Quyển 2 - Chương 77

Ngày hai mươi tám thángba, đại thọ năm mươi của Hạo Vân đế, hôm nay cả kinh đô An Giáng thành rất náonhiệt, chẳng những là phủ của các hoàng tử, mà ngay cả những quan to trongtriều, ai cũng mượn cơ hội này hướng hoàng đế để tỏ vẻ trung thành, sáng sớm,trên đường của bá tánh bình dân cực kỳ náonhiệt, hương xa bảo mã qua lại không dứt, tửu lâu trà tứ lại càng có rất nhiềukhách nhân, họ tụ tập ở một nơi để nghị luận xem hôm nay nhà ai sẽ dâng tặng lễvật gì, ai sẽ có những món bảo vật kỳ lạ vân vân, không khí bị khuấy động lênnáo nhiệt dị thường.


Bầu trời xanh vạn dặm,không có một đám mây, trời xanh thẳm, thật giống như một mảnh gấm màu lam, làmcho người ngắm nhìn nó thấy lòng khoan khoái vui vẻ.


Tề vương phủ cũng khôngkhẩn trương giống như các nhà khác, vẫn yên lặng bình thảng như ngày thường,nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu muốn có cái gì khác lạ, thì chỉ có ở Liênviện, bên trong từng trận thanh âm líu ríu không ngừng bay ra ngoài.


Dưới hành lang ở bênngoài lan can, một loạt mấy nữ tử đang mặc quần váy màu đỏ, loại này quần váynày là đặc chế, đai lưng ôm, tay áo rộng, thật dài và thướt tha khi múa, tựanhư những đoá hoa hồng, nghiên lệ tuyệt đẹp.


Màu đỏ là tượng trưng chocát tường, rất thích hợp với quang cảnh ngày hôm nay.


Những tiểu nha đầu này cóbao giờ vào hoàng cung, ra mắt hoàng đế đâu, cho nên bây giờ không khỏi kíchđộng, líu ríu nói chuyện không ngừng, lúc này Phượng Lan Dạ đã dùng xong đồ ănsáng, từ bên trong đi ra, theo phía sau là Diệp linh, Diệp linh đang ôm Lục ỷcầm, hai người trực tiếp đi tới trên thềm đá, nhìn tám tên hồng y nha hoàn đứngbên dưới.


available on google playdownload on app store


Phượng Lan Dạ thần sắcnhàn nhạt nhìn lướt qua họ, những nha đầu này đều là nha đầu bên trong Liênviện, tính tình thế nào nàng đều biết, đã trãi qua tỉ mỉ tuyển chọn ra.
"Hôm nay tiến cung,các ngươi chỉ cần đem vũ đạo phát huy tốt là được, không cần phải khẩn trương,biết không?"
"Dạ, VươngPhi."


Mọi người đáp lời, rồi antĩnh lại, đồng loạt nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở trên cao, hôm nay Tiểu Vương phimặc một bộ y phục màu trắng ngà, bên hông thắt dây lưng màu bạc có thiêu đoáThiên Diệp Hải Đường, phía trước còn tinh tế buộc thêm sợi băng,theo từng bước đi ưu nhã của nàng, bay múa trong gió, trên đầu nàng vấn búi tóccông chúa, nơi đó cắm một cành trâm ngọc bích có cờ tua, cờ tua có góc cạnh,dưới ánh mặt trời lấp lánh tạo ra những vòng cung ánh sáng lấp lánh, mờ ảo đếnnói không ra lời, dung nhan nàng thanh tuyệt nghiên lệ, cái trán cao lộ ra anhkhí bức người, nhưng đôi mắt lại càng sâu u vạn phần, nàng chỉ cần tùy ý liếcmột cái, liền làm cho lòng người có cảm giác bị đè nén, đúng là người trời sinhkhí chất hơn người.


"Cuẩn bị lên đườngđi."


Phượng Lan Dạ ra lệnh mộttiếng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, trên con đừng u kính chạm mặt một thân ảnhcao ráo, cẩm bào màu tím, cao quý và mang theo phong phạm vương giả, tư thái ưunhã chậm rãi đi tới, ống tayáo rộng đung đưa, thật giống như đám mây mây mù bao quanh núi xanh, màu tím vốnlà màu sắc cực kỳ kén chọn người mặc, nhưng khi khoác lên trên người hắn, lạirất phù hợp, dường như trời sanh màu sắc này chỉ để dành cho hắn.


Cao quý, hào phóng , ưunhã, còn mang theo chút sắc bén đèn nén mà không phát ra.


Đợi đến khi hắn đi tới,mọi người chỉ cảm thấy quanh mình thật giống như bị một tầng băng bao phủ, cảmgiác đè nén khiến người khác không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, mặc dù biết hắnmang theo một loại cao nhã không nhiễm bụi trần, nhưng cường thế áp bách lòngngười vẫn đồng thời đập vào mặt họ, khiến cho mấy tên nha đầu phía sau thở cũngkhông dám thở mạnh, khẩn trương cúi đầumà đứng.


Phượng Lan Dạ quay đầuquét nhìn phía sau một cái, rồi phân phó Diệp linh: "Các ngươi đến phíatrước đi, tất cả đều lên xe ngựa chờ."
" Dạ, VươngPhi."
Diệp linh lĩnh mệnh, vungtay lên, phía sau tám nữ tử toàn bộ đi theo Diệp linh ra ngoài.


Hôm nay tám tên vũ côngnày, cầm đầu chính là Hoa Ngạc, nha đầu này đối với khiêuvũ cũng rất có thiên phú, cho nên Phượng Lan Dạ liền phân phó nàng làm ngườidẫn đầu, chỉ huy đại cục.
Mắt thấy chín người bọnhọ đã rời đi, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp.


" Vương gia, chúngta cũng đi thôi, thời gian không còn sớm, đoán chừng những nhà khác đã sớm đirồi."
Nam Cung Diệp híp lại đôimắt phượng, ánh sáng khiếp người nhẹ toảra ngoài, thanh âm trầm thấp vang lên: "Lan Nhi muốn hiến vũ cho phụ hoàngsao?"


Phượng Lan Dạ ánh mắt tốisầm lại, mím môi cười: "Có phải thế không? Vương gia hãy chờ xem thì sẽbiết, ta nghĩ sẽ không làm cho Tề vương phủ mất thể diện ."
"Mất thể diện? Takhông ngại."


Nam Cung Diệp nói lời nàyđều là thật, năm trước hắn căn bản cũng không có tặng lễ vật, hôm nay tặng lễ,xem như là có lòng rồi, chỉ sợ phụ hoàng đã rất vui mừng, cuối cùng năm nayhắn đã tiến bộ hơn, cho nên có mất thể diện hay không cũng không sao cả, hơnnữa tiểu nha đầu này nhất định sẽ làm nổi bật, cho nên hắn không lo lắng:"Tốt lắm, chúng ta tiến cung đi."


Nam Cung Diệp vươn bàntay to ra rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạcũng không cự tuyệt, hai người kẻ trước người sau đi ra ngoài.


Trước cửa Tề vương phủ,những tiểu nha đầu kia đã lên xe ngựa, phía trước Vương Phủ còn cómột chiếc xe ngựa chuyên trách khác, Tích Đan dẫn mấy tên hạ nhân Vương Phủ,đang cung kính đứng ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vương gia cùng Vương Phitới, vội cung kính cúi đầu: "Tham kiếnVương gia, Vương Phi."
"Ừ."


