Chương 4: “Kiếp người rất dài, hai năm em đợi anh có là bao”
Sinh nhật của Tưởng Phàm trùng vào ngày 11, hôm đó hắn dẫn cả đống người đi KTV hát chúc mừng, người không biết còn tưởng cả đám tó FA muốn phá đời độc thân.
Ban đầu mọi người còn hơi rụt rè, sau thì đợi qua một bàn rượu, đứa nào cũng chơi hết mình. Tưởng Phàm là người đầu tiên say, hắn cầm micro hát mấy bài sướt mướt, không nỡ buông.
Một bàn mười mấy người chơi xúc xắc, Tần Vị thua một ván liền bị tất cả mọi người quấy rối bắt Tần Vị phải uống rượu giao bôi với Quý Ngôn.
“Rượu giao bôi! Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!” Mọi người tiếp tục ồn ào, đến Tưởng Phàm cũng cầm micro hú hét. Quý Ngôn da mặt mỏng, lập tức xấu hổ đỏ mặt, Tần Vị cười hí hí há há chờ mong.
“Làm thôi, có cược có chịu vậy.” Tần Vị nhận hai chén, đưa một cái cho Quý Ngôn.
“Anh thua cơ mà, sao bắt em…. ” Quý Ngôn hãy chưa nói xong, Tần Vị đã ôm chặt lấy cậu, tay phải vòng qua cổ cậu bắt đầu uống. Xung quanh nhoáng cái vang lên tiếng thét chói tai, cả người Quý Ngôn cứng ngắc, sau đó tay trái ngầm nhéo eo thịt Tần Vị một cái, tay phái cũng vòng qua cổ Tần Vị uống.
“Quý Ngôn không hiểu yêu đương. Tần Vị sẽ không bỏ. Hai cậu mãi mãi ở bên nhau, chẳng bao giờ chia ly.”
Bấy giờ, chỉ nghe tiếng Tưởng Phàm gào to bài ca mới ra lò, dư âm của cái giọng ma xui quỷ hờn kia vẫn văng vẳng bên tai. Tần Vị thật ra đã uống cạn rượu trước, còn Quý Ngôn mới nhấp một ngụm đã sặc phun đầy mồm.
Tưởng Phàm, cậu đê mờ đang hát cái bài quỷ quái gì đó!
***
“Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, anh chưa có bạn gái. Gặp chuyện bất bình phải gào một tiếng, anh chưa có bạn gái. Bài hát này chỉ có ở trên trời, anh chưa có bạn gái. Chúng ta, đều là, tó FA ! Áu áu !”
“Tưởng Phàm, thôi ngay đi.” Tần Vị bất đắc dĩ nhìn Tưởng Phàm dù say song vẫn cố gào khóc trên xe, tuy y cũng đã ngà ngà say đấy, nhưng đầu óc còn khá tỉnh táo, may thay buổi sinh nhật này có mấy người vì lái xe nên không động đến rượu, nên có thể đưa lũ bạn về nhà, “ Và, ai cũng là tó FA như chú em.” Anh đây là người có vợ đàng hoàng rồi nha.
Tần Vị quay đầu, thấy Quý Ngôn cũng say khướt tựa vào vai y ngủ. Tần Vị dịch người, lùi xuống một chút, để Quý Ngôn được thoải mái. Đợi sau khi Tưởng Phàm say như ch.ết bị người nhà tha về xong, Tần Vị với Quý Ngôn cũng được đưa đến tận cửa.
Tần Vị cẩn thận cõng Quý Ngôn từ trên xe xuống.
“Tần Vị, về nhà…. ” Quý Ngôn hơi tỉnh, đầu cọ cọ vào mặt Tần Vị, giọng nói ngà say làm Tần Vị nghe xong cũng mềm cả cõi lòng.
“À, đàn em, cảm ơn em nhá. ” Trước khi vào, Tần Vị vẫn nhớ chào hỏi đàn em lớp dưới đã đưa cả hai về.
“ Dạ.” Đàn em đẩy gọng kính, lãnh đạm gật đầu.
Đàn em ngồi trong xe, nhìn Tần Vị cõng Quý Ngôn vào nhà một hồi lâu sau mới khởi động xe bỏ đi.
***
Tần Vị chưa bao giờ bộc lộ cho Quý Ngôn biết, y thích tính cách bướng bỉnh của Quý Ngôn, đặc biệt là cái tình này càng ngang trước mặt y thì càng tốt. Có thế mới khiến Tần Vị cảm thấy cực kì tự hào, nhìn người mình yêu tỏ ra cao ngạo xa cách với người khác, rồi lại bướng bỉnh quật cường trước mặt mình, Tần Vị thích mê luôn ấy.
