Chương 55

Hai giây sau, hắn mới chậm rãi nghiêng người nhìn Chu Trù, Chu Trù cũng ngẩn cả người, ngượng ngùng khoát tay áo một cái, “Này, tôi không phải cố ý, ai biết anh sẽ đột nhiên rướn người tới chứ.”
“Sao thế?” Những tổ viên khác nhìn qua, bọn họ cũng biết tính tình Leslie cũng không phải tốt lắm.


“Không sao.” Leslie nhàn nhạt trả lời một câu, tiếp tục chuyển sang máy quay gần nhất.
Lúc này nhóm Dương Cẩm đã đi vào hội trường.


William Goodwin tiến lên nghênh đón bắt tay với Dương Cẩm, “Ngài Dương, tối tốt lành. Tối nay hi vọng ‘Nước Mắt Thần Mặt Trời’ của ngài có thể bán được giá tốt.”
“Tôi chỉ muốn tìm cho nó một người mua biết thưởng thức thôi.” Dương Cẩm khẽ gật đầu.
Ánh mắt William quét qua Myers cùng Gene.


Myers thần sắc thản nhiên, trong lỗ tai Gene vang lên giọng nói của Chu Trù.
“Bình tĩnh, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên gian thương mà thôi.”
Gene dằn xuống bất an trong lòng, dù sao William cũng là nhân vật mục tiêu của đợt hành động này. Gene chỉ hơi hơi gật đầu với William, nội liễm lại lễ độ.


William dời tầm mắt của mình, đón Dương Cẩm vào.
Gene thầm thở phào một hơi, Myers bên cạnh lưu ý đến chi tiết đó không khỏi lộ ra biểu tình chế nhạo.
Trên tầng mái trung tâm triển lãm quốc tế cách xa hơn 200m đối diện khách sạn W, Jones đã đến rìa sân thượng, “Tôi đã vào vị trí.”


“Rất tốt.”
Jones đi một vòng quanh sân thượng, tình huống xung quanh nơi này cậu ta đã nắm rõ. Kiến trúc có độ cao xấp xỉ với sảnh tiệc cao cấp của khách sạn W trong phương viên 300m chỉ có hai tòa, một tòa vừa vặn ở phía sau khách sạn W, tòa còn lại chính là tầng áp mái trung tâm triển lãm tranh quốc tế.


available on google playdownload on app store


Gene cũng không khóa cửa thông lên mái lại, cậu ta tìm một chỗ tối ẩn núp, trước mặt cậu ta chính là tòa nhà ánh đèn sáng trưng kia, giống như một chuỗi sao, từ trên bầu trời đêm rủ xuống.


Leslie ngồi trước máy tính mở miệng hỏi, “Cậu thật sự phái người đi trung tâm triển lãm quốc tế, không sợ Anson Lorenzo đang đùa cậu sao?”


“Không sợ.” Chu Trù bất đắc dĩ cười một tiếng, Anson người này… bạn coi lời của anh ta là thật, thì anh ta là đang nói dối. Nhưng có lúc khi bạn cho rằng anh ta nói dối, thì lời anh ta nói lại là thật.


“Nếu như tôi là cậu, thì sẽ không tin mỗi một chữ hắn nói. Hắn nắm được chính là suy nghĩ “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất” của cậu.”


“Anh thật hiểu anh ta.” Chu Trù buồn cười đem cánh tay khoác lên vai Leslie, “Ban đầu nên phái anh đi làm Dean Dương, nói không chừng cũng sẽ không giống tôi bại lộ quá sớm như vậy.”


Câu nói cuối cùng kia, Chu Trù là áp bên tai Leslie mà nói, đây đối với Chu Trù mà nói là bởi vì bản thân cùng Leslie quen biết, nhưng những người khác đều không tự chủ ngẩn người ra đó.


Leslie chẳng màng tình cảm có thể chịu đựng có người ngồi ở nơi cách hắn gần như vậy đã rất hiếm thấy, tính cách gần như mắc chứng yêu sạch sẽ của hắn cực độ chán ghét có hơi thở những người khác phả vào bên tai mình. Chu Trù mỗi một bước đều khiêu chiến giới hạn của Leslie, nhưng Leslie lại không chút nào phản ứng.