Nam Cung Diệp gật đầu,nhưng cũng không để ý tới người ở phía sau, lôi Phượng Lan Dạ cùng tiến lên xengựa, rồi ra lệnh một tiếng: "đi thôi."
Đoàn người cuồn cuộn rờiđi Tề vương phủ, hai chiếc xe ngựa đi đầu, phía sau là mười mấy tên thị vệ cưỡingựa theo, chạy thẳng tới hoàng cung.


Hôm nay ngày sinh của HạoVân đế, dù đã sớm hạ chỉ tất cả đều tổ chức đơn giản, cho nên chỉ ở Gia Khánhđiện cử hành đãi tiệc, cũng không có cổ động cho phô trương, tham gia bữa tiệcgồm có các đại thần trong triều cùng gia quyến , còn có hậu cung phitần, các nhà Vương gia hoàng tử, nên số người cũng không ít.


Xe ngựa vẫn chạy nhanhhướng cửa cung, trước cửa cung đã có người xuống xe, phàm là quan to trongtriều đều không ngồi xe ngựa đi vào, phải tiếp nhận xong sự kiểm tr.a của NgựLâm quân trong cung mới có thể đổi qua kiệu tiến vào cửa cung, về phần Vươnggia cùng hoàng tử thì không cần tiếp nhận những thứ thẩm tr.a này, họ có thểngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung.


Cho nên xe ngựa Tề vươngphủ trực tiếp xuyên qua cửacung, chạy thẳng tới cửa nội cung, phía sau lưu lại những tiếng thở dài.


Trước cửa nội cung, tiếngngười ồn ào, tổng quản thái giám hậu cung dẫn một hàng hàng thị vệcùng thái giám ở trước cửa cung kiểm tra, đây là trạm kiểm soát thứ hai, đốitượng được cẩn thận kiểm tr.a chính là những hoàng tử này long tôn này, hôm naybởi vì nhiều người phức tạp, để phòng ngừa xảy ra phong ba, cho nên những tênthị vệ cùng thái giám trong cung không dám có nửa phần qua loa, đối với Vươnggia hoàng tử thì không dám kiểm tra, nhưng hạ nhân bọn họ mang đến , tất cả đềuphải kiểm kỷ, sau đó ghi danh vào trong danh sách, nếu như xảy ra chuyện gì,Vương Phủ các nhà muốn chạy trốn trách nhiệm cũng không thoát được.


Nam Cung Diệp dìu PhượngLan Dạ xuống xe ngựa, chỉ thấy rất nhiều người đã đến, lúc này trước cửa cungđã vắng lạnh rất nhiều, khi đoàn người bọn họ đi tới, tổng quản thái giám canhgiữ ở trước cửa vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, sớm đã dẫn người cung kính thỉnhan.


"Chúng tiểu nhântham kiến Tề vương Gia, Tề vương phi."
Nam Cung Diệp thật cũnglàm khó hắn, vung tay lên: "Đứng lên đi, làm việc cho tốt."
"Dạ, Tề vươngGia."


Phượng Lan Dạ mắt lạnhliếc xuống, tổng quản thái giám hậu cung này cũng là vô cùng biết chuyện, xemra là ngươi có thể sử dụng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khôn khéo nươngtheo làn gió, biết thỉnh an Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sau khi vừa luiđi đã đổi sắc mặt, thật tình nghiêm túc cẩn thận tr.a xét hạ nhân Tề vương phủ,sau đó theo thứ tự ghi tên vào trong danh sách, đợi đến tất cả mọi chuyện xử lýhoàn tất, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới dẫn người đi vào cửa nội cung.


Phía sau tổng quản tháigiám kia càng phát ra nịnh hót cung kính: "Tiễn Tề vương Gia, Tề vươngphi."
Phượng Lan Dạ hừ lạnh:"Thật là một kẻ nương theo chiều gió nịnh chủ."
Nam Cung Diệp lạnh lẻotrầm thấp mở miệng: "Ở trong cung để sinh tồn xưa nay điều như vậy, LanNhi không cần để ý."


Đoàn người xuyên qua cầunhỏ mái đình, thỉnh thoảng nhìn thấy ởtrong đó các cung nữ cùng thái giám, nơi nơi đều bận rộn, nhìn lại phía trướccách đó không xa, chính là người An vương phủ đang đi tới, An vương phi Tư MãVụ Tiễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, tựa hồ như đang tìm cái gì, vửathấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, sớm dừng lại thân thể, quay qua An vương Nam CungQuân bên người nói cái gì đó, ánh mắt của Nam Cung Quân nhìn sang, trên mặt hắnánh sáng ôn nhuận như ngọc vẫn không giảm, người An vương phủ ngừnglại.


Hai nhà vừa thấy mặt, NamCung Quân cùng Nam Cung Diệp liền chào hỏi trước, sau đó hai nam nhân này vừanói chuyện đi ở phía trước, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ đi ở phía sau, hainữ nhân cũng rất cao hứng, hiếm có trường hợp đi cùng nhau thế này.
" Tỷ cứ một mực chờmuội đấy?"


Tư Mã Vụ Tiễn nhỏ giọngnói, thật ra thì xe ngựa An vương phủ bọn họđã xuất phủ từ sớm rồi, bởi vì muốn đợi Lan Dạ, cho nên nàng phân phó phu xengựa đi chậm lại, sau khi vào cung, nàng cũng rất chầmchập tiêu sái , nhìn chung quanh, bởi vì nàng hiểu rõ cá tính Lan Dạ, biết nàngkhông thể nào đi sớm, nên chỉ có thể trì hoãn, cũng may Nam Cung Quân rất chịuphối hợp với nàng, cùng nhau thong thả đi, cuối cùng cũng đợi được người của Tềvương phủ.


"Muội biết tỷ sẽchờ, cho nên hôm nay đi hơi sớm."


Phượng Lan Dạ quảthật biết Tư Mã Vụ Tiễn sẽ đợinàng, cho nên buổi sáng hôm nay so với ngày thường đã dậy sớm một chút, nếukhông theo như cá tính của nàng, còn chậm hơn nữa kìa, hai người một lớn mộtnhỏ lôi kéo tay, dẫn một đốngngười phía sau cùng nhau hướng về GiaKhánh điện mà đi.


Hiện tại PhượngLan Dạ mặc dù không có cao gầy như Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng cũng đã ra dáng yểuđiệu thục nữ rồi, mặt mày như hoạ, đi tới chỗ nào đều rất làm người khác chúý, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại là một mỹ nhân, nên hai người thật giống như haiđóa hương sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ.


Gia Khánh điện, là nơichuyên môn dùng để tổ chức yến tiệc ở trong cung, bên trong điện lúc này tiếngngười ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều quan to trong triều cũng gia quyến đãđến, ba người một nhóm, năm người một đám cùng nhau nghị luận, tiếng sau caohơn tiếng trước, náo nhiệt không dứt.


Người của Tấn vương phủcùng Sở Vương phủ đã sớm tới, đang bị người ta bao quanh vây vàogiữa, hình thành hai phái nhân vật rất rõ ràng.


Hai bên đại điện, bàn gỗhình chữ nhật được xếp thành hàng theo thứ tự, trên bàn đã bày biện bình hoangũ sắc, trong bình cắm những đóa hoa kiều diễm, bên cạnh còn có khay đựng cácloại trái cây trân quý, rượu ngon thanh thuần, hương thơm xông vào mũi, ngoàira còn có các món thức ăn điểm tâm, chứa ở trong một hộp gỗ tử đàn khắchoa.


