Chương 18: Cặp đôi mới!!

Tách
Một ăm thanh phát ra từ trong bụi cây. Bất giác Phong đẩy Mamako làm cô giật mình, bị chấm dứt nụ hôn ngọt ngào ấy.
-Cô không nghe thấy gì à?


-Khô…….Không! Tôi không nghe thấy gì hết!-Mamako che miệng , mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Phong mặt lạnh nhìn Mamako rồi đứng dậy mà đi. Anh bỏ cô lại một mình vu vơ, cảm giác thật trống trải trong lòng cô .Tiếc nuối làm sao!


Đứng dậy , trở về nơi mà thực sự mới đúng thuộc về cô, những nói không có biển tiền, những nơi không nổi tiếng, những nơi không xa hoa, những nơi không có sự giả dối ,xấu xa, những nơi….đầy bạn bè của cô.
-Híc!Huyệt Anh, tớ…..
-Long , tớ xin lỗi!
-Hoa chị càng xin lỗi em hơn!
-Hic!Huhuhu


Nghĩ lại việc mình vừa làm, cô giở cũng đã trở nên một đứa ích kỷ từ hồi nào, một đứa độc chiếm và xấu xa. Mamako, cô đã tự biến vì ai chứ?Vì cái thứ không ra gì và vớ vẩn?
-Này! Làm gì khóc ghê thế?
-Quốc Lê?


Nghẹn ngào những giọt nước mặt vì tức bản thân mình, khuôn mặt tèm lem nước mắt khó hiểu rơi vô ánh nhìn của chàng hot boy đại ca bị từ chức. Chả qua là Quốc Lê hơi buồn vụ Linh Linh nên đi dạo rừng thì gặp.
-À! Tại tôi sợ, suýt nữa không nhờ ông là tôi….ch.ết đuối rồi!


-No problem!Bà mà ch.ết đuối thề nào thằng Long cũng đau đớn, mà thằng quỷ đó buồn thì chắc chắn Linh Linh nhà tôi cũng không chịu nổi nên mới đành cứu bà thôi!-Quốc Lê tuôn tràng miễng cưỡng trước khuôn mặt mồ hôi rõ ngớ ngẩn của Mamako.
-Ông…thích Linh Linh à?
-…….Ừ!


available on google playdownload on app store


Bầu không khí càng ngày trở nên im lặng đến khác thường.
-Cho tôi hỏi: có phải Linh Linh….
-Phải , Linh Linh thích Long nhưng đó là quyền của cô ấy, tôi không ngăn được!
-Tôi thấy Linh Linh có vẻ rất ái ngại khi chạm mặt ông nhỉ?
-Ừ!Một phần vì Linh Linh đã biết tôi thích cô ấy!


-Vậy sao? Nhưng sao Linh Linh…
Cả hai cùng nhau dọc khu rừng trong Hồ Cốc .
-Chuyện dài lằm…tất cả cũng chỉ tại tôi mà…..
-Hả? Ông nói rõ hơn coi!
-Thật ra…Linh Linh từng là người hầu của tôi!
-HẢ?


HuyỆt Anh đưa khuôn mặt thờ thẫn ra lều , cô nằm vô trong rồi ngủ khò khò. Hưng nãy giờ giỡn với cô em Renko, còn Long thì đang chăm chit với em gái mình. Tuy đang ông tám nhưng Hưng vẫn phát hiện ra sự có mặt của Huyệt Anh , anh chạy tới căn lều, mở cửa ra thì thấy hình nặng nề, mệt mỏi của cô nằm ủ rũ.


-Nhìn bà có vẻ mệt quá nhỉ?
-À! Tại chắc chuyện úc nãy!
-Chuyện suýt ch.ết đuối đó hả? Tôi…tôi xin lỗi, tôi thật là….-Hưng vừa nghĩ tới, lòng anh như đống bùi nhùi, thật tình sao anh lại dễ dàng, đơn giản nghĩ cô sẽ không bị gặp nạn chứ.


-À không!Không phải tại ông, tôi vốn mạnh mẽ mà chỉ bơi khoảng chưa tới hai mét có ai nghĩ tôi bị chuột rút đâu!
-Tôi xin lỗi!-Hưng lủi đầu xuống, che đi khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ , anh có phải là bạn trai cô không?


Để yên cho Huyệt Anh của anh một không gian yên tư nhẹ nhõm , Hưng rời khỏi lều với một đống u buồn trong người, anh có cảm giác có cái gì đó sai sai, không đúng ở đây. Hình như anh và Huyệt Anh đang bắt đầu dịch chuyển , hai người từ từ xa nhau hơn thì phải ?


Nằm trong muốn ngủ mà ngủ không được, Huyệt Anh không quen nằm trên đất dù đã được trải chiếu lên đó nhưng cô vẫn cảm giác nó bẩn bẩn sao ấy.Ngồi vu vơ mình , thờ thẫn và cái màn thờ thẫn đó kết thúc khi ân nhân 17 tuổi của cô xuất hiện.
-Nè ăn đi!
-Chocolate? Sao cho tôi?