Lúc này, Dương Cẩm vừa đúng cùng Anson Lorenzo gặp mặt.


Hôm nay, anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, túi áo ngực cài khăn ca rô nhạt, cà vạt cũng là đường kẻ nhạt màu. Tóc cũng hớt ra sau gáy, chỉ để lại vài lọn trước trán, trong nghiêm cẩn có mấy phần tùy ý, những điều này đều khiến khí chất ung dung của anh được tôn lên càng thêm ưu nhã.


“Đã lâu không gặp, ngài Dương. Tôi rất hứng thú với ‘Nước Mắt Thần Mặt Trời’ của ngài đấy.” Nụ cười của Anson rõ ràng giả tạo ghê gớm, nhưng cũng bởi vì nó là giả cho nên có một loại mỹ cảm đúng nơi đúng lúc.


“Nếu ngài Lorenzo có ý ra tay, xem ra giá cạnh tranh của viên kim cương này sợ rằng sẽ một đường tăng vọt.”
“À, quên nói, tôi rất nhớ con trai ngài đấy.” Biểu lộ của Anson hơi mang ưu thương.
Thần sắc Dương Cẩm hơi tối đi, “Cảm ơn.”


Anson nghiêng người về trước, hạ thấp ngữ điệu, “Tôi nhớ đôi môi cậu ấy, nhớ sự giãy giụa lúc cậu ấy kháng cự tôi, nhớ ánh mắt khi tức giận nhìn chằm chằm tôi của cậu ấy…”
Hai vệ sĩ bên cạnh Dương Cẩm không khỏi cứng lại.


Trên đời này người có thể mặt không đổi sắc nói ra lời hạ lưu kiểu này ngay trước mặt một người cha mất đi con trai, chỉ sợ chỉ có Anson Lorenzo.
“Nó đã không còn, xin hãy để lại chút yên bình cho nó.” Dương Cẩm nghiêng người vòng qua Anson.


Eva một thân váy dài màu đỏ đi tới, dùng cùi chỏ hung hăng thụi lên sống lưng Anson, “Anh lại nói cái gì không nên nói hả?”
“Tôi chỉ là bày tỏ nỗi nhớ nhung con trai ngài Dương với ngài ấy một chút thôi.” Anson tỏ vẻ vô tội, đem tay Eva khoác lên cánh tay mình.


“Người bị anh nhung nhớ trên đời này đều thật đáng thương.” Eva nhếch khóe môi.
Trên người Dương Cẩm có đặt máy nghe lén, cho nên lời kia của Anson vô cùng rõ ràng mà được truyền tới bên phía Chu Trù.


Trong tổ thông tin không ai biết thân phận từng sắm của Chu Trù, nhưng Rob Mập cùng George Già đều biết.
Rob Mập hồ nghi nhìn về phía Chu Trù, chẳng lẽ sếp của họ có gì đó với Anson… nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Chu Trù, lại không giống như là có quan hệ gì với Anson.


George Già xoay đầu Rob Mập lại, buồn cười thấp giọng nói, “Này! Này! Anh nên nhìn màn hình chứ không phải sếp.”
Lúc này, Leslie bỗng nhiên đứng dậy bỏ đi.
“Sao vậy?” Tầm mắt Chu Trù vẫn đặt trên màn ảnh.
“Hút thuốc.”
Chu Trù hất hất cằm với George Già, bản thân thì đi theo Leslie đi ra ngoài.


“Hút thuốc? Tôi nhớ anh không hút thuốc mà, trên người cũng không có mùi khói.”
Leslie chợt xoay người lại, hai tay đút trong túi, thần sắc hắn hờ hững, giọng nói lại lạnh đến rợn người, “Tôi muốn giết hắn.”


“Giết ai?” Chu Trù cau mày, hai giây sau mới phản ứng được, “Anson Lorenzo? Anh vì anh ta mà tức giận, anh ta sẽ rất đắc ý.”
“Tôi biết hắn từng hôn cậu.”
Chu Trù cười nhẹ một tiếng, “Trên đời này không phải chỉ có anh ta từng hôn tôi. Anh không nên bực tức như vậy, không có ý nghĩa.”