Cả đại điện, ngoảnh đầunhìn lại, tràn ngập đủ các loại màu sắc, đẹp như tiên cảnh.
Thanh âm lanh lảnh củathái giám vang lên: "An vương đến, An vương phi đến."
"Tề vương đến, Tềvương phi đến."


Trong đại điện, mâu quangđồng loạt nhìn sang, rất nhanh liền có người đi tới, vây quanh An vương cùng Tềvương để nói chuyện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn mặc kệ những người này,đi tới chỗ ngồi vừa đi vừa nói chuyện, tiểu nha hoàn của Tề vương phủ cùng Anvương phủ , cũng tự giác tìm một góc mà đứng.


Trong Gia Khánhđiện, chảy tràn ngập các loại màu sắc, trăm hoa đua nỡ, nhìn lại một cái đẹpkhông sao tả xiết.


Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn chưa nói thượng hai câu nói, thì liền có người bao vây, hiện tại thânphận của hai người các nàng là rất sang quý, cho nên những gia quyến của quantrong triều, thì chỗ nào cũng nịnh nọt, nàng một lời ngươi một câu , toàn bộhuyên náo không ngớt.


"Nghe nói An vươngphi cùng Tề vương phi rất đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hưtruyền."
"Đúng vậy a, đúngvậy a, rất là lộng lẫy, tối nay trên đại thọ của hoàng thượng, có thể nói là mỹnhân chói mắt nhất."


Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn nhìn nhau, hai người đều có chút phiền chán những nữ nhân này, cười đếnvẻ mặt nịnh hót dối trá, vừa nhìn liền biết nói không phải lời thật lòng, haingười vốn định tránh ra, thì bỗng cóngười chen vào.
"Phải không?"


Thanh âm này khí thế mườiphần, vừa nghe liền làm cho người ta không được tự nhiên, mọi người ngửng đầulên nhìn lại, chỉ thấy người vừa nói chuyện chính là Văn Tường công chúa màhoàng thượng sủng ái nhất, một thân hoa y VănTường công chúa ngoài cười nhưng trong không cười nhìn những gia quyến của cácquan to trong triều, những nữnhân này lập tức thấy ngọn gió khác liền thay đổi phương hướng.


"Mặc dù An vương phicùng Tề vương phi rất chói mắt, nhưng so với công chúa , tự nhiên là hơi thiếumột chút , Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa là sáng chói nhất tốinay."


Phượng Lan Dạ nhìn nhữngkẻ mang sắc mặt bà tám này, tương đối phiền chán, lạnh lùng liếc bọn họ một cái,vốn định không rãnh đâu mà để ý đến, nhưng hết lần này tới lần khác Văn Tườngcông chúa khuôn mặt mang theo ý cười ngăn trở đường đi của hai người bọn họ.


"Hoàng tẩu, VănTường vẫn một mực tìm người, sao người lại trốn tới cái chỗ này , đi, theo VănTường đi nói chuyện một chút."


Nàng giống như cô bé đưatay lôi Tư Mã Vụ Tiễn định đi, Phượng Lan Dạ đạm mạc nhìn Văn Tường công chúa,toan tính của nữ nhân này nàng nhìn một cái là biết được, thì ra muốn lôi Tư MãVụ Tiễn đi để cô lập nàng thôi.


Phượng Lan Dạ biết thì TưMã Vụ Tiễn tất nhiên cũng sẽ biết, sắc mặt trầm xuống, liền rút tay về nhànnhạt mở miệng: "Công chúa, yến hội sắp bắt đầu rồi, hay là đến chỗ ngồiđi."


Nàng xoay người lại chuẩnbị cùng Phượng Lan Dạ đi tới chỗ ngồi của mình, Văn Tường công chúa luôn luôntâm cao khí ngạo, vốn từ đáy lòng vẫn xem thường Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng nàng talà hoàng tẩu của mình nên đành chịu, mới vừa rồi nàng làm thế vì muốn cô lậpPhượng Lan Dạ, mới cư xử với Tư Mã Vụ Tiễn đúng mực và khách khí, ai ngờ nữnhân này lại không thèm cho nàng mặt mũi, nghĩ vậy sắc mặt không khỏi trầmxuống, đôi mắt từng đợt sóng ánh sáng lạnh dâng lên bắn vềphía Tư Mã Vụ Tiễn, thanh âm liền chìm đi vài phần.


" hoàng tẩu?"
Một ít nữ nhân nịnh nọtđang vây xem ở bên người, trước mắt cũng không tỏ rõ thái độ gì, tuy vậy họ vẫncó lòng muốn xem náo nhiệt, nhưng lại không có can đảm đành lặng lẽ lui vềphía sau một chút.


Hôm nay vẫn là ngày sinhcủa Hạo Vân đế, Phượng Lan Dạ không muốn làm cho Văn Tường gây náo loạn bừabãi, liền quay đầu nhỏ giọng với Tư Mã Vụ: "Công chúa đã nói vậy, tỷ cứ đitheo nàng ta đi, tỷ làm chị dâu cũng cần phải như thế."


Ai biết tiếng nói nàngvừa dứt, kia Văn Tường cũng không thèm mang ơn, ngược lại càng buồn bực thêm,khóe môi vẽ ra nụ cười châm chọc, khinh thường mởmiệng.
"Quả nhiên là vậthọp theo loài a."


Bên này đang nói chuyện,thì phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tấn vương phi Lâm MộngYểu cùng Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ đã dẫn một bang phu nhân đi tới, đúng lúcnghe được câu nói của Văn Tường công chúa, Lâm Mộng Yểu liền lấy khăn che miệngmà cười, run rẩy như một bông hoa xinh đẹp nơi u cốc.


"Muội muội, đây làtất nhiên , cho nên ngươi cần gì vì những thứ người không đáng giá mà làm chomình tức giận chứ, đừng quên ngày hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, chúng tahay là ngồi vào chỗ của mình đi, phụ hoàng sắp đến đó."


Văn Tường vừa nghe lờinói của Lâm Mộng Yểu tựa hồ cũng biết được trước mắt không thể tiếp tục giằngco, liền trợn mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ một cái, rồi xoay ngườiđi theo phía sau Lâm Mộng Yểu , những người khác tự nhiên cũng theo sát hainàng.


Lúc này, tổng quản tháigiám hậu cung đã đi đến, chỉ huy thái giám đem mọi người đưa tới chỗ ngồi riêngcủa mình, hoàng thượng cùng các nương nương sắp tới.


Trên đại điện, mọi ngườian vị xong, chỗ ngồi của các hoàng tử thì ở trên cao, sau đó theo thứ tự mà xếphàng xuống, trong triều thì bắt đầu từ nhất phẩm đại quan cùng gia quyến, sauđó là các đại quan cùng gia quyến khác, như thế đi xuống, Gia Khánh điện rộnglớn như thế nhưng xa xa nhìn lại một cái rốt cuộc bóng người cũng đông nghịt.Ngay giữa đại điện trãi một tấm thảm màu đỏ sang quý, có thêu bức hoạ longphượng trình tường, hết sức mỹ lệ.