Tần Vị cũng rất yêu dáng vẻ Quý Ngôn uống say, thực sự ngoan ngoãn đến kì lạ. Khi say, Quý Ngôn vô cùng thích dán vào người Tần Vị mãi không buông, dù Tần Vị có hôn thế nào y cũng sẽ không bị đẩy ra.
Bật phần ghi âm trong di động lên, rồi để ở bên gối, Tần Vi giơ tay vuốt ve sợi tóc của Quý Ngôn, cố ý hỏi : “Quý Ngôn, em thích anh không?”
“Thích.” Ánh mắt Quý Ngôn mơ màng, trả lời không chút chần chừ.
“Em thích anh ở đâu?” Tần Vị bật cười, cũng chỉ có lúc say Quý Ngôn mới không mạnh miệng.
“Thích hết.” Quý Ngôn vươn tay, cầm lấy tay Tần Vị. “Em thích tất cả.”
Tần Vị quả thực vui mừng phát điên, y có thể bật đi bật lại đoạn ghi âm này mãi mà cũng tuyệt không chán!
***
Quý Ngôn nghiêng người cuộn tròn người, khuôn mặt nóng rực của cậu chạm vào ngón tay lành lạnh của Tần Vị, thoải mái híp mắt lại. Qua một hồi lâu, Quý Ngôn mở bừng mắt, chân thật nhìn Tần Vị đang ngồi ở mép giường. “Tần Vị, đừng bỏ lại em.”
Tần Vị ngẩn ra.
“Em tặng tất cả thời gian cho anh rồi, cho nên đừng bỏ lại em.” Quý Ngôn khẽ khàng nói, lưu luyến hơi ấm từ lòng bàn tay Tần Vị ở trên mặt, “Em chỉ có mình anh thôi.”
Tần Vị nhất thời trầm mặc, y biết từ trong xương tủy Quý Ngôn vẫn luôn không có cảm giác an toàn, y chỉ muốn ôm thật chặt Quý Ngôn vào lòng. Tần Vị dùng rất lâu để Quý Ngôn tin y yêu cậu thật lòng, lại dùng lâu hơn nữa, để Quý Ngôn tin hai người sẽ sống với nhau. Nhưng dẫu cho cả hai đã ở với nhau bao năm, thì Quý Ngôn vẫn mịt mờ về tương lai.
“Ừ.” Một chữ duy nhất, thản nhiên như thể một lời hứa khảm sâu vào sinh mệnh, Tần Vị cúi đầu hôn lên trán Quý Ngôn.
Nhưng mà không sao,
Hai người còn rất nhiều thời gian, Tần Vị tin, kiếp này hai người vẫn sẽ bên nhau không rời, dây dưa không dứt.
***
Qua tháng 12, lễ Giáng sinh đã gần kề, Quý Ngôn lại bắt đầu suy nghĩ phải tặng Tần Vị quà gì.
“Tạp dề khỏa thân thì sao nhỉ?” Tưởng Phàm mặt còn rất nghiêm túc bày mưu tính kế hộ Quý Ngôn.
Quý Ngôn: “….” Cậu có bệnh à…
“Tớ đảm bảo, Tần Vị chắc chắn khá, khá thích đó.” Tưởng Phàm nháy mắt nhìn Quý Ngôn, mặt kiểu cậu thừa hiểu còn gì.
Quý Ngôn : “ … ” Nếu trong tay có bảng pha màu, Quý Ngôn tuyệt đối sẽ không do dự phang vào mặt Tưởng Phàm.
Chờ tới ngày lễ Giáng Sinh, Tưởng Phàm tặng cho Quý Ngôn một chậu hoa lan, hắn cảm thấy Quý Ngôn là kiểu người sẽ dốc lòng chăm hoa.
“Đến Tần Vị tớ còn chưa chăm nổi, cậu còn định để tớ chăm hoa á?” Quý Ngôn nhăn mi.
Tưởng Phàm : “ … ” Cậu rốt cuộc đã chơi Tần Vị thành gì rồi…
Thời điểm về tới nhà, tay Quý Ngôn ôm một búp bê xương khô, cậu thấy thứ này rất hợp để Tần Vị ôm mỗi ngày, đỡ phải sáng nào cũng phải ôm y thả xuống giường. Lúc vào phòng ngủ, Quý Ngôn chỉ nhìn thấy một Tần Vị khỏa thân mặt mỗi cái tạp dề nằm chờ cậu trên giường.
Quý Ngôn trầm mặt giơ điện thoại, gửi tin nhắn cho Tưởng Phàm.