Họ đứng trên hành lang, cửa sổ đang mở, gió đêm vù vù lùa vào, giằng giật mái tóc cùng vạt áo họ, dường như muốn đem thân ảnh họ xé nát.
“Nhưng tôi để ý.”


“Tôi biết anh rất quan tâm tôi,” Chu Trù tiến lên dùng nắm tay đấm nhẹ một cái lên ngực Leslie, “nhưng những chuyện nhỏ nhặt này không cần quá để ý. Tôi đã không còn là Dean Dương, Anson Lorenzo có thể làm gì tôi chứ?”


Leslie vẫn đứng ở nơi đó, đường nét cái bóng của hắn rõ ràng đến sắc nét.
“Trở về đi thôi, chúng ta còn phải nghe xem William Goodwin sẽ nói những gì với Anson đấy!”


Chu Trù đi tới, duỗi tay khoác lên vai Leslie, cậu hiểu cảm nhận của Leslie. Chu Trù đến bây giờ còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp Anson, những lời anh nói với Gwen kia có thể bị quy vào quấy rối bằng ngôn ngữ, mà trên mặt Gwen không có chút không vui nào đã sớm miễn dịch hết thảy tập mãi thành quen với Anson rồi. Hôm nay mình vậy mà lại cũng rơi vào tình cảnh của Gwen.


“Tại sao cậu có thể không thèm bận tâm như vậy?”
Leslie bất chợt ấn Chu Trù lên tường, ánh mắt hung hăng chạm vào thần kinh của Chu Trù.


“Tôi có bận tâm! Tôi tất nhiên có bận tâm! Tên điên đó luôn khiến tôi thật giả khó phân biệt! Khiến tôi gặp tình thế khó xử! Khiến tôi không biết chính mình là ai! Cho nên tôi rất may mắn bây giờ tôi là Chu Trù chứ không phải Dean Dương! Anh cho rằng có ai lại thích có người đem cuộc sống của mình khuấy đảo đến trời long đất lở không!” Chu Trù gầm khẽ, nhẫn nại là một chuyện cực khổ, cậu cần cơ hội phát tiết ra ngoài.


Leslie chợt cúi đầu, trán gác lên bả vai Chu Trù, “Thật xin lỗi.”
Chu Trù sửng sốt.
“Thật xin lỗi.” Leslie lại nói một tiếng.
Chu Trù mỉm cười, muốn cái người này nói xin lỗi là một chuyện rất không dễ dàng, Chu Trù cá rằng, toàn bộ phân bộ New York, chỉ có mình Chu Trù là từng nghe hắn nói xin lỗi.


“Đồ ngốc…”
Thở dài một hơi, bàn tay Chu Trù vỗ vỗ lên vai Leslie, “Tôi bảo này tổ trưởng tổ thông tin, chúng ta có phải nên trở về rồi không?”
“Ừ.”


Leslie lúc này mới chậm rãi đứng dậy, Chu Trù đi đằng trước hắn, hai người trở lại phòng giám sát, người của tổ thông tin rất ăn ý mà ngay cả đầu cũng không ngẩng một cái, ngược lại Rob Mập cùng George Già cứ dán mắt nhìn bọn họ đi vào.


“Sếp, đấu giá bắt đầu rồi.” George Già lên tiếng nhắc nhở.


Buổi đấu giá này cử hành nội bộ trong xã hội thượng lưu, thật giả cùng với an toàn của vật phẩm đấu giá đều là tự phụ trách, nói cách khác ở trong buổi dạ tiệc sẽ có một vài thương phẩm sẽ không xuất hiện như ở hội đấu giá thông thường.


Mấy dạng vật phẩm đấu giá trước tiên cũng không có gì đặc biệt, cuối cùng cũng tới “Nước Mắt Thần Mặt Trời” của Dương Cẩm, mở màn cho cuộc cạnh tranh giá đỉnh cao vòng thứ nhất.