Tề vương phủ cùng Anvương phủ chỗ ngồi nằm cạnh nhau, cho nên Phượng Lan Dạ nghiên thân thể cùng TưMã Vụ Tiễn nói chuyện, bỗng nhiên trước cửa đại điện vang lên tiếng hô lớn củathái giám.
" hoàng thượng giálâm."


" Mai Phi nươngnương giá lâm, Nguyệt phi nương nương giá lâm, Hoa phi nương nương giá lâm,Chiêu Nghi nương nương giá lâm, Miên phi nương nương giá lâm."


Xếp ở vị trí cuối cùngchính là một Tân phi tử mà hoàng thượng vừa sủng ái - ngũ phẩm tần, mọi ngườiđang tò mò, thì nghe thái giám bẩm báoxong, tất cả đều đồng loạt đứngdậy, cúi đầu, bất quá khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua, phần lớn mọi người đềunhìn xem Miên phi nương nương đến tột cùng là ai.


Đi đầu chính là Hạo Vânđế, một thân Minh hoàng long bào, đầu đội kim quan, khí thế uy nghiêm, ánh mắtsắc bén, hào quang trải rộng, chỉ một ánh mắt đã làm cho mọi người phải cẩnthận từng li từng tí, vị hoàng đế này cũng không phải là người bình thường,chẳng những hiếu dũng thiện chiến, hơn nữa tinh thông mưu lược, lại càng vôcùng giỏi về suy đoán lòng người, cho nên Thiên Vận hoàng triều mặc dù sóngngầm quỷ dị bốn phía, động tay động chân, nhưng chân chính đối mặt với vị hoàngđế này, mọi người cũng đàng hoàng cẩn thận, không dám khinh thường.


Một thân minh hoàng Longbào, uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đi bên cạnh hoàng thượng, không phải là Mai Phinữa, mà là một vị nữ tử bao phủ cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, quyếnrũ động lòng người, ánh mắt thật giống như một hồ nước trong xanh, một đầu tócđen tựa như thác nước xoã xuống, vừa đi vừa chuyển động, dáng điệu thướt thanhiều vẻ, cao sang mềm mại mà đáng yêu, nữ tử này quả thật là trời sanh vưuvật, xem ra hoàng thượng rất thích vị phi tửnày rồi, mọi người đều suy đoán như vậy, nhìn lại mấy vị nương nương ở phíasau, sắc mặt đều âm u, tựa hồ rất mất hứng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý,từ xưa nay nữ nhân thất sủng, phần lớn đều ghen ra mặt.


Hạo Vân đế dẫn đầu ngồixuống, mấy người phi tần phía sau tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, lúc nàyhoàng thượng mới không nhanh không chậm mởmiệng.
" Cùng ngồi xuốngđi."
" tạ ơn phụ hoàng (hoàng thượng )."


Mọi người rối rít ngồixuống, lúc này nhạc trúc đã vang lên, ngoài cửa đại điện có người mặc quần áokhiêu vũ của cung đình, vũ cơ chậm rãi đi vào, trong lúc nhất thời giống nhưnhiều con bướm bay tán loạn, làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn, bất quámọi người nào có lòng dạ mà xem những thứ này vũ đạo, chỉ chú trọng vào nữtử bao phủ khăn che mặt đang ngồi ở bên cạnh Hạo Vân đế, quan hệ của haingười rõ ràng vô cùng thân ái,xem ra tất cả đều là sự thật, hoàng thượng quả nhiên mê luyến vị nữ tử này.


Phượng Lan Dạ mắt lạnhnhìn tất cả mọi chuyện ở phía trên, sau đó làm như không có chuyện gì xảy racầm lấy đôi đũa ngọc, gắp lấy một khối điểm tâm nhẹ nhai rồi từ từ nuốt, cũngkhông thèm xem ca múa, bên cạnh Nam Cung Diệp quan tâm nghiên nửa người qua hỏithăm: "Nàng không sao chớ"


Vừa rồi hắn thấy VănTường gây khó khăn cho các nàng, hắn vốn định qua giải vây, nhưng sau đó cũngkhông có bước qua.
Phượng Lan Dạ cười lắcđầu, nàng có thể có chuyện gì, rượu ngon thanh thuần, ca múa mừng cảnh tháibình.


Một khúc kết thúc, trongđại điện, vũ cơ cung đình lui xuống, lúc này lễ nghi quan của hộ bộ tiếnlên đứng ở ngay giữa đại điện, cung kính cẩn thận mởmiệng: "Hôm nay là ngày đại thọ của hoàng thượng, ngô hoàng nhân từ anhminh, không muốn tổ chức phô trương tất cả nghi lễ đều đơn giản đi, hiện tạibắt đầu lễ quỳ bái hoàng thượng."


Lễ nghi Quan lời nói vừarơi xuống, xoay mình dẫn đầu quỳ xuống, trong đại điện, mọi người đều đứng dậy,bao gồm các vị hoàng tử Long Tôn, còn có mấy vị hậu phi bên người hoàng thượng,tất cả đều đứng dậy, ngay giữa đại điện rộng lớn, theo vị trí thứ tự, nhấttề quỳ xuống lạy.


"Chúc hoàng thượngphúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngàynày."
Bên trong Gia Khánh điện,tiếng hô vang thành một mảnh, mọi người dập đầu liên tiếp ba cái, Ngô Vân đếmặt mũi đã ôn hòa mấy phần, chậm rãi phấttay: "Tất cả đứng lên đi."


Mọi người lần lượt đứngdậy, đi về chỗ ngồi của mình.
Lễ nghi quan của hộ bộmột lần nữa đi tới giữa đại điện, quét mắt các vị hoàng tử cùng đại quan trongtriều một cái, thanh âm trầm hữu lực vang lên: "Bây giờ là các vị hoàng tửcùng các vị quan viên dâng tặng lễ vật mừng thọ."


Lễ nghi quan nói xong,liền lui xuống về chỗ ngồi.
Hạo Vân đế ngồi trên caohíp lại con ngươi, quét một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Nhịhoàng tử Tấn vương Nam Cung Trác.


Thái tử đã qua đời, Tấnvương là con trai lớn nhất, tất nhiên hắn nên bắt đầu trước, Tấn vương Nam CungTrác trên gương mặt hiện lên nụ cười tà mị, chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìnmọi người một cái, cuối cùng mỉm cười mởmiệng: "Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng, mọi việc lấy dân làmđầu, cho nên hôm nay quà tặng của nhi thần là Kim Chi Ngọc tuệ."


Nam Cung Trác tiếng nóidứt, hạ nhân của Tấn vương phủ ở phía sau, liền mang một hộp lễ vật đi ra, bướctới chính giữa đại điện, mọi người nhìn lại, thấy hộp gấm đó cũng không có kỳlạ, chỉ hoa lệ một chút mà thôi, không biết Kim Chi Ngọc Tuệ đến tột cùng làvật gì?


Chỉ thấy hộp gấm mở ra,trong hộp là một nhánh kim quang lập lòe cùng với cây lúa màu xanh bằng ngọc,Tấn vương Nam Cung Trác đi tới, cầm lấy cành kim quang lập lòe kia, nội liễmtrầm ổn mở miệng: "Màu vàngcủa cành kim quang ngụ ý Giang Nam nhất mạch lúa mì, vụ mùa thu hoạch năm naytràn đầy màu vàng, tựa như cả vùng đất bao phủ một tầng màu vàng óngánh."


