Chương 67
“Đó là việc phụ nữ mới làm, tôi thì không.” Anson khẽ nở nụ cười, Eva hỏi một vấn đề tương đối ngây thơ.
“Điều này nói rõ anh vẫn chưa đủ yêu cậu ấy.”
“Cậu ấy không phải thứ mà tôi dùng mọi thứ là có thể trao đổi được. Tôi không biết giành lấy cậu ấy như thế nào, Eva. Cậu ấy có lúc cứng rắn đến mức có thể chống đối tôi mà tôi không biết làm sao, thỉnh thoảng lại yếu ớt khiến tôi không dám đến gần. Tôi biết cậu chỉ là một cảnh sát quốc tế ngoan cố và có nhẫn nại hơn người bình thường một chút mà thôi, người như cậu ấy trên đời có rất nhiều rất nhiều. Có lẽ một lúc nào đó, tôi sẽ không còn mê đắm cậu ấy như vậy nữa.”
“Anh đang tự an ủi thôi. Anh còn ngoan cố hơn Chu Trù, còn cả có sự nhẫn nại nữa.” Đầu ngón tay Eva điểm lên trán Anson một cái, “Mê đắm chỉ là một loại trong số tất cả cảm xúc thôi. Anh ở trước mặt cậu ấy cảm thấy không biết làm sao, đối với anh mà nói loại mê đắm này quá sâu sắc. Có người bảo với tôi, đối với đàn ông mà nói tình cảm trân quý nhất cố chấp nhất, chính là lần đầu tiên mê đắm một ai đó.”
“Cậu ấy không phải người đầu tiên.” Anson buồn cười biện giải cho mình.
“Cậu ấy có phải hay không, chỉ có chính anh biết.” Eva buông tay Anson ra, đi về phía vệ sĩ của mình, một chiếc áo khoác lông cừu khoác lên người cô, “Tôi cảm thấy hơi lạnh, trở về khoang thuyền đi.”
Cầm di động trên bàn lên, nhìn thấy bên trong có một tin nhắn, chân mày cô liền nhíu lại.
“Anson, tôi có một tin này phải nói cho anh.”
Eva giơ màn hình di động của mình cho Anson xem, trên đó là tin nhắn đến từ Chu Trù.
“Cậu ấy đến buổi tụ họp của Joey Allande?” Anson cất tiếng thở dài, đó là lo âu không cách nào che giấu.
“Anh cảm thấy mục đích của Joey là gì? Hắn đã cho là Chu Trù là bạn hợp tác trong Interpol của anh, Joey hơn phân nửa là muốn lôi kéo Chu Trù.”
“Tôi chỉ biết là, Joey Allande không phải là William Goodwin. Hắn đầy đầu đều là làm trọn hết thảy dục vọng. Nếu như Chu Trù không có thứ hắn cần, mà Joey lại làm bại lộ tin tức có giá trị trước mặt Chu Trù, như vậy Chu Trù sẽ rất nguy hiểm.” Trên mặt Anson không có thần sắc lo lắng, nhưng nụ cười như có như không bên môi đã hoàn toàn lặn đi.
“Anh vừa rồi mới nói anh không mê đắm cậu ấy đến vậy cơ mà.” Eva thở dài cười cười, “Thế mà bây giờ, nếu như Joey cầm một phần hiệp ước bảo anh cắt thịt mới bằng lòng đem Chu Trù đổi trở lại, anh nhất định sẽ không chút do dự ký hợp đồng.” (cắt thịt: nhường lại lợi ích)
“Tôi muốn biết cái tụ hội ch.ết tiệt kia ở đâu.” Anson đưa tay vẫy Richard tới.
“Đừng nôn nóng, anh biết Joey ở trên chiếc du thuyền này còn có một mục đích chính là gặp mặt ông chủ của hắn, tôi đoán ông chủ của hắn nhất định sẽ xuất hiện ở buổi tụ hội đó.” Eva nhìn về phía Richard, “Richard, anh bây giờ lập tức đi tr.a xem, rốt cuộc có những ai ở trên chiếc du thuyền này đã ‘biến mất’. Họ nhất định đi tụ hội của Joey. Những người này xuất hiện cuối cùng ở đâu, tôi tin rằng luôn có người chú ý được điều gì đó.”
Richard nhìn sang Anson, Anson gật đầu tỏ ý với hắn.
“Thật ra thì chuyện này cũng không có gì phải lo lắng quá mức, cho dù Joey phát hiện được gì cũng không thể lập tức làm gì Chu Trù. Tôi và anh cũng đều không phải dễ trêu.” Ngữ điệu của Eva lạnh xuống, “Anson, trên đời này có rất ít người coi tôi là bạn, mà tôi cũng sẽ quý trọng người bạn như thế. Kẻ nào đụng tới bạn của tôi, tôi sẽ khiến hắn cuộc sống sau này thật đặc sắc.”
Lúc này, thiếu niên đang tựa sát vào Chu Trù mơ hồ ý thức được vị khách này thật sự không có hứng thú với mình. Cậu ta an tĩnh dựa vào bên người Chu Trù, điều này cũng khiến Chu Trù yên lòng không ít.