Tuấn Thanh thìa khuôn mặt tuấn tú từ ngoài vô lều, trên tay cằm một thanh choco đen tuyền nhìn trông thật hấp dẫn , giơ qua giơ lại trước mặt Huyệt Anh làm cô nàng khó hiểu.
-Không phải vì chuyện gì đâu!Chả qua Như cho tôi nhưng tôi không thích chocolate. Trả lại bả không chịu nên qua đưa cho bà ăn hộ dùm tôi!


Quất nguyên tràng dài thong lòng làm cho Huyệt Anh càng đau đầu hơn, cô cầm đại thanh socola nhai nhoằm nhoằm cho xong. Vừa ăn cô vừa nhìn qua bên Tuấn Thanh. Woa! Giờ cô mới để ý, làn da Tuấn Thanh trắng như em bé vậy ! Hồi đó cô biết Tuấn Thanh trắng nhưng không nghĩ nhiều lắm. Sau đó, Huyệt Anh như đờ ra khi nhìn kĩ dung nhan của anh chàng, quả thật quá là dễ thương đáng yêu.Cô bị một hố đen hút sâu thẳm, hố đen đó từ con mắt của Tuấn Thanh ra. Tuy nhỏ nhưng con ngươi đen huyền, lớn trông thật huyền ảo làm sao!


-Đẹp quá!
-Hả? Bà nói cái gì?-Tuấn Thanh đưa thanh chocolate xong, không đi vội mà ở lại ngồi kế Huyệt Anh vì muốn….xem cô nàng có ăn hết thanh kẹo không chứ bỏ uổng lắm dù anh ăn không được.
-Tôi nói ông đẹp trai quá!-Chú ý: Huyệt Anh đang bị mơ màng trong nhan sắc của Tuấn Thanh nên nói lơ mơ lỗ thốt ra!


-Cái gì?-Tuấn Thanh như muốn bật ngửa khi phải chiêm ngưỡng cảnh con nhỏ Tomboy mặt đờ siêu ngố, trên tay cầm một nửa thanh kẹo đang nhỏ dãi nhìn anh không dứt.
-Á lộn! Ý tôi nói…thanh socola ông đưa cho tôi trông đẹp mắt quá nên muốn ăn ấy mà!Hihi!-Huyệt Anh tỉnh giấc.


-Thế sao?Tôi hơi nghi ngờ đấy!-Tuấn Thanh cười gian xảo.
-Gì hả ông kia?
-Không lẽ bà thật sự có tình cảm với tôi?
-Bớt khùng đi!
-Tội nghiệp Hưng quá,có nên tội nghiệp luôn Kaishito không ta?
-Cái ông này! Để tôi làm ông tỉnh mộng nhé!


Huyệt Anh lên cơn “ mèo điên” dung móng vuốt “cù léc” Tuấn Thanh làm anh bật cười không ngừng được.Hai đứa giỡn nhau rồi lăn ra lều không biết từ lúc nào nhưng vẫn tiếp tục chơi vậy . Tuấn Thanh cười sảng khoái không nói thành tiếng được, trong khi Huyệt Anh cười hả hê với việc sắp lấy được huy chương chiến thắng.


-Chừa chưa?Tỉnh chưa?-Huyệt Anh chọt Tuấn Thanh nên ngã đè lên người anh nhưng vẫn chơi.
-Rồi ! Rồi!Tôi tỉnh rồi!Hahahaha…Bà….bà tha cho tôi đi…! Hahaha!Chừa rồi!-Tuấn Thanh dù biết cảnh tượng giờ đang sao nhưng vẫn đang “tham gia cuộc chơi” với Huyệt Anh.


-Tuấn Thanh?-Một lời nói bất giác thốt kên làm lẫn Huyệt Anh và Tuấn Thanh đều ngừng lại ngước lên nhìn. Như đang đứng đối diện hai người, mắt trợn lên nhìn.


-Bà gặp tôi có chuyện gì vậy Như?-Tuấn Thanh đứng lên, phủi bụi. Anh lấy lại sự trầm tính trước mặt Như thay vì nãy còn cười toe toét với Huyệt Anh.
-Thầy kêu ông có chuyện!-Như cũng thay đổi trạng thái gương mặt ngay lập tức, cô nói chuyện với Tuấn Thanh bình thường.


-Vậy đi đi Tuấn Thanh! À! Thanh kẹo ông cho tôi ngon lắm, thank you!-Huyệt Anh đứng dậy, giơ thanh chocolate bị cắn gần hết trước mặt lẫn Như và Tuấn Thanh.
-Ôi chòi ơi!Hai người tình cảm ghê nha!Còn đem socola tôi cho ông đưa cho bà Huyệt Anh nữa kìa!-Như thốt lên , đưa tay ủng hộ cho couple Kute Kute này.


-Bớt giỡn đi Như!Huyệt Anh tạm biệt nha!-Tuấn Thanh lôi Như về lều nhưng cũng không quên tạm biệt Huyệt Anh một cái.


Cô đương nhiên cũng chào lại rồi hồi hoang mang điều : hình như hồi nãy khi Như chọc ghẹo cô và Tuấn Thanh thì gương mặt Như hơi…giả dối sao ấy? Rồi khi cô đang ăn kẹo nữa, trông Như cứ như là người mất hồn vậy.
Thôi kệ!Cô không quan tâm lắm, đi ngủ tiếp để chiều còn tiếp tục nữa.