[Tuyệt giao.]
***
Trận tuyết sau hôm tân niên khẽ rơi xuống khi Tần Vị vẫn đang say giấc nồng.
Quý Ngôn nhét bộ xương khô vào ngực Tần Vị, còn bản thân mình mặc áo ra ngoài dạo một vòng nhỏ rồi quay về.
Tần Vị nằm trên giường vẫn đang ôm búp bê xương khô ngủ say sưa, Quý Ngột đột nhiên nổi ý xấu. Cậu để bàn tay lạnh như băng ủ vào ngực Tần Vị, Tần Vị quả nhiên giật mình tỉnh giấc vì cái lạnh. Cho dù bị lạnh lẽo làm sực tỉnh trong nháy mắt, song Tần Vị cũng không quên đẩy bộ đầu lâu qua một bên, sau đó bật dậy gào to.
Quý Ngôn sung sướng nhìn phản ứng thú vị của Tần Vị.
“Em ra ngoài đó à? Tay lạnh thế này rồi này?” Tần Vị mới tỉnh, đầu vẫn còn mơ hồ. Y nhắm mắt sờ sờ bàn tay lạnh giá của Quý Ngôn, rồi giơ tay mơ mơ màng màng cởi quần áo Quý Ngôn, “Nào, vào ổ chăn đi, để anh sưởi ấm cho em.”
Quý Ngôn lắp bắp kêu một tiếng ừm, nhìn cái nụ cười ngốc nghếch của Tần Vị. Đợi đến khi cậu cởi áo khoác chui vào ổ chăn, Tần Vị vừa ghì chặt Quý Ngôn đang lạnh ch.ết người vào lòng, vừa dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cậu.
Tần Vị tựa vào sườn mặt Quý Ngôn ngủ tiếp, Quý Ngôn cũng bất giác buồn ngủ, khẽ nhắm mắt lại.
Trận tuyết đầu tiên của năm mới, Quý Ngôn đang ôm chặt người mình yêu nhất, cùng lười biếng nằm trên giường.
Quý Ngôn tin, năm nay cũng sẽ là một năm tốt đẹp.
***
“Viết thư tình!”
“Có gì hay đâu, anh đừng vô vị thế chứ.”
Dạo này Quý Ngôn cứ hay bị Tần Vị nhoi đến đau cả đầu, Valentine sắp đến, Tần Vị thì cứ đòi Quý Ngôn phải viết thư tình tặng y.
“Anh viết nhiều thư tình cho em thế còn gì ! ” Tần Vị cực kì cố chấp về vấn đề này.
“Cái đống thư tình kia của anh á ? Toàn mấy thứ anh cọp trên mạng thôi! Cọp giỏi ghê ta!” Quý Ngôn không hề muốn nhớ tới mấy cái lời tỏ tình kinh đến mức cụ già cũng rụng răng kia, dù rằng cậu vẫn giấu chúng thật kĩ.
“Em cũng cọp được mà, miễn em viết là được. ” Tần Vị không thèm nhìn quá trình, y chỉ cần nhận được thư tình của Quý Ngôn vào ngày lễ tình nhân thôi.
Quý Ngôn thực sự bị Tần Vị lầy đến bó tay, cậu bắt đầu thật sự ngẫm nghĩ cách viết thư tình. Quý Ngôn tìm không ít mấy mẩu nhỏ trên mạng, toàn kiểu à ơi í ới, vừa nhìn đã mắc ói nổi hết da gà da vịt, Quý Ngôn làm cách nào cũng không viết xuống được.
“Tần Vị, em yêu anh.”
Quý Ngôn nhìn hàng chữ mình viết bừa trên giấy, không khỏi đỏ mặt, sau đó yên lặng vứt vào cái hộ đựng đầy thư tình của Tần Vị.
***
Ngày lễ tình nhân hôm đó, Tần Vị cuối cùng cũng đợi được thư tình của Quý Ngôn.
Cả ngày nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Quý Ngôn, Tần Vị thầm vui sướng trong lòng. Tới tối, Quý Ngôn rốt cục làm bộ như không có chuyện gì quăng một lá thư lên giường, rõ là đã nghĩ rất lâu mới viết, song lại tỏ vẻ em chỉ viết bừa thôi.
Tần Vị cũng thôi không trêu chọc Quý Ngôn nữa, y sợ Quý Ngôn da mặt mỏng sẽ xù lông mất.
Trong thư chỉ có độc nhất một câu
“Quý Ngôn là tên ngốc hết thuốc chữa.”
