với người ngoài màthôi, có đôi khi bên trong dòng máu của hắn rất là tàn nhẫn, so sánh với chủ tửkhông kém bao nhiêu, người của hoàng thất từ trước đến nay không xem nhân mạnglà chuyện lớn.
Bêntrong phòng khách, Phượng Lan Dạ khép hờ ánh mắt, âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽBát hoàng tử có việc riêng cần phải tìm đến mình, nhưng hắn đuổi Tần Trăn đi làvì sao, bất quá nàng vẫn mang vẻ mặt bình thản, chậm rãi lêntiếng: "Bát hoàng tử, mời ngồi, Hoa Ngạc dâng trà."
"Dạ,công chúa."
HoaNgạc lĩnh mạng, vội vàng pha trà, Phượng Lan Dạ ngồi thẳng lưng ở một bên, từtừ chờ chực, nàng tin tưởng Bát hoàng tử nhất định là có việc mới đến tìm nàng,đến tột cùng là chuyện gì chứ? Phượng Lan Dạ tự suy đoán.
NamCung Sâm cũng không làm cho nàng phải chờ quá lâu, trên dưới đánh giá nàng mộtphen, rồi cười nhẹ nhàng mở miệng.
"LanDạ, có người muốn gặp ngươi."
Hắn nóixong, trên gương mặt như châu ngọc, bỗng hiện ra một tia đỏ ửng nhợt nhạt, vẻmặt còn có chút mất tự nhiên.
Ánh mắtPhượng Lan Dạ chợt lóe lên kinhngạc, nhướng mài, bình tĩnh mởmiệng: "Người nào?"
"Ngươiđi thì sẽ biết, đi thôi đi thôi."
NamCung Sâm đã khôi phục bộ dạng bình thường, đứng lên đi tới, đưa mắt từ trên caonhìn xuống Phượng Lan Dạ, vẻ mặt thì như hoa trên núi đáy mắt thì rạng rỡ,Phượng Lan Dạ nhìn thấy thế tim bỗng nhiên đập mạnh, trong lòng ảo não bất an,Bát hoàng tử không phải là?
Nhưngnàng không dám suy đoán thêm nữa, nhất định là nàng đã nghĩ lầm rồi, cũng suynghĩ quá nhiều nữa, nhất định phải, đến khi ngước lên nhìn thì Bát hoàng tử NamCung Sâm đã đi trước ra ngoài.
PhượngLan Dạ thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng Bát hoàng tử là hoàng tử long tôn,thân phận cao quý đến bực nào, nàng làm sao mà lại nghĩ lung tung như vậy, đúnglà tự mình suy nghĩ nhiều rồi.
Báthoàng tử Nam Cung Sâm đi tới cửa trước, thấy người ở bên trong không có độngtĩnh, liền không tự chủ được quay đầu lại.
"LanDạ, đi mau a."
PhượngLan Dạ cả kinh, vừa nghe xong lời thúc giục thì tiếng nói ở dưới một lòng lầnnữa nhô lên, Bát hoàng tử sẽ không thật? Vừa suy nghĩ thì người cũng đã đứnglên, lúc này Hoa Ngạc đã mang trà đi ra, ngạc nhiên nhìn hết thảy mọi chuyệntrước mắt, nàng không nhịn được kêu một tiếng: "Công chúa."
"Báthoàng tử nói có người muốn gặp ta, chúng ta đi một lát."
"Ừ,được."
HoaNgạc lập tức luống cuống tay chân để khayxuống, thật nhanh đuổi theo Phượng Lan Dạ, hai người bước ra bên ngoài, trênđỉnh đầu có ánh sáng hoa lệ nhiều màu đang chiếu sáng rực rỡ, Bát hoàng tử bónglưng hòa vào bên trong tia sáng đó, nhìn thoáng qua hết sức cao lớn uy vũ.