Nam Cung Trác nói xong đểxuống cành kim quang kia, lại cầm lấy cành bông lúa xanh ngọc, chậm rãi mởmiệng: "Bông lúa màu xanh biếc này tượng trưng cho mùa thu hoạch lúa nướctốt nhất năm nay, nhi thần đã nhận được tin tức, năm nay các nơi thuhoạch có thể nói một mảnh trúng mùa, cho nên lễ vật này mới gọi là Kim CànhNgọc Tuệ, hôm nay đại thọ của phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng khỏe mạnhtrường thọ, hơn nữa chúc Thiên Vận hoàng triều vạn dân tề nhạc, thiên hạ vĩnhviễn Thái Bình."


Lễ vật của Tấn vương phủcó thể thấy có một phong cách riêng, Nam Cung Trác vừa về tới chỗ ngồi, liềnnghe được trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm, những đại thần trongtriều kia, không khỏi phụ họa gật đầu, tiếng đồng ý vang thành một mảnh, ngồitrên cao Hạo Vân đế hài lòng gật đầu, đôi mắt sắc bén sâu không lường được kiahiện lên vẻ ôn nhuận hiếm thấy, ngồi ở hoàng đế bên người không xa, Mai Phinương nương vừa nhìn thấy thần sắc của hoàng thượng, cuối cùng cũng lộ ra khuônmặt tươi cười.


Lễ vật của Tấn vương phủđược thu nhận, tiếp theo là lễ vật của Nam Cung phủ, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếpluôn luôn làm việc khiêm tốn, không có ý với bất kỳ đảngphái tranh giành nào, xưa nay hắn chỉ yêu âm luật, cho nên đối với đại thọ củaphụ hoàng, lễ vật cũng vô cùng đơn giản, lễ vật Nam Cung phủ dâng lênh nghênhđón một mảnh thở dài, nhưng hoàng thượng cũng không có mất vui, sắc mặt khôngđổi lệnh cho người ta nhận xuống, lúc đến phiên Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạkhông khỏi nở nụ cười, ngồi ở bên người nàng NamCung Diệp lập tức chú ý đến tâm tình vui vẻ của nàng, nhỏ giọng mở miệng.


"Lan Nhi, nàng đãlàm cái gì?"
Hắn chỉ biết hôm đó, nàngđã động tay động chân, nhưng không biết vật kia là cái gì?
Phượng Lan Dạ mở trừnghai mắt, cười nhẹ mở miệng: "Xem rồi sẽ biết."


Nói xong liền không để ýtới Nam Cung Diệp nữa, vẻ mặt mang ý cười nhìn Sở Vương Nam Cung Liệt đang đứngở ngay giữa đại điện, chỉ thấy hạ nhân Sở Vương phủ đã mang ra một hộp dàikhoản mười hai thước, làm cho rất nhiều người ngắmnhìn, mọi người thỉnh thoảng nghịluận, không biết Sở Vương phủ năm nay tặng lễ vật gì, năm ngoái bọn họ đoạtđược ngôi vị đầu, năm nay chắc sẽ không đoạt lần nữa chứ.


Sở Vương Nam Cung Liệt vẻmặt đầy ý cười, mặt mày cuồng ngạo, tựa hồ có chút tự hào, nhìn về phía Hạo Vânđế trên cao.
"Đây là trời giángkỳ vật, nhi thần không dám tự mình làm của riêng, nên lập tức phái người ra roithúc ngựa đưa vào Cung, để hiếntặng cho phụ hoàng."
"Trời giáng kỳvật?"


Trong điện một mảnh nghịluận vang lên, rất nhiều đại quan trong triều đều cố sức duỗi dài cái cổ, muốnnhìn xem đến tột cùng là vật gì, Phượng Lan Dạ vẫn ngồi không nhúc nhích, khóemôi treo cười lạnh bộ dạng đang xem kịch vui, một bên Tư Mã Vụ Tiễn quét nhìntrong điện một cái, không có hứng thú với bọn người kia, nhưng đối với vẻ mặtPhượng Lan Dạ thì có chút hứng thú, liền nghiên người qua hỏi thăm: "Ngươibiết đó là món đồ gì không?"


Phượng Lan Dạ hất hấtcằm, ý bảo Vụ Tiễn nhìn xem, lúc này người của Sở Vương phủ đã mở ra cái hòmgấm.


Một con rồng phỉ thuýhình dạng bay lên không dài khoản mười một thước (TT:ta không biết rõ một thước bao nhiêu mét nên giữ nguyên văn), trongsuốt xanh biếc, loang loáng như mặt đầm, vừa nhìn cũng biết là thứ tốt, mộtkhối phỉ thúy lớn như vậy, chưa nói đến việc nó có phải là kỳ vật trời ban haykhông, chỉ riêng khối phỉ thúy thôi cũng đã là bảo vật hiếm thấy của thế gian,huống chi nó được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ như thế, nên một lúc nhất thời trongđại điện mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.


Có người cao hứng, có ngườibuồn bực, có người tức giận khó chịu.


Tấn vương Nam Cung Trácvừa rồi còn thật cao hứng, đến khi thấy bảo bối của Nam Cung Liệt vừa hiệnthân, lập tức âm ngao vô cùng, chẳng lẽ hôm nay lại là lễ vật của Sở Vương phủđứng nhất, càng nghĩ càng không cam lòng, tại sao những thứ tốt đều bị hắngiành trước.


Trong đó những đại thầnthuộc phe Sở Vương , khen không dứt miệng.
Hạo Vân đế nhếch môi, lộra nụ cười hiếm thấy, trong con ngươi sâu u hiệnlên hứng thú , mắt không nháy không chớp nhìn con rồng phỉ thuý kia.


Phượng Lan Dạ mắt lạnhnhìn tất cả, từ xưa nay hoàng đế cho dù khôn khéo cơ trí hơn nữa, chỉ sợ cũngchạy không thoát quyến rũ của những kỳ vật mang điềm báo trước, Nam Cung Liệtthật là có tâm tư a, nếu không phải mình đã động tay động chân, chỉ sợ hôm naylễ vật của hắn đúng là hạng nhất, nàng nghĩ đến việc hắn lợi dụng mình, khóemôi lên nụ cười.


Tối hôm đó, nàng đã bỏmột chút đan dược trên mình con rồng, đan dược này có màu đỏ , khi gặp nhiệtthì chảy ra, không biết ngọc long phun ra chất lỏng màu đỏ, thì Hạo Vân đế sẽtức giận như thế nào?
Phượng Lan Dạ đang nghĩđến nhập thần, ở một bên đại điện đã có người kêu lên.


"Ngọc long chảymáu."


Một lời rơi xuống, cảđiện biến sắc, không khí yên lặng ch.ết chóc, vừa rồi Nam Cung Liệt một thânngạo khí lập tức sắc mặt đại biến, tái nhợt thành một mảnh, hắn cẩn thận đi quaxem xét, quả thật nhìn thấy trong miệng của ngọc long chảy ra dòng chất lỏngmàu đỏ, thật đúng là như ngọc long đang hộc máu, hắn lập tức liền nghĩ đếnthích khách đêm hôm đó xông vào Sở Vương phủ, không ngờ người đó đã động vàongọc Long này, vậy mà lúc trước hắn vẫn nghĩ không ra, thích khách kia đến tộtcùng là muốn làm gì? Không ngờ một người thông minh tài trí như hắn lại phạmphải sai lầm này, cuối cùng là người phương nào đã động tay động chân, Nam CungLiệt phịch một tiếng quỳ gối trên đại điện, con ngươi tàn bạo, lạnh lùng quétnhìn về phía mấy hoàng tử trên điện, ánh mắt hoài nghi hết lần này đến lần khácxẹt qua bọn họ, nhưng trong miệng vẫn thành khẩn với hoàng thượng.