Viên kim cương giá khởi điểm là năm triệu đô la, trong thời gian không tới một phút liền tăng vọt qua mười triệu. Cái này phải cảm ơn cái sự lửa cháy thêm dầu của Anson, cơ hồ chỉ cần có người tăng giá anh sẽ lập tức lấn át đối phương, rất có khí thế viên kim cương này chưa tới tay thì sẽ không bỏ qua. Mà người cạnh tranh có thực lực mạnh nhất của Anson chính là Carter Lippman.


Không biết Carter rốt cuộc là bởi gia tộc cậu ta đã từng lỗ lớn những mấy lần ở chỗ Anson hay là bởi sự cố chấp không cách nào buông bỏ của bản thân cậu ta đối với Anson, nên phàm là cái Anson muốn, Carter luôn muốn đi tranh.
Lại là hai phút sau, mức giá đã đạt tới mười hai triệu đô la.


Người cạnh giá chỉ còn lại Anson cùng Carter, tất cả mọi người bày ra tư thái xem trò vui, muốn biết kết quả phiên đấu giá này.
“Hai mươi triệu đô la.” Anson lần nữa giơ ngón tay lên.


Eva ở một bên xì mũi coi thường, “Anh sao phải so đo với Carter, tốt xấu gì cậu ta cũng từng ở trên giường làm vui lòng anh mà.”


“À ha, tôi quả thật đến bây giờ cũng khó mà quên thân thể của cậu ta và cả cảm giác cậu ta hai chân dùng sức kẹp lấy tôi.” Lời hạ lưu như vậy ở trong miệng Anson tự nhiên cứ như ngâm thơ vậy.
“Hai mươi mốt triệu!” Carter quả nhiên lần nữa kêu giá.


“Hai mươi hai triệu.” Anson cao giọng nói, còn không quên nháy mắt một cái về phía Carter.
Eva huých anh một cái, “Thấy ổn thì hãy ngừng đi.”
“Hai mươi ba triệu!”
Anson cười cười, cho đến khi Carter kêu lên cái giá ba mươi triệu, anh rốt cục ngậm miệng lại.


William Goodwin chủ trì buổi đấu giá mỉm cười một cái, cao giọng nói, “Chúc mừng cậu Carter Lippman giành được viên kim cương vàng hiếm thấy này!”
Ba mươi triệu mua một viên kim cương vàng, cái này đốt tiền hơn cả Anson lấy tên lửa đạn đạo Patriot làm pháo hoa.


Anson lần nữa nhìn về phía Carter, nho nhã lễ độ mà gật đầu với cậu ta.


Một khắc kia, Carter ý thức được Anson đang đùa giỡn mình, Anson biết mình sẽ tranh với anh ta, vì vậy cố ý nâng cao mức giá. Mặc dù người xung quanh đều đang chúc mừng Carter giành được viên kim cương này, chỉ sợ trong lòng họ đều đang cười nhạo thằng ngốc là cậu ta.


“Được rồi, trước khi vật đấu giá tiếp theo được bày ra, xin mọi người tận tình hưởng thụ rượu ngon mỹ thực!” William nâng ly rượu cùng tất cả khách khứa có mặt chúc rượu.


Khi hắn đi xuống khỏi bục đấu giá, đi vào trong đám khách, dừng lại trước mặt Carter, “Cậu Lippman, ngài Dương đã ở trong phòng khách quý chờ cậu, tôi có thể phụng bồi cậu cùng đi nhận viên kim cương kia.”


Gene và Myers đi cùng Dương Cẩm vào phòng khách quý. Myers làm bộ dìu Dương Cẩm ngồi xuống, nhân cơ hội đem máy nghe lén đặt dưới sô pha.
Carter đi vào, trên mặt cậu ta không có nửa phần mừng rỡ, ngược lại tệ đến ghê gớm.


“Tôi rất muốn kiến thức một chút viên kim cương vàng độc nhất vô nhị này.” William hăng hái bừng bừng, hai chuyên gia giám định kim cương sau khi kiểm tr.a thì gật đầu một cái.