Trướccửa viện, đang có một chiếc xe ngựa màn trướng bằng lụa đỏ hoa lệ khí phái, cómột nam tử đang ôm kiếm đứng ở cạnh cửa, cung kính mời Báthoàng tử lên xe ngựa, sau đó xoay người mặt không chút thay đổi nhìnPhượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, Phượng Lan Dạ trước sau liếc nhìn một cái, cũngkhông thấy có thêm chiếc xe ngựa nào, chỉ có duy nhất một chiếc này, làm nàngkhông khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ muốn mình và Bát hoàng tử ngồi chung một chiếcxe ngựa chứ, nàng còn chưa kịp phản ánh vẻ khó chịu thì thanh âm vui vẻ của Báthoàng tử từ bên trong xe ngựa vang lên.
"LanDạ, lên đây đi."
Lời vừanói ra, ngoài xe ngựa hai nữ nhân đồng thời thì nhau một cái, Phượng Lan Dạ hậutri hậu giác phát hiện một chuyện, Báthoàng tử đã gọi thẳng tên của nàng, mà cho đến lúc này nàng mới phát hiện, phíasau Hoa Ngạc lại càng hoảngsợ kêu lên: "Công chúa?"
Nam tửôm kiếm vẻ mặt lãnh khốc đứng cạnh xe ngựa nhấclên gấm mành, trầm giọng mở miệng: "Lên đi."
Bênngoài ánh nắng chói mắt, nhưng bên trong xe ngựa là một mảnh u ám , nhìn khôngrõ lắm phản ứng của Bát hoàng tử, nhưng chỉ biết giờ phút này mặt mày hắn đầy ýcười, khuôn mặt vui mừng vì toan tính, hắn đang nhìn thật sâu PhượngLan Dạ, ánh mắt này làm cho Phượng Lan Dạ có một loại hành động dạy dột muốnchạy trốn, hiện tại nàng dám khẳng định trăm phần trăm, Bát hoàng tử tựa hồ đốicó chút ý với nàng, mà nàng thì đang cố gắng nghĩ,chân chính suy nghĩ, bản thân mình ở nơi nào mà có hành động nhằm hấp dẫn Báthoàng tử, hai người chỉ bất quá gặp mặt có một lần, thế nhưng lại để cho Báthoàng tử đối với nàng vài phần tình ý, động tác này trong mắt những người ngoàikhông biết chuyện, chỉ sợ nghĩ nàng rất được chủ nhân sủng ái, nhưng mà nàngthật sữ không muốn nhận lấy phần ân tình này.
"Báthoàng tử, đến tột cùng là người nào muốn gặp ta?"
PhượngLan Dạ trầm giọng mà hỏi, bên trong xe ngựa, Nam Cung Sâm đưa bàntay ra ngoài, trắng bạch thon dài như trúc, không có một vết chai cùng vết thô,nhẵn nhụi bóng loáng, nõn nà như nhau, có thể thấy được là một chủ tử sangtrọng quý phái.
"Đigặp chẳng phải sẽ biết sao."
NamCung Sâm thừa nước đục thả câu, trong tiếng nói rõ ràng mangtheo một tia bí ẩn.
PhượngLan Dạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra là người phương nào muốn gặp mình,là Tấn vương sao? Chắc không phải đâu, Bát hoàng tử ngay cả Tần Trăn cũng đuổiđi, chứng tỏ người này Tần Trăn cũng không biết đến, như vậy là ai chứ? Đangsuy tư, thì một bàn duỗi ra liền lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, dùng sức một chút, Phượng Lan Dạ liền bay lên trời, cả người rơi xuống trên xe ngựa, Hoa Ngạcvừa nhìn thấy chủ tử lên xe, lập tức chạy tới, đáng tiếc người ôm kiếm bênngoài xe đã đưa cánh tay lên, ngăn trở đường đi của nàng, lạnh lùng mởmiệng.
"Ngươiở lại."
"Côngchúa, công chúa?" Hoa Ngạc có chút sợ, không nhịn được kêu lên, Phượng LanDạ nhìn ra ngoài, lạnh nhạt dặn dònàng: "Không có chuyện gì, Bát hoàng tử sẽ đưa ta về, ngươi ở lại trongviện."
"Côngchúa?"
HoaNgạc mấp máy môi, nhưng không nói gì thêm nữa, xe ngựa nhanh chóng chuyển động,một đường rời đi Nô Nhai, hướng phía trước mà chạy. . . . . .