Linh Linh chạy khắp nới kiếm Quốc Lê, chả qua là giáo viên chủ nhiệm lớp cô nói cần gặp lớp trưởng là Quốc Lê gấp nên cô mới đi kiếm chứ không có ý gì đâu.


-Quốc Lê!Quốc Lê!Đâu rồi?-Linh Linh đảo mắt tìm kiếm mà không thấy anh đâu, bỗng dưng trong lòng thể hiện cái điều gì đó ,có chút lo lắng ,cô thề cô không kiếm được anh cô ngủ không yên.
-Haha!Ra là vậy!Hahaha!
-Giờ hiểu nổi khổ của tôi chưa?Nên bớt chọc đi !Haha!


Hai giọng nói quen thuộc phát ra,tiến thẳng tới tai Linh Linh làm cô nhận dạng được chủ nhân của hai giọng nói đó.Từ ở bụi cây đi ra, Quốc Lê đang choàng ngay vai Mamako cười hí hửng ,vui vẻ với nhau.Linh Linh nhìn cảnh tượng này,trái tim cô đập mạnh , khuôn mặt mơ hồ nhưng có tỏ ra vẻ của sự tức giận , hai tay nắm chặt lại nhau nhìn cảnh tượng trước mắt cô: hai người này thân nhau từ bao giờ?Chả phải Mamako sợ Quốc Lê lắm mà?Quốc Lê chưa bao giờ cười tươi như thế đối với cô?Hai người…nhìn như một cặp đôi vậy!


-Quốc Lê!
-Linh Linh?-Tuy đang nói chuyện với Mamako nhưng chỉ cần người đó lên tiếng thôi, Quốc Lê sẵn sàng ngừng ngay việc anh đang làm mà quay ra hướng của người đó.Quốc Lê nhìn Linh Linh đắm đuối nhưng sao cô lại trông vẻ khó chịu kia chứ?


-A! Linh Linh, bà xem Quốc Lê có khiếu nói chuyện hài chưa nè!Ổng làm tôi đau bụng qua!Hihi!-Mamako chưa hiểu chuyện, nói thản nhiên với Linh Linh sau đó cô vội im miệng liền khi thấy ánh mắt “ăn tươi nuốt sống” từ Linh Linh chiếu thẳng vào cô.Mamako rợn người sau đó cô mới phát hiện là cô và Quốc Lê trông giống như thế nào…


Vội vàng buông tay Quốc Lê ra,Mamako cười nhẹ với Linh Linh còn Quốc Lê thì đi tới chỗ người gọi tên anh.
-Kiếm tớ có gì không?-Quốc Lê mỉm cười nhẹ nhàng với Linh Linh.
-Cô gọi cậu kìa!-Linh Linh lạnh lùng.
-Ồ! Vậy đi! Chào nha Mamako!
-Bye Quốc Lê!


Hai người mới quen chào nhau rồi sau đó, Mamako lại lần nữa được thấy khuôn mặt ớn lạnh của Linh Linh thêm lần nữa.Đáng sợ quá!
Quay về lều, không hiểu sao Mamako cũng thấy mệt mỏi quá,cô lăn ra ngủ kế bên nhỏ heo của cô.Hình ảnh Phong cứ ám ảnh trong đầu cô.


-Kaishito!Mày sao thế?-Phong quay lại ngôi nhà cũ, thằng bạn anh…đang đứng đối diện giường mình mà thẫn thờ.
-Không sao…chỉ là…tao thấy hơi thiếu gì đó!
-…..
Cà hai lặng lẽ trong căn nhà nhỏ , không nói một lời nào hết.


Buổi trưa khi tất cả tỉnh dậy, phần tiếp theo là tiết mục văn nghệ.Thầy nói có thể là solo hoặc là song ca hay tam ca,…Hầu như rất nhiều người đều đăng kí tiết mục, Huyệt Anh và Mamako đều tham gia và hai cô nàng không chơi chung nhau mà chơi riêng,lần này xem ai hơn ai.
-Cố gắng nhé Mamako!
-Bà cũng vậy luôn nhé Huyệt Anh!


Hai người cổ vũ cho nhau.
Woa!Huyệt Anh và Mamako có thể thấy có thêm Như, Linh Linh , Hoa ,Renko tham gia nữa, quá tuyệt!
-Nè ! Có ai chọn chung không vậy?
-Ồ không!Mọi người đều solo hết!


Nhóm nữ sáu người sớm tụ tập lại nhau tám chuyện.Mamako thấy có vẻ hình như cô và Linh Linh có thể nói chuyện với nhau thoải mái, không có gì hết nhưng cô vẫn thấy  ớn ớn sao sao.
-Chị Mamako hát bài gì vậy?-Hoa quan tâm tới Mamako mà hỏi.
-Chị Huyệt Anh hát bài gì?-Lần này chắc chắn là nhóc Renko.


-Chị hát bài “Love Story” của Taylor Swift!-Mamako quả là nhẹ nhàng mà,cô hát bài Ballad là cực chuẩn.
-Chị đây là bài “Super Bass” của Nicki Minaj!-Còn con Huyệt Anh này quá nổi loạn luôn. Nguyên đám trố mắt nhìn vì bài này rap kinh lắm, không biết rapper Huyệt Heo đây có làm được không.