"Nhi thần đáng ch.ết,xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần đáng ch.ết."
Ngồi ở trên cao Nguyệtphi vốn đang đắc ý, xảy ra tình huống lúc này kịch liệt hoảng hốt, không khỏitừ chỗ ngồi trên cao chạy xuống quỳ gối trên đại điện cùng Nam Cung Liệt, buồnbã mở miệng.


"Xin hoàng thượng bỏqua cho Liệt nhi một mạng, hết thảy đều là lỗi của thiếp thân, xin hoàng thượngtha thứ."


Trong điện tình huống lậptức thay đổi, vừa rồi xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, các hoàng tử công chúađều biến sắc, tuy nói Sở Vương phạm sai lầm, không liên quan đến người khác ,nhưng nếu như hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ cũng không có kết quả gìtốt, cho nên trong đại điện, trừ tiếng thở ra không còn một chút tiếngvang nào khác.


Hạo Vân đế ngồi ở trêncao con ngươi híp lại, quét mắt nhìn hai mẫu tử Nguyệt phi ở dưới điện, tựa hồnhư không quá để ý, phất phất tay.


" hôm nay là đại thọcủa trẫm, cần gì khẩn trương như vậy, Liệt nhi cũng chỉ là một mảnh hảo tâm,trẫm cũng không tin đây là thần vật trời ban, hãy đứng lên đi."


Sở Vương Nam Cung Liệt cóchút khó tin, vốn tưởng rằng mình khó thoát kiếp nạn, không nghĩ tới lại khôngcó chuyện gì, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ mẫu phi đứng dậy,thân là phi tử của hoàng thượng, Nguyệt phi hiểu rõ hoàng đế hơn Nam Cung Liệtnhiều, mặc dù Hạo Vân đế mặt ngoài một mảnh nhu hòa như không có chuyện gì,nhưng e rằng đáy lòng đã nổi giận, Liệt nhi lần này chỉ sợ là công dã tràngrồi, bất quá giữ được một mạng vẫn quan trọng hơn, nên nàng cũng không dám nóithêm gì nữa, kế tiếp không khí căng thẳng hơn rất nhiều.


Tiếp theo là đến phiên Anvương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân không nói lời nào, nhìn về phía Tư MãVụ Tiễn, Tư Mã Vụ Tiễn và hắn cùng nhau đứng lên, cung kính mởmiệng.


"Phụ hoàng đại thọ,bất kể kỳ trân dị bảo như thế nào đều khó lọt vào mắt của phụ hoàng, nhi thầnvì tỏ tâm ý, đã tự mình thêu một bức hoạ, xin phụ hoàng ngắm thưởng."


Tư Mã Vụ Tiễn vung taylên, người An vương phủ ở phía sau chạy vội lên, kéo ra một màn cẩm tú, dài nămthước, chiều rộng hai thước, một cái nhìn lại, nơi nơi núi sông thanh tú, giangsơn gấm vóc, bên bờ có người làm ruộng dệt vải, trong sông có người giăng lướiđánh cá, phía dưới có bốn chữ lớn màu đen, thiên hạ thái bình.


Bức tranh gấm thiêu vừamở ra, mọi người trên đại điện thỉnh thoảng gật đầu một chút, khen ngợi khôngngừng, không khí cứng ngắc mà lúc trước Liệt Vương mang đến cuối cùng cũng hòahoãn xuống, Hạo Vân đế vẻ mặt đã nhu hòa một chút, bất quá sâu trong đồng tử sựâm u vẫn chưa giải toả.


Tề vương Nam Cung Diệpthờ ơ nhìn hết thảy sự việc trong điện, sau đó nghiêng thân hỏi: "Nàngđịnh làm thế nào đây?"


Phượng Lan Dạ mím môicười, cũng không để ý tới hắn, lúc này mảnh gấm thiêu của đã An vương phủ bịthu vào, đến phiên Tề vương phủ bọn họ, năm trước Tề vương phủ cũng không cótặng lễ vật, nên mọi người cũng không có hi vọng gì, nhưng lúc này Nam CungDiệp đã đứng lên.


Tề vương Nam Cung Diệpluôn luôn ru rú trong nhà, bí hiểm, hôm nay lại công khai làm nhân vật nổi bật,nên trong đại điện nhiều thiếu nữ tử nhìn đến ngây người.


Tề vương quả nhiên là mỹnam tử hiếm thấy trong thiên hạ, hai đầu lông mài tuấn tuyển bức người, giở taynhấc chân tự phát ra ánh sáng rực rỡ, kích động lòng người.
Nhưng mà nhìn qua hắn rấtlạnh khốc, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.


Phượng Lan Dạ chậm rãiđứng lên, cũng không nhìn người bêncạnh, ngửng đầu lên nhìn về phía Hạo Vân đế, chậm rãi mở miệng: "Đại thọcủa phụ hoàng, Tề vương phủ cũng chuẩn bị hạ lễ, xin phụ hoàng vui lòng nhậncho."
Phượng Lan Dạ một lời rơixuống, lập tức có người đem đàn đưa tới.


Tin đồn Tề vươngphi cầm kỹ nhất tuyệt thiênhạ, đáng tiếc rất nhiều người cũng chưa từng được nghe qua, lần này vừa thấy,mọi người không khỏi nhiệt tình dâng cao.


Tề vương phủ lấy Hoa Ngạccầm đầu dẫn thêm mấy tên tỳ nữ uyển chuyển đi lên, tám tên tỳ nữ mặc HồngY đồng loạt đứng ởngay giữa đại điện, mọi người vừa nhìn, không biết Tề vương phủ định làm trògì, không khỏi nhỏ giọng nói thầm.


Phượng Lan Dạ đã ôm cầmbước lên, hai gã thái giám mang ra cầm thai (bàn để cây đàn), bày ở ngay giữađại điện, Phượng Lan Dạ đặt cầm lên đó rồi ngồi ở ngay giữa đại điện.
Tiếng đàn mênh mông vanglên, tám tên tỳ nữ bên người liền bắt đầu múa.


Ống tay áo nhẹ mỏng nhưmây, bay, múa, nhúng, xoay tròn, cả điện nhuộm màu đỏ tươi.
Tiếng đàn réo rắt xa xa,vang vọng ở trên đại điện.
Linh hoạt kỳ ảo dễ nghe,thật giống như ngọc châu rơi vào cái khay, như tiếng suối réo rắc, mọi ngườitựa hồ như đến một nơi có nhiều hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo.


Bỗng nhiên, trong đạiđiện có nhiều loài hoa run rẩy, mấy bó hoa tươi trên bàn, rối rít bức khỏi cànhbay lên, nhắm giữa không trung mà phi, chậm chạp mà có tiết tấu.
Một, hai , ba .


Càng ngày càng nhiều,người người nhìn thấy quang cảnh trướcmắt như thế, đều hứng thú mười phần, người chưa từng thấy qua cảnh tượng này,thì ngay cả hít thở cũng khó khăn, đôi mắt mở lớn, tựa hồ rất khó để tin, tiếngđàn này lại có thể khiến cho Hoa bứt ra khỏi cành, còn mang theo làn hương thơmđộng lòng người.