Tần Vị ngây ngẩn cả người, y đột nhiên nhớ tới, vào thời cấp ba Quý Ngôn đã từng nói chỉ có tên ngốc mới thích Tần Vị. Mà hiện giờ, vì yêu Tần Vị vô cùng đậm sâu nên tên ngốc hết thuốc chữa này mới viết thư tình tặng y.
Vành tay Quý Ngôn hồng hồng, cúi đầu, im lặng ngồi trên mép giường, làm bộ đang nghịch di động.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhận được tin nhắn của Tần Vị.
[Ngốc.]
Quý Ngôn : “ … ”
Chưa đợi Quý Ngôn ngẩng đầu nhìn sang Tần Vị ở bên cạnh, tin nhắn thứ hai đã tới.
[ Anh là tên ngốc.]
[Em có thấy, đôi mình đúng chuẩn tuyệt phối trời sinh hay không ?]
***
Năm nay tết âm lịch tới sau lễ tình nhân, thời điểm khi Tần Vị hừng hực hứng trí dẫn Quý Ngôn về nhà, thì lòng Quý Ngôn lại cứ căng thẳng không yên. Niềm vui ban đầu khi có thể cùng Tần Vị về nhà ăn tết đã dần dần phai nhạt, thay vào đó nỗi sợ hãi không biết nếu gặp cha Tần Vị liệu sẽ xảy ra chuyện gì không.
Nơm nớp lo sợ ăn bữa tối, mẹ Tần rất nhiệt tình, nhưng cha Tần cứ đen mặt không nói gì. Cả bữa cơm, Quý Ngôn đều không dám mở miệng, sợ nói gì đó sẽ làm cha Tần tức giận, hỏng mất bữa cơm đoàn viên.
Đợi sau khi ăn xong, Tần Vị liền bị cha Tần gọi vào thư phòng nói chuyện.
Thời điểm trở về khách sạn, Tần Vị yên lặng một cách khác thường, Quý Ngôn cũng nhận ra có điều gì đó là lạ.
“Quý Ngôn, anh có điều muốn nói với em.”
Tim Quý Ngôn hồi hộp, sau đó khẽ ừ một tiếng.
“Cha anh, ông muốn để anh nhập ngũ hai năm.”
“Ông nói nếu trong hai năm này anh không liên lạc với em, qua hai năm anh về, thì sẽ không phản đối chuyện chúng ta nữa.”
Quý Ngôn sững sờ.
“Anh… đồng ý rồi.”
Quý Ngôn kinh ngạc nhìn Tần Vị, người này rõ ràng đang đứng trước mặt cậu, thế nhưng cậu bất chợt cảm thấy khoảng cách giữa mình với Tần Vị đã xa xôi biết bao nhiêu.
Hai năm ư? Trong trí nhớ của Quý Ngôn, hình như cậu luôn sống bên Tần Vị, dẫu có tách ra thì cũng chưa quá nửa tháng. Tần Vị đột nhiên nói một câu hai năm, bỗng khiến Quý Ngôn khó xử.
Cha Tần không thích cậu, Quý Ngôn hoàn toàn nhìn ra được, cho dù cùng ăn cơm tất nhiên đấy, song ông cũng không nói lấy một câu với hai người, Quý Ngôn cũng không thể ở lại nhà Tần Vị được. Quý Ngôn hiểu, mấy năm qua Tần Vị vẫn cứ bị kẹt cứng giữa cậu với người thân, dù làm thế nào cũng không làm Tần Vị buông bỏ bên nào được.
Có lẽ hai năm là một mốc thời hạn, một kết quả tốt nhất để Tần Vị với cha y cùng lùi một bước.
“Hai năm à.”
Quý Ngôn biết, thời gian là thứ đáng sợ và vô tình nhất trên thế giới, nhất là đối với tuổi trẻ. Hai năm ròng, có lẽ cha Tần hi vọng tình cảm của hai người họ sẽ đứt gánh giữa đường, hoặc Tần Vị bỗng tỉnh ngộ, hay cũng có thể Quý Ngôn sẽ vứt bỏ Tần Vị. Hai năm, ai cũng nói chuyện gì đều có thể xảy ra, dẫu một bên có thay lòng đổi dạ thì cũng không phải chuyện nan giải.
Thế nhưng, nếu Tần Vị đã tin cậu nhiều thế này, vậy cậu cũng sẽ tin tưởng Tần Vị bấy nhiêu như thế.
Quý Ngôn nhìn vẻ mặt bất an hiếm có của Tần Vị, cậu hé miệng cười thản nhiên, giơ tay ghì chặt Tần Vị.
“Vậy anh đi đi.”
“Kiếp người rất dài, hai năm em chờ anh có là bao.”