-Chi Như sao?-Renko xoáy mắt qua bà chị hơi sport này nhưng vẫn điệu đà.
-Chị hả…bài “Teenage dream” của Katy Perry!
Bài này tuy lâu rồi nhưng mà Như vẫn thích nó lắm.
-Chị Linh Linh?-Hoa quay sang ngây thơ với bà chị còn lại.
-Chị thì bài “Betray” của Yao Si Ting!
-Hả?Bài trung quốc à?


Năm người còn lại đồng thanh.À!Đúng rồi!Linh Linh quên mất có học qua tiếng tring quốc.Điều này cũng hay đấy vì nếu càng tăng độ khó của bài hát thì qua vòng càng dễ dàng.
-Còn hai em thì sao?


-Em thì là bài “White Destiny” của Yoko Ishida!-Renko tuy nói Tiếng Việt rất rành và cô đang sống ở Việt Nam nhưng đương nhiên không quên được nguồn gốc của mình như thế nào. Cô là Lai mà!


-Em thì… “Chân ngắn” của Cẩm Vân!-Giờ mới có người ra hát bài Việt Nam đấy.Hoa nói ra mà ngại ngùng, xấu hổ vì có một mình mình là không hát bài ngoại quốc.
Cả đám nhìn nhau rồi nhìn về chiều cao khá đáng yêu của Hoa….À!Cô….hình như là em út trong đám này…


-Người Việt Nam phải hát bài Việt Nam sẽ hay hơn mà với lại…tôi thấy bài đó dễ thương mà!-Huyệt Anh vỗ vào vai của Hoa mà động viên. Từng người trong nhóm cũng giúp em thêm tự tin hơn nhiều.


Buổi biểu diễn đã tới, lần lượt người có cùng khối, cùng lớp, khác lớp,khác khối có đủ. Tất cả đều hăng hái hát và hát rất hay.
-Mời bạn Quốc Lê lớp 11.2 lên sân khấu cùng với bài hát là… “What makes you beautiful”!


Được nổi danh là đai ca từ lâu và cũng được nhiều người biết đến với vẻ điển trai.Cà dàn người đều vỗ tay hoan hô rất lớn.


Quốc Lê lên,ánh mắt đảo nhìn qua từng người rồi thấy Huyệt Anh… Mamako … Như …. và ….dừng ngay tại đó.Anh mỉm cười và chỉ cất lên tiếng hát.Nó quả là rất hay, bài hát vui nhộn , được nhiều người thích làm anh có thêm phần sống động ,tươi vui.Nhóm nữ như ban giám khảo bàn tán xôn xao, Huyệt Anh giơ tay good,Như và Renko cũng ra kí hiệu.Hoa chăm chú nghe,Mamako thì phát hiện Linh Linh nhìn Quốc Lê không ngớt, cô nàng như bị chìm đắm trong bài này.


-Rất hay ha mọi người!Sao đây là bản “forever alone” do bạn Thiên Ân lớp 11.2 biểu diễn!
-Cái gì! Tên mặt no emotion đó cũng biết hát hả?-Huyệt Anh té ngửa ra khi nghe lời MC nó.Thật là unbelievable mà!


Thật không ai ngờ, một người trầm tính như Thiên Ân lại có giọng ca vui nhộn như thế,thật là xuất sắc.Bài hát này quả là đúng như Thiên Ân giờ,tên này từng nói với Như rằng hắn sẽ không bao giờ lấy vợ hay có tình cảm với ai vì…sự nghiệp? Như nghi ngờ những điều anh nói với cô là sai và không đúng sự thật,cô chỉ biết quay qua nhìn Huyệt Anh với ánh mắt buồn tẻ.Chắc cô phải chấp nhận sự thật thôi!


-Thật không thể ngờ được là bạn Thiên Ân lại có giọng ca hay đến như vậy!Bây giờ mời bạn Như lớp 11.2 lên biểu diễn nào!


Như chào tạm biệt hội cô mà lên, tuy hơi có phần hồi hộp nhưng mong muốn được vô vòng tiếp theo và muốn tỏa sàng cho bạn tri kỉ của cô, giọng điệu nhẹ nhàng, xao xuyến làm cả học sinh quay lại về một thời tưởng nhớ về bài Teenage Dream của Perry và họ đang rất hãnh diện khi họ đang ở độ tuổi teen.


Khi Như biểu diễn xong, để khép phần của lớp 11.2 thì tiết mục cuối cùng chắc chắn là do Linh Linh trình bày. Bản “betray” này như là một lời tâm sự của cô vậy, mọi người đều vô ý thức lắng nghe,say mê giọng hát nhất là Quốc Lê rất chú ý tới cô, chỉ có riêng một người hình như có thể cảm nhận được Linh Linh đang nghĩ gì,đang muốn nói gì và hiểu tâm trạng qua bài hát của cô chỉ có  Mamako.


Không lâu sau tất cả các lớp 11 đều lên và rất nhanh tới lượt lớp 11.7.Chỉ có sáu người tham gia thì ai sẽ biết ngay.


Hưng là mở đầu đầu tiên.Huyệt Anh phấn kích vểnh tai lên nghe. Anh hát bài “Trouble maker”, bản này nói về một anh chàng rất yêu thương một cô nàng chuyên gia gây rắc rối.Dù là bài mà Huyệt Anh rất và Hưng hát rất ha nhưng cô thấy nhột nhột sao ấy!