Nhìn lại tiểu nha đầuđang ngồi ngay ngắn ở trước đài cầm, thật giống như trích tiên cưỡi trên đoámây hồng sắc, toàn thân linh động, mặt mày trong sáng xinh đẹp tuyệt trần,những ngón tay ngọc nhỏ và dài, uyển chuyển lướt trên dây đàn, hương thơm nhưlan toả từ trên đầu ngón tay.


Mọi người chỉ cảm thấylòng ngực hít thở không thông, điều tuyệt đẹp nhất thế gian, cùng lắm cũng chỉgiống thời khác này mà thôi.


Tấn vương Nam Cung Tráccon ngươi hiện lên sự tham lam, tiểu nha đầu này đáng lý phải là đồ của hắn mớiđúng, sao lại để cho Tề vương chiếm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tềvương đạt được, trong lòng dấy lên sự âm u khó lường


Sở Vương Nam Cung Liệtlúc trước thập phần cao hứng, nhưng thời khắc này hắn có vẻ buồn bực phiềnlòng khó chịu.


Không nghĩ tới nha đầunày càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng làm cho người ta dời không ra tầmmắt, tương lai nhất định sẽ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hoặclà một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh .


Nhìn xem hoàng thượngngồi ở trên cao là biết, hoàng thượng khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ giờ phút nàyđang vì tiếng đàn và khung cảnh mà nàng mang lại khiến hắn thấy an nhàn.
Trong đại điện một mảnhnhu hòa, không có một chút tiếng vang ầm ỹ.


Những cánh hoa trôi nổigiữa không trung đã nhập lại thành hai trái cầu hoa rực rỡ, càng lúc càng lớn,ánh mắt mọi người cũng theo sự chuyển động của nó càng lúc càng say sưa, khôngbiết kế tiếp còn khung cảnh hoành tráng kỳ lạ nào nữa.


Lúc này tiếng đàn độtngột trầm xuống, Một tiếng trống bong vang lên, Hoa cầu đột nhiên vở ra , cánhhoa bay lả tả phiêu tán rơi xuống, tựa như một trận mưa hoa.


Cả điện mưa hoa rơi xuốngkhắp nơi, những người xung quanh không tự chủ được mà đứng lên, ngẩn ngơ bấtđộng, trong mắt chỉ còn có những nữ tử mặc áo hồng vũ động như tinh linh.
Hết thảy thật giống nhưtrong giấc mộng.
Mọi người thậm chí nghingờ bản thân đang nằm mộng.


Tề vương Nam Cung Diệploé lên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, khóe môi nở nụ cười hiếm thấy.
Gương mặt tuyệt mỹ luônluôn lãnh khốc, lúc này lại bao phủ một tầng ánh sáng, chảy tràn ngập các loạimàu sắc, thanh tuyệt động lòng người, đôi mắt thâm thúy không nháy không chớpnhìn vào giữa không trung.


Một màn này làm sợ hãibiết bao nhiêu người, ghen tỵ biết bao nhiêu người.


Giữa cơn mưa hoa từ khôngtrung đột nhiên rớt xuống một đôi câu đối ghi lời chúc, giống như được treo ởgiữa không trung vậy, chỉ thấy chữ viết trên tranh rõ ràng sắc nét, Hạc toánthiên niên thọ, Tùng linh vạn cổ xuân. (TT: để ta tralại hai câu này rồi bổ sung sau vì thấy hơi là lạ nên phải xem lại bản tiếngTrung đã)


Hôm nay thật là kỳ quanxuất hiện, hai câu chúc cứ như vậy mà lơ lửng giữa không trung, mắt thấy tiếngđàn đột nhiên thu lại, trên đại điện hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mà tám tên nữtỳ Hồng Y đã bày ra một thế đứng, Phượng Lan Dạ ở ngay giữa ôm cầm dựng thẳng,lúc này Ngô Vân đế không nhịn được tán thưởng: "Thật là rất nổi bật, đươngthời chỉ có một."


Tám tỳ nữ cùng Phượng LanDạ, mỗi người một tư thế, đoan đoan chánh chánh, bày ra một chữ thọ to đỏ tươirõ nét.


Hạo Vân đế tiếng nói vừadứt, đại thần hai bên đại điện khôngnhịn được vỗ tay không ngừng vang động mà kéo dài, hôm nay đại thọ của hoàngthượng , lễ vật của Tề vương phủ là nổi bật nhất, không nghĩ tới Tề vương luônluôn không tặng lễ, một khi tặng lại xuất chúng như vậy.


Lúc này ngay giữa đạiđiện Phượng Lan Dạ vung tay lên, mọi người lui xuống, nàng vung tay một lầnnữa, hai bức tranh chữ từ không trung rơi vào trên tay của nàng, lập tức cóthái giám tiến lên nhận lấy.


Trong điện lần nữa vanglên tiếng vỗ tay sôi nỗi, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Phượng Lan Dạ ưunhã rời đi, đến bên người NamCung Diệp.
Lúc này Tấn vương cùng SởVương trong lòng đều rất sâuhối hận, sớm biết nha đầu này có khả năng như thế, vì sao lại không công tặngcho Tề vương Nam Cung Diệp.


Tam hoàng tử Nam CungTiếp cũng tràn đầy cảm xúc, ngây ngốc nhìn vềhướng Phượng Lan Dạ đang ngồi, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm thì tức giận trừngmắt liếc mẫu phi của mình, nếu không phải mẫu phi không chịu giúp hắn, thì hiệntại Lan Dạ đã là hoàng tử phi của hắn.


Trong điện, trừ những namtử, thì tất cả những nữ nhân kia đều đỏ mắt, không ngờ hôm nay tiểu nha đầu nàymột lần nữa phóng ra tia sáng lớn vậy, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, ngay cảhoàng thượng cùng các đại thần cũng đối với nàng khen không dứt miệng, chỉ sợngày mai cả An Giáng thành đều biết Tề vương phi là một mỹ nhân kinh tài tuyệtdiễm, là một nữ tử hiếm thấy trong thiên hạ.


Đám người Lâm Mộng Yểucùng Tô Nghênh Hạ luôn luôn tự cho mình rất cao, cũng không dễ dàng đem ngườikhác để vào trong mắt, lần này không ngờ hôm nay lại để cho nha đầu này cướpđoạt hết quan vinh, lúc này trong lòng khó chịu như có vạn mũi kim đâm phải,nhất là Tô Nghênh Hạ, ban đầu Sở Vương vốn đứng đầu, nhưng hết lần này tới lầnkhác Tề vương phủ đã chiếm đầu khôi, điều này càng làm cho nàng căm hận vạnphần.


Trừ hai cô gái này, thìVăn Tường cùng Văn Bội công chúa không thoải mái nhất rồi, vì hôm nay tuy nóilà đại thọ của phụ hoàng, nhưng các nàng xuất hiện vì muốn xem một chút trongtriều có người nào là nhân tài xuất sắc để chọn lựa làm phu tế, nhưng hiện tạinhìn lại một cái, tất cả mọi người trong điện đều nhìn chăm chú vào nha đầunày, làm sao mà các nàng không căm hận được.


Phượng Lan Dạ a, PhượngLan Dạ, ngươi thật có bản lãnh cướp đi danh tiếng mà.