Joey lại vẫn không chiều không tha, “Có lẽ đối với cậu ta, cậu không có hứng thú. Nhưng người xuất hiện tiếp theo đây, nhất định sẽ khơi dậy được tâm tình của cậu.”
“Ồ?” Chu Trù cười nhẹ một tiếng.
Hai vệ sĩ áo đen mang một người thiếu niên chậm rãi mà tới. Trên mặt cậu ta mang một tấm mặt nạ màu đen, da trắng nõn, mi mắt hơi rủ, lông mi run rẩy. Đám vệ sĩ vừa lơi tay, thiếu niên kia liền mềm nhũn trên mặt đất, phát ra tiếng thở dốc. Mỗi cái nhăn mày mỗi một động tác của cậu ta đều khơi dậy ham muốn đi dày vò di chinh phục của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Chu Trù nhíu mày.
Thiếu niên này thực sự quá quen mắt.
“Chu Trù, tôi nhìn ra được cậu bây giờ có hứng thú.” Joey cười nho nhã, che giấu không nổi ác liệt trong đôi mắt.
Thiếu niên khó nhịn mà giãy dụa, hai chân không ngừng ma sát, hai tay cậu ta bị trói ở sau lưng, lại giãy giụa muốn tự an ủi, bất đắc dĩ chỉ có bờ vai run rẩy theo đó.
Nghị viên Ferta đã đứng lên, hắn đi tới trước mặt thiếu niên kia, cố muốn kéo voan mỏng bên hông cậu ta ra.
Nắm tay Chu Trù không tự chủ nắm chặt.
“Chờ đã nào, ngài Ferta. Ngài còn chưa hỏi qua ý kiến của khách mà, chúng ta cũng không thể thất lễ trước mặt Chu Trù được.”
Ferta chẳng thèm nghĩ đã nói ra, “Tôi có thể cùng hưởng thụ với cậu Chu Trù!”
Móng tay Chu Trù sắp đâm vào lòng bàn tay, cậu nhìn về phía Joey, thanh âm lạnh đi, cùng mới vẻ tao nhã lễ độ vừa rồi tưởng chừng như hai người vậy, “Anh Allande, tôi muốn anh giải thích cho tôi một chút đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”
“À, cậu nói cậu ta sao?” Joey đi tới bên người thiếu niên, hơi có vẻ thô lỗ mà khều cằm cậu ta, giày xéo mặt gò má cùng đôi môi cậu ta, “Cậu rất động lòng người. Chỉ là cậu ta cứ mãi cự tuyệt tôi.”
Lời của Joey đã xác nhận phỏng đoán của Chu Trù, người thiếu niên nọ chính là Marin! Chỉ là Marin tại sao lại ở đây? Là Joey bắt cậu ta tới? Tên khốn nạn này!
“Anh chơi có phải quá đáng quá rồi hay không? Cậu ta dẫu sao cũng là một nhà thiết kế nổi danh.”
“Nhà thiết kế nổi danh thì thế nào? Còn không phải là đồ chơi của chúng ta?” Joey không cho là đúng mà cười cười, “Có điều Chu Trù à, cậu từ khi lên chiếc du thuyền này, vẫn đem lực chú ý đặt trên người cậu ta, sự truy cầu vừa không quá mức thân cận lại không lộ liễu như tôi, đây là hàm súc của người phương đông các cậu sao?”
Marlow của hãng vận tải biển KA quan sát hai người bọn họ, cảm nhận được tia lửa trong không khí, “Thế nào, Joey cùng cậu Chu cũng biết thân phận của bảo bối này? Điều này cũng không hợp quy tắc trò chơi của chúng ta.”
“Quy tắc vốn là để phá vỡ.” Joey nói xong, bàn tay thò vào trong miếng voan mỏng kia, không ngừng trêu chọc thứ yếu ớt của Marin, nghe cậu ta phát ra âm thanh khó nhịn mà lại khiến người ta toàn thân nóng rực lên.
“Đủ rồi.” Chu Trù đứng lên, “Anh Allande, tôi cảm thấy anh là đang dùng bạn đại học của tôi để cảnh tỉnh tôi, thể hiện sự gan dạ không gì không thể không gì không làm không gì không dám của anh với tôi. Thế nhưng tôi ghét loại cảm giác này.”
“Bạn đại học ——” Joey buông Marin ra, đi tới trước mặt Chu Trù, mang tính trấn an mà đè bờ vai cậu, “Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm quan hệ giữa cậu cùng Marin. Tôi xin tạ lỗi với cậu. Tôi nên giống như Anson, tìm một phòng cà phê không gian ưu nhã, cùng cậu uống một buổi trà chiều, chúng ta ở trong không khí yên bình dễ suy ngẫm mà bàn bạc thật kỹ lưỡng chuyện hợp tác với nhau.”
Chu Trù vẫn giữ nguyên tư thế đứng, những vị khách khác cũng ngẩng đầu nhìn, bọn họ dùng ánh mắt ý bảo Joey không nên chọc giận Chu Trù, dù sao vụ làm ăn lớn của họ sau này còn cần Chu Trù hộ tống.