-Ý ổng hát bài này nghĩa là sao?-Huyệt Anh trề mắt nhìn tên bạn trai cô trên sân khấu.
-Haha! Thì bà phiền thật mà!-Mamako bon chen.
-ch.ết bà nè!-Hai cô nàng phía dưới giỡn với nhau, quậy tưng bừng.


Renko nhìn bà chị mà cười vui nhộn, Hoa kế bên thì nội tâm khá sâu nặng. Cô biết là nhỏ bạn thân nó thích và đang ráng nhịn như thế nào, nó cũng giống như cô vậy. Giữa Renko và HUyệt Anh?Hoa thích sự thấy…hai người đều là chuyên gia gây rối hết.
-Hưng hát hay quá!
BOốp bốp bốp
-Anh Hưng tuyệt quá!


-Anh Hưng ơi!


Mấy con nhỏ nịnh hót này nói sao nghe sởn da gà quá!Tái phút này cô và mọi người trong nhóm nhận ra rằng, tất cả nữ đều bên nhau vậy bọn con trai đâu.Lẽ ra Hưng phải kiếm Huyệt Anh rồi,Long cũng kiếm Mamako, Quốc Lê thì luôn kế bên Linh Linh vậy thì chắc chắn có thêm Tuấn Thanh mà sao…mấy người này lên hát rồi không thấy đâu hết nhỉ?


Tới phần trình diễn của Long, Mamako chắm chít nghe hát, cả Hoa cũng vậy.Ca khúc của Long là “người yêu cũ có người yêu mới”.Hả?Ý đồ của anh là gì?Sao lại chọn bài đó!Hoa vui vẻ vì anh đã chọn bản Tiếng Việt như cô, còn Mamako nghĩ hơi bị nhiều về bài hát này, cô không nghĩ đơn giản là Long thích bài này mà hát đâu.


-Anh Long đẹp trai quá đi!
-ỐI! Tim tớ tan ra rồi đây này!
-Anh ấy hát hay quá!
-…..
Làm ơn dùm!Mấy đám này bằng tuổi nhau hết mà chời!
-Sau đây là phần “Love Story” của bạn Mamako!


-Hả?Tới tôi rồi à?-Mamako mặt đỏ lên,tuy hát hay nhưng cô hơi ngại một chút. Nhờ có Huyệt Anh và mọi người trong nhóm cổ vũ.Trên sân khấu mọi người thấy một cô bé với mái tóc vàng nâu cực dễ thương.Long chăm chú nhìn bạn gái đáng yêu của anh,từ xa, một người sở hữu mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đưa ánh mắt hiền dịu hướng lên sân khấu nhìn cô.


Qủa như là tin đồn, Mamako sở hữu một giọng hát như sơn ca, cùng với sắc đẹp như thiên thần,cô được các bạn nữ ái mộ, các bạn nam bị ngây ngất vô giọng ca của cô.Bài hát tình yêu này về romeo và Juliet, cô ví cô như Juliet còn Romeo thì…cô mong một ai đó hie63i,ít nhất là nhỏ bạn cô biết cô muốn nói gì.


Xong phần của Mamako, chắc chắn lần này tới lượt Huyệt Anh .Mọi người chờ đợi phần trình diễn của cô từ lâu khi nghe MC nói rằng cô nhóc Tom sẽ hát bà Super Bass của nữ hoàng Rapper.Đây là một bài có rap, có hát, phần rap không phải là quá khó nhưng nó hướng về phát âm phải đúng và tốc độ phải nhanh.


Khi Huyệt Anh cất lên, tất cả mọi người như giờ đang trong sàn nhảy và cô là dj, nhưng cử động tác hiphop với giọng hát mạnh mẽ, cô đã dễ dàng gây sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là một người nào đó đang tực vô tường , đôi tai có đeo cái khuyên bạc so menly đang hướng về cô.


-Qủa là một bạn nữ rapper đại tài!Bây giờ sẽ là bài “Map” do bạn Hoàng Phong lớp 11.7 lên sân khấu diễn!
Bây giờ thì một cơn sấm cực kì lớn ở nơi đây.Nếu theo đúng thong tin thì bài “Map” này là của Maroon 5 đang rất hot và special hơn là được một trong hai hotboy,đại ca của trường lên biểu diễn.


Khi nổi nhạc lên, mọi người đều có cảm giác rất lạ không biết phải tả sao.Trên cả tuyệt vời,Phong dường như đang hát bằng trái tim của anh. Bài này có nghĩa cụ thể như là một bản đồ cho một tên con trai ngốc nghếch kiếm người anh yêu nhưng đã quá muộn.Anh có ý nghĩa là gì đây!


Mamako đắm chìm vô giọng ca của anh và hình như cô không ngờ rằng dù ở xa tới đâu cô và anh vẫn có thể trao ánh mắt nồng thấm cho nhau bằng một “bản đồ”.Anh hát mạnh mẽ và hình như ai cũng cảm nhận rằng có một sự giận dữ tới tột độ khi anh bị mất đi người anh yêu quí giống như trong MV, người con trai đã mất người con gái hoàn toàn.Anh vẫn hát bài này để tặng cho một ai đó nhưng anh tin chắc rằng anh sẽ không mất người đó.