Văn Tường công chúa gươngmặt hết trắng rồi lại xanh, nàng vốn nhìn trúng Đại tướng quân Tây Môn Vân,nhưng Tây Môn Vân cứ một mực nhìn nha đầu này, căn bản là không có nhìn nàng,điều này làm cho nàng hận giết không được nữ nhân này, nhưng trong lúc này,không phải là thời cơ tốt để nàng làm thế.


Các hoàng tử dâng tặng lễvật xong, kế tiếp là các đại thần trong triều, bắt đầu trước là thần tử tamcông (gồm có thái sư, thái phó, thái bảo), nhưng những thần tử này nào dám đoạtđi vinh quang của các hoàng tử, cho nên đợt tặng lễ cũng có vẻ yếu kém hơn, HạoVân đế đã có chút ít mệt mỏi, vung tay lên phân phó thái giám đem thọ lễ củađại thần toàn bộ thu lại, kế tiếp chính là vũ khúc của cung đình, mọi người bắtđầu ăn uống nói chuyện.


Ánh mắt của rất nhiềungười điều nhìn vào Phượng Lan Dạ, tối nay nàng làmột nhân vật truyện kỳ.


Nam Cung Diệp một thânlạnh lẽo, quanh thân tiêu điều ch.ết chóc, gương mặt tuấn dật xuất sắc lại càngbao phủ dày sương lạnh, thấy người khác vẫn nhìn chăm chú vào Phượng Lan Dạ,trong lòng của hắn rất khó chịu, cho nên giờ phút này thật giống như người khácđã thiếu hắn mấy trăm vạn lượng vậy, nên trong lúc nhất thời không ai dám tớiđây nói chuyện.


Bên cạnh Tư MãVụ Tiễn không quên chúc mừng Lan Dạ.
" Lan Dạ, chúc mừngmuội, hôm nay thọ lễ của Tề vương phủ đã đứngđầu, còn được phụ hoàng khen ngợi nữa."
" Các ngươi cũngkhông kém."


Phượng Lan Dạ gật đầu,lời nàng nói rất thực lòng, lễ vật của An vương phủ rất có ý nghĩa, bất quá nhớtới lễ vật của Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ không khỏi buồn cười, sau đó ngửngđầu lên nhìn về phía Nam Cung Liệt, thì vô tình chạm phải một đôi mắt sâu khônglường được.


Đáy mắt của Sở Vương NamCung Liệt tựa hồ mang theo rất nhiều ý vị thâm trường, bất quá Phượng Lan Dạcòn không có kịp nhìn kỷ, thì Nam Cung Diệp ở bên cạnh đã đưa tay lôi kéo nàngnói chuyện.
" Lan Nhi, nàng nhìncái gì đấy?"


Phượng Lan Dạ quay ngườinhìn lại, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn dật của Nam Cung Diệp bao phủ sương lạnh,trong đôi mắt sâu u kia lạnh giá không ngừng trải rộng, tựa hồ như có cái gìsắp bộc phát vậy.
" Sao thế?"


Phượng Lan Dạ nhìn rangười nầy đang tức giận, chẳng qua nàng không biết hắn giận cái gì, cau mày lấylàm kỳ quái, đáng tiếc Nam Cung Diệp không nói gì, im lìm khó chịu, sau đó đemmột khối điểm tâm nhét vào trên tay của nàng: "Ăn cái này đi, không một tílại la đói."
"Một quái nhânmà."


Phượng Lan Dạ bĩu môi,sau đó cúi đầu ăn điểm tâm, ở bên cạnh Tư MãVụ Tiễn nhìn thấy tình huống bên này, lập tức lòng dạ hiểu rõ, Tề vương đangbực cái gì, bất quá nàng cũng không muốn vạch trần, vẫn thanh tao lịch sự ngồi ởbên người Nam Cung Quân ăn điểm tâm, trong lòng âm thầm cao hứng.


Xem ra Tề vương rất thíchLan Dạ, nên mới sinh hờn dỗi, chẳng qua là vì ghen thôi, đáng tiếc Lan Dạ cáigì cũng không biết, nên làm cho Tề vương ăn bực bội, Lan Dạ thông minh như vậy,tin tưởng rất nhanh sẽ từ từ hiểu ra, chỉ tiếc nàng ấy còn quá nhỏ, Tề vươngphải chờ đợi, hơn nữa còn phải đề phòng nhiềungười như vậy.


Sau bữa tiệc, hoàngthượng đã mệt mỏi, liền dẫn mấy vị hậu phi lui xuống, tiết mục kế tiếp vẫn chỉnghe hí khúc thôi, hơn nữa buổi tối vẫn còn một tiệc rượu.


Thiên điện của Gia Khánhđiện, trên đài cao tạm thời đã bắt đầu hát xướng, mấy vị Vương gia, tam côngđại thần, lần lượt ngồi xuống, nhất nhất đều nhìn trên bàn, nhưng không biết cómấy người đang thật lòng nghe hát, lại có bao nhiêu người trong lòng đang tínhquỷ kế?


Phượng Lan Dạ híp mắt lạimột chút, ngáp một cái, ngày hôm nay thức dậy sớm một chút, lúc nãy còn phảiđánh đàn nên giờ mệt mỏi rồi, nghe hí khúc hừ hừ nha nha này, nàng nửa điểmhứng thú cũng không có, mà ở bên cạnh Nam Cung Diệp cũng không kiên nhẫn, bấtđắc dĩ mới ngồi vững, thật nóng lòng muốn bỏ đi.


Bất quá bọn người cácnàng cũng không có chịu tội lâu, liền có người đứng dậy đi tản bộ.
Tư Mã Vụ Tiễn nhìn PhượngLan Dạ một cái rồi cũng đứng lên, đưa tay kéo nàng: "Chúng ta đi ra ngoàitản bộ một chút."
" ừ."


Phượng Lan Dạ đứng dậycùng Nam Cung Diệp chào hỏi một tiếng, liền dẫn Diệp linh cùng Hoa bồ đi theoTư Mã Vụ Tiễn ra ngoài, hai người cùng khỏi Gia Khánh điện, đứng trong hoa viêncách đó không xa để ngắm hoa.


Trong vườn hoa, thỉnhthoảng nhìn có bóng người qua lại, vì đại bộ phận cũng không muốn ngồi trong đónên chạy ra đây, ba người một đám, năm người một nhóm nói nói cười cười, ở bốnphía vườn hoa đi dạo .
Bỗng nhiên cách đó khôngxa có tiếng nói.


" Hôm nay Tề vươngphi có thể nói một thân toả hào quang, chẳng những hoàng thượng, mà nhiều ngườiở trong điện cũng nhìn nàng không dời tầm mắt, may là nàng tuổi không lớn, nếukhông nhất định là họa thủy."


Một đạo thanh âm khinhthường đột nhiên tăng âm điệu: "Nàng ta chính là một con hồ ly, còn nhỏ đãbiết dụ dỗ, chuyên phác câu mất linh hồn nam nhân."


Nữ nhân này thanh âm vừanghe đã biết là Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, Lâm Mộng Yểu sở dĩ tức giận, là bởivì phu quân mình cả bữa tiệc đều ở ngắm nhìn người đàn bà kia, hơn nữa vẻ mặtcòn mang tiếc hận, điều này không làm nàng khó chịu sao được, thật giống như cócái gì đó đè nặng trong lòng, không thể để xuống được.






Truyện liên quan