Carter dùng sức ký tên mình lên chi phiếu đưa cho Dương Cẩm, động tác của cậu ta có chút thô lỗ vô lễ. Mà Dương Cẩm ngồi ngay ngắn ở nơi đó, không hề nhúc nhích cũng không có xu hướng nhận chi phiếu.
Gene cùng Myers cũng thấy hết mọi chuyện, Dương Cẩm quả nhiên rất biết nhẫn nhịn.


Carter ở một khắc đó cũng ý thức được mình thiếu lễ độ, nhưng lại xấu hổ đến tiến lùi không xong.
“Nếu cậu Lippman không thích viên kim cương vàng này cũng không sao. Tôi có thể tìm được người mua khác.” Dương Cẩm trả lời rất bình tĩnh.


Viên kim cương này cho dù không đáng tiền, nhưng Carter đã tranh nó trước mặt Anson, nếu như Carter đổi ý sau này chuyện này còn không phải là nhược điểm Anson dùng để cười nhạo cậu ta sao?


“Tôi là thực lòng cảm thấy viên kim cương này rất hiếm có. Xin ngài Dương giao nó cho tôi đi.” Carter điều chỉnh một chút tâm tình của mình.


William cũng vội vàng hòa giải, “Ngài Dương đừng hiểu lầm, cậu Lippman đối với viên kim cương này là thật lòng, chỉ là vừa rồi tôi cùng cậu ấy thảo luận chuyện về phương diện làm ăn khiến cậu ấy có chút không vui mà thôi.”


Carter hai tay đem chi phiếu đưa ra, Myers rất hiểu ánh mắt, thay Dương Cẩm nhận tấm chi phiếu.
“Như vậy tôi để kim cương lại. Hẹn gặp lại, cậu Lippman, cậu Goodwin.” Nói xong, Dương Cẩm đứng dậy.


William tiễn họ ra khỏi phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại William cùng Carter. Hắn khóa cửa lại, khoan thai đi về bên sô pha, bày vẻ nhàn nhã, “Cậu bị Anson đùa bỡn, Carter.”
“Tôi biết.” Carter nhướn mày, “Anh muốn cười nhạo tôi sao?”


“Tôi chỉ muốn nói, phương thức muốn cho Anson đẹp mặt có rất nhiều loại, không nhất định phải đi mua một viên kim cương như vậy, cậu biết thứ Anson quan tâm cho tới bây giờ không phải là những thứ này.”
“Anh muốn nói gì?”


“Cole Sean là một trong những cổ đông trong Massive của chúng tôi, nhưng ông ấy đổ rồi, dẫn đến giá cổ phiếu của Massive chúng tôi trượt xuống những mấy phần trăm điểm, chúng tôi cần máu mới.”
“Anh muốn tôi nhập cổ? Nhà Lippman bọn tôi cũng không còn như trước nữa rồi.” Carter trưng ra một nụ cười lạnh.


“Nhưng cậu vẫn là một trong ba cổ đông lớn của Western Union Airlines.” Trong nụ cười mỉm của William tràn đầy ý vị cám dỗ, “Cái Massive cần cũng không chỉ là tiền bạc, mà còn cả đường dây. Chúng tôi có một mẫu vật phẩm quan trọng cần vận chuyển ra khỏi Mỹ, nếu cậu đứng về phía chúng tôi, hoa hồng cậu nhận được sẽ bằng tổng cộng ba năm tiền lãi của nhà Lippman.”


“Nghe quả thật rất phong phú, nhưng Anson Lorenzo cũng là một trong những cổ đông của Western Union Airlines, tài chính cùng đường dây của anh ta cũng tuyệt đối phù hợp nhu cầu của Massive các anh. Tại sao các anh lại chọn tôi?”


“Anson nếu như hợp tác với chúng tôi, đó chính là chúng tôi tới chia chác miếng bánh của hắn.” Ngón tay William gõ gõ lên mặt bàn, giống như muốn đánh thức Carter, “Thế nào, có nguyện ý cùng chúng tôi chơi Anson Lorenzo một vố không?”






Truyện liên quan