Để kết thúc chương trình cho lớp 11.7 thì người cuối cùng cũng đã xuất hiện, không cần tới MC nói , Huyệt Anh cũng biết đó là ai.Kaishito mang khuôn mặt điển trai, lạnh lùng lên sân khấu và bài anh hát là “Animal” .Nó có ý nghĩa rằng một người con trai quá yêu một người con gái, người con trai thường xuyên theo dõi người anh yêu và ham muốn trong người muốn chiếm đạt người con gái tới mãnh liệt như một con dã thú.


Giọng ca nam tính, dù không muốn nghe nhưng Huyệt Anh không thể cưỡng lại được cái sức hút từ nó.Mọi người một lần nữa lại nghe bài của Maroon 5 và người hát cùng hát bằng trái tim mình và cảm cảm xúc cũng có.Có thể cảm nhận cía sự ham muốn,chiếm đoạt thứ của mình từ Kaishito. Con mắt anh chiếu thẳng vào hướng của ai đó, Huyệt Anh như không biết gì, cô cứ vô tư nhìn Kaishito,cô đương nhiên cảm nhận rằng có sự ham vọng từ giọng ca của anh,anh đang mạnh mẽ công bố rằng ai đó là của anh và anh muốn nó mãi mãi là của anh.


Thật sự thì Huyệt Anh nhận xét rằng bài này nghe khá là…biến thái nên cô cũng một phần rung khi người hát là Kaishito và cô càng sợ hơn khi cô hiểu anh đang muốn nói gì.


Không lâu sau thì tới lớp 10, màng trình diễn của Renko khá là thành công vì giai điệu nhẹ nhàng rồi bùng cháy, một số phận trắng, không biết số phận đó có phải là Renko.Định mệnh của cô là gì?


Khi tới lượt Hoa, cô nàng chao chị và Renko, lên tới bục cô run bần bật, càng run hơn khi cô biết là có anh hai của mình.Mọi người bắt đầu ồ ra khi họ chứng kiến chiều cao của hôn phu of Phong rất hợp với bài của Cẩm Vân.


Khi Hoa hát lên, do một phần cô chưa bao giờ gặp tình trạng đứng trước hàng trăm người, một phần do xấu hổ về chiều cao của mình, Hoa hát không được đều, tình hình như hơ tệ.
-ch.ết rồi!Phải giúp Hoa một tay thôi!-Mamako lo lắng nhìn Hoa
-Giúp sao?-Tất cả đều đồng thanh.


Khi nghe Mamako nói ra thì ban đầu mọi người khá bất đồng vì như vậy có phải là gian lận không nhưng HUyệt Anh lại tích cực ủng hộ.Cô nhóc thuyết phục mọi người theo ý của Mamako với lại,cái này cũng rất là hay và vui,mọi người sẽ rất ngạc nhiên.


Hoa hát tới khúc đệm thì lúc đó, Mamako,HUyệt Anh, Linh Linh,Như và Renko xông lên sân khấu ,cả đám ra sau Hoa rồi ngồi bẹt xuống, Renko ra hiệu Hoa cứ hát tiếp dù cô nàng không hiểu gì hết.Cái hồi, mọi người ai cũng páh cười với những hành động vô cùng đáng yên và ngộ nghĩnh của nhóm nữ ở trên kia đang biểu diễn.Huyệt Anh làm trưởng nhóm,Hoa hát tới đoạn nào  thì Huyệt Anh ra dáng,làm động tác y chang, có lúc ra kí hiệu cho nhóm đứng lên làm những động tác ngớ ngẫn như: có khúc Renko giả làm chân ngắn và Như phải cuối chào Renko,Linh Linh và Mamako đứng sát nhau dung tay làm vũ khí để trang trí mặt mình thêm dễ thương, Huyệt Anh giả làm trai ở khúc nói rằng “nếu em chân dài thì không thích anh rồi!”,Hoa phối hợp cũng rất tốt.


Ở dưới sân khấu,Long khá mừng cho Hoa vì em gái anh rất vui vẻ khi học trường này.Hưng hết nhìn “thằng” Huyệt Anh rồi tới “cô nàng chân lùn” Renko.Tuấn Thanh nhìn con nhóc đang làm mấy trò quái đản, hài hước.Quốc Lê nhìn ai đó đang bên Mamako làm mặt cute.Phong nhìn con nhỏ bày trò đang giả làm chân dài bất hạnh trên kia mà sặc cười.Kaishito thì anh vừa phát hiện ra một giới tính mới của ai đó, mấy hành động của nó cũng làm anh ch.ết cười tới nơi rồi đây.


Xong vũ văn nghệ, tuy không báo ai sẽ vô vòng tiếp mà để thong báo nhưng ai cũng vui hết đặc biệt là cái nhóm nữ ngốc kia.


Sau đó,mọi người ai cũng nghỉ ngơi cho tới tối phải tham gia ai gan lì nhất nhưng rồi cực kì may mắn là…do quá nhiều phụ huynh bất đồng với chương trình này nên đã loại bỏ. Lúc này trời đã tối, Huyệt Anh đang ở torng lều cùng với Mamako, hai đứa giỡn với nhau nhie62i điều và cũng khá là bà tám.


-Mamako nè!Bài Animal đó…tôi thấy sợ sợ sao ấy?-Huyệt Anh nói.
-Tôi hiểu bà rồi!Qủa là bài đó nghe rất lè…pervert!Haiz nhưng tôi thấy hay!
-Kệ bà !
-À! Tôi ra ngoài có chuyện  chút nha !Lát qua lại!-Huyệt Anh hơi đau đầu mệt mỏi sao, cô muốn ra ngoài đi dạo nên mới kiếm cớ.


-Nhanh đó nha! Trời tối rồi, đừng có đứng ngoài sợ quá khóc lóc,mất mặt tôi lắm!-Mamako đoe dọa.
-Biết rồi!Biết rồi!


Huyệt Anh thản nhiên luốt trên cánh rừng hồi trưa đi ngang qua, cô thầm nghĩ lại tất cả:giây phút lần đầu tiên cô và Kaishito gặp nhau, kỉ niệm hai đứa ở bên nhau và rồi bùm một cía, tất cả đều đổ vỡ.Sau đó Hưng chèn vô tình cảm của cô, đồng ý làm bạn gái nhưng mà…có đột ngột quá không?Khi đó chỉ là do cô muốn quên Kaishito mà chấp nhận.Thì ra là cô đang lợi dụng cậu ấy! Cô quả là đáng trách mà!


Cứ dạo qua dạo lại và rồi…cô bị lạc mà trời lại tối đen như mực nữa.Trời ơi! Sao ngày từ đầu ôc không chịu nghe lời Mamako, đi thì đi nhanh , hay ở lại cho rồi giờ bị lạc.Huyệt Anh sợ hãi ngồi bẹt xuống, thu mình vào một gốc cây nào đó.Cô sợ quá! Cô rất sợ ban đêm, ánh trăng soi sáng đường cho cô hình như bị tán lá che hết rồi. Không thấy gì cả!


-Híc! Có ai đó không?Cứu tôi với !Hichic!
Không được khóc!Nếu cô khóc thì quả là nhục mà.
-Hic!Huhuhu!


Đã nói là không khóc mà cứ khóc hoài thế nhỉ?Cơn đau đầu của cô càng kéo tới, mệt mỏi, cực kì mệt mỏi. Giờ này hình như là cô đã ngủ rồi, muốn ngủ nhưng cô ngủ còn không được nữa là.


-Cô thích khóc lắm sao hả?-Một giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp, cô biết giọng nói đó từ air a, là chủ nhân của bài Animal.


Kaishito đứng đối ,anh nhìn thẳng xuống khuôn mặt tèm nhem nước mắt em bé của Huyệt Anh.Cơ thể cô run lên bần bật, chắc là vì sợ!Khi Kaishito ngồi quỳ xuống, anh đưa bàn tay của mình chạm vào tay của Huyệt Anh , anh mới nhận ra rằng cô vừa sợ vừa lạnh .Anh không mang áo khoác chỉ có áo thun trên người nhưng nếu như anh cởi ra đưa cho cô thì anh cũng bị ch.ết cóng mất.


-Huyệt Anh!Cô sợ không?Có cần tôi giúp không?-Kaishito cười mỉa mai nhìn bé Huyệt Anh đang sắp ch.ết lạnh và thần ngủ cứ ám lấy cô , Huyệt Anh như bị kích thích là càng tức điên vì Kaishito đang mỉa mai cô.
-Không cần!-Nói câu dứt khoát dù không tốt cho cô.


-Vậy thì tôi đi nhé!-Lạnh lùng bỏ đi, trái tim Huyệt Anh đau quặng lại , anh nhẫn tâm như thế ư?Dù anh và cô như thế nào đi nữa thì cô cũng là phụ nữ mà…nếu thế thì cô cóc cần.


Những làn gió đêm sương lạnh giá phà vào cơ thể tội nghiệp, bóng tối bắt đầu bao trùm lấy Huyệt Anh làm cô càng khiếp đảm, thêm nữa trái tim như vừa bị ai đó xé đi vậy.
….


-Huyệt Anh!Lại đây, tôi sẽ sưởi ấm cho cô!-Đi được nửa đường thì Kaishito chợt dừng lại, anh quay lại đằng sau anh, cô nhóc tội nghiệp càng ngày càng run và cơ thể dường như không thể chuyển động.Về đêm rất lạnh và tối .


Kaishito quay lại, anh chạy rất nhanh, hai tay muốn vương ra để mau chóm tóm lấy ai đó và trong thoáng chốc, anh ôm Huyệt Anh vào lòng dù cô còn chưa hết sự bàng hoàng, tay anh ôm chặt lấy đầu cô ngả lên vai mình, tay kìa vòng ra eo cô.Cơ thể anh vốn to lớn hơn Huyệt Anh, anh dung thân nhiệt mình như mềm đắp cho cô.Huyệt Anh như vui mừng khi được cái ấm áp từ đâu tới, cô muốn giữ chặt lấy nó, hai tay cô chủ động ôm lấy Kaishito , cô ôm chặt anh, đầu cúi vô lòng ngực.


-Làm ơn!Đừng bỏ tôi mà!
-Tôi đang ở đây với cô cho nên…đừng sợ hay lạnh hết!
Ôm lấy thân hình nhỏ của Huyệt Anh, Kaishito hình như có gì đó muốn nhiều hơn là ôm cô, hình như nó được gọi là ham vọng chiếm đoạt.Từ khi nào,Huyệt Anh lại thêm lần ngã vào người anh mà vô giấc ngủ.


Kaishito ẫm Huyệt Anh lên trong vòng tay anh, anh không đưa cô về lều mà vô ngôi nàh nhỏ , anh đặt cô trên chiếc giường của mình, Phong đi đâu rồi nhưng nó cũng quay lại.
-Tôi không làm gì cô đâu nên đừng lo!-Tuy cô nhóc đã ngủ rồi nhưng Kaishito muốn nói điền này để đảm bảo an toàn chút.


Anh tự mỉm cười với chính mình rồi leo lên giương ngủ cùng với Huyệt Anh…Huyệt Anh không ngủ quay mặt đối diện trước anh nhưng cũng không sao. Anh ôm cô từ đằng sau vô lòng.Đêm nay sẽ là đêm ấm áp nhất của anh.
-Huyệt Anh!Huyệt Anh!Huyệt Anh ơi!


Chờ mãi không thấy nhỏ Heo về, Mamako lo lắng, cô vội chạy ra khỏi lều đi kiếm .Bây giờ mọi người ngủ hết rồi nên cô không dám làm phiền ai hết.Cô biết Huyệt Anh đã đi đâu,chắc hca81n là trong rừng, nời trưa cô và Huyệt Anh đã tới.Dọc theo khu rừng , không thấy bóng dáng Huyệt ANh đâu cô càng sợ hãi. Qúa vội, Mamako ngã xuống thảm cỏ nhưng rồi cũng đứng lên lại.


-Á! ch.ết rồi!Mình bị trật khớp!
Đứng hồi không được bao lâu,Mamako lại ngã xuống thêm lần nữa.Cô bị trật chân vậy sao đi?Không lẽ giờ cô cũng bị lạc trong rừng?Không được! Cô thì không sao nhưn gHUyệt Anh thì…
-Ối!Đau quá!Mình đi không được!


Mamako  càng đứng nó càng lên cơn đau, cô phải làm sao bây giờ?
-Cô đang làm gì thế?Thích nắm dưới đất lắm ư?
-Phong?


Phong có sở thích là ngắm trăng vào ban đêm, mà hôm này trăng lại tròn nữa nên anh đi ngắm hơi lâu.Đang thưởng thức thì nghe một giọng nói nữ rất quen tai đang than đau, Phong liền chạy tới vòa quả là đúng như anh dự đóan.
-Giờ tôi mới biết là cô thích bò dưới đất đấy!


-Bộ anh không thấy là chân tôi bị đau không thể nào đứng lên được hả?-Mamako nổi giận lên, anh đang nghĩ cô là gì thế?
Phong tự động ngồi xuống bên chân cô.
-Chân nào của cô bị vậy?-Phong ân cần hỏi.
-Tôi không cần anh quan tâm đâu!-Mamako thẳng thắn từ chối.


-NÓI!-Lần này Phong đưa mặt dữ tợn lên nhìn xuyên qua mắt Mamako làm cô sợ hãi.
-Chân….chân trái.-Mamako nhỏ nhẹ, lễ phép hơn.
Phong cầm bàn chân trắng, mượt mà của Mamako lên xoa dịu sau đó bóp hơi mạnh tay làm cô nhăn mặt vì đau.


-Ráng một chút đi, nó sẽ quay lại đúng chỗ cũ!-Bóp đau xong thì xoa dịu,Phong như vừa đánh vừa xoa Mamako vậy.
Bàn tay Phong ấm áp và nhẹ nhàng quá,trái tim Mamako như nổ bùng lên , cô như phát điên lên vậy.
-Cảm ơn! Tôi phải kiếm Huyệt Anh rồi…A!


Chưa kịp nói hết câu, Mamako bị Phong bế lên trong cơn hoang mang.Cô đỏ mặt nhìn anh,Phong cũng đáp trả lại.Hình ảnh anh dưới ánh trăng tan, những lọn gió bay qua thêm lần nữa,anh quả thật rất hoàng mỹ .
-Thôi!Không cần…tôi..tôi đi được!-Dù sao thì Mamako cũng phải từ chối, cô nhớ cô và Phong giờ đang như thế nào mà.


-Ngồi yên đi ,chân có chưa đi được đâu! Với lại tôi biết chắc Huyệt Anh bình an!
-Sao anh biết?
-IM!
-Oái!
Mamako lần này cô hơi sợ Phong rồi, cô im phăng phắc không dám nói thêm từ nào nữa.Trên đoạn đường Phong đưa cô về , Mamako ngả đầu vô lòng anh rồi thiếp đi lúc nào không hay.


Anh đưa cô vô ngôi nhà nhỏ chứ không phải túp lều, anh biết ngay mà .Hình ảnh thằng bạn anh ôm Huyệt Anh nằm trên giường, hai ngủ ngon.Phong nhẹ nhàng để Mamako lên giường anh chút, anh là đứa con trai chân chính nên…chắc chắn không làm gì cô đâu.Phong nằm lên giường thì bỗng nhiên Mamako càng cúi đầu sát vô người anh hơn.Không biết cô cố tình hay không nhưng khuôn mặt hồn nhiên,đáng yêu ngủ ngon của cô làm anh như lên cơn dại, Đã bao lâu anh chưa được nhìn thấy nhỉ?


 -Ngủ ngon nha…vợ!






Truyện liên quan