“Nhưng mà cậu nhìn cậu ta xem, Chu Trù…” Joey một tay nắm vai Chu Trù, một tay kia chỉ thì Marin đang chìm nổi trong bể dục, “Ánh mắt cậu ta, da thịt cậu ta, sự phập phồng khi cậu ta hô hấp cùng với thanh âm của cậu ta… Cậu đều không cảm thấy được một chút động lòng nào sao? Tại sao không thử một lần xem? Cậu ta yếu đuối như vậy, đang chờ cậu giải phóng và chiếm làm của riêng…”
Joey cơ hồ là thủ thỉ bên tai Chu Trù.
“Các anh muốn gì.” Chu Trù lạnh lùng mở miệng.
“Chúng tôi muốn lô hàng này an toàn vận chuyển tới đích đến, rất đơn giản. Chỉ cần cậu chịu giúp chúng tôi, thì không chỉ là vật báu này, mà chúng tôi sẽ lập một tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ cho cậu, cậu sẽ nhận được một khoản hoa hồng khả quan.”
“Rudoph Mende.”
“Cái gì?” Joey dừng một chút, hiểu được ý tứ khi Chu Trù nói ra cái tên này.
“Tôi sẽ cho anh một số điện thoại, đây là số chuyên dùng để nói chuyện làm ăn của ông ta, người bình thường cũng không biết. Các anh có thể đưa ra yêu cầu, tất nhiên thỏa mãn yêu cầu của ông ta sẽ quan trọng hơn. Ông ta sẽ không lập tức nhận lời các anh, mà là sẽ gọi điện tới trưng cầu ý kiến của tôi, tôi sẽ trăm phần trăm ủng hộ các anh.” Chu Trù mặt không đổi sắc nói ra những lời này.
“Rudoph Mende?” Joey cười ra tiếng, “Chu Trù, cậu không phải đang đùa bọn tôi chứ? Người này được xưng là thiết diện vô tư, tháng trước lão ta mới chặn một lô hàng của bọn tôi, khiến bọn tôi tổn thất thảm trọng.”
Chu Trù cười lạnh, “Anh Allande, mỗi một cảnh sát quốc tế đều là thiết diện vô tư, xin anh hãy nhớ điểm này. Tháng trước, anh có gọi cuộc điện thoại này sao? Tháng trước, anh cùng Rudoph còn đứng ở hai đầu thế giới. Ông ta cần làm ra một vài chuyện để bảo vệ vị trí của mình.”
Rudoph Mende một tháng trước quả thật đối với mỗi cảnh sát quốc tế mà nói là đại biểu công chính cùng thiết diện vô tư, đáng tiếc, cái mặt nạ giả tạo này lại bị xé rách. Ông ta lợi dụng chức quyền trợ giúp buôn lậu vũ khí cùng những thứ hàng hóa khác, đã bị tổ chức bí mật điều tra. Trong phân bộ New York, biết chuyện không vượt quá ba người. Chu Trù đem số điện thoại bí mật của Rudoph nói cho Joey, một mặt có thể giải quyết mối lo trước mắt, mặt khác cũng có thể thử một lần xem Rudoph có thể hợp tác với Joey hay không.
“Nhớ nói, người giới thiệu là Marloff.” Chu Trù bổ sung một câu.
Marloff là trùm buôn vũ khí nổi danh của Nga, hắn cùng với Eva thường không vừa mắt nhau, đáng tiếc Eva nhân mạch rộng rãi, lại có chiến hữu là Anson, Marloff vẫn không giành được lợi ích gì.
“Cậu không phải là đang đào hố tôi chứ.”
Những vị khách khác, Marlow cùng Ferta cũng bày ra biểu lộ đề phòng.
“Tôi thân đã ở trong này, anh tại sao không gọi thử một cuộc ngay tại đây?” Chu Trù cười mỉa mai một tiếng, “Tôi còn tưởng anh có bao nhiêu can đảm, thì ra cũng chỉ đến thế. Thuyền hàng kia của anh, không chuyển đi được thì chính là phế phẩm, chẳng đáng giá một xu. Bây giờ có một đường dẫn, kết cục xấu nhất cũng chẳng qua là Rudoph phát huy bản sắc của ông ta đem hàng của anh nộp lên, vẫn chẳng đáng giá một xu như cũ. Kết cục đều là anh phải gánh vác phần tổn thất kia. Xin hãy nói cho tôi biết, mạo hiểm thử một lần có gì ghê gớm?”
“Được rồi, cậu thuyết phục được tôi.” Joey đi tới bên người Marin, kéo cậu ta từ dưới đất dậy, lôi đến trước mặt Chu Trù, ném vào trong lòng Chu Trù như ném rác, “Cậu ta đã là của cậu. Yên tâm, tôi biết hàm súc của người phương đông, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một gian phòng thư thích, cậu có thể an ủi bạn đại học của cậu thật tốt, tôi tin tưởng cậu ta sẽ mê mẩn vòng tay cậu thật sâu.”
Chu Trù ôm vai Marin, hơi thở của cậu ta nóng bỏng như muốn bốc hơi tất cả hơi nước trong không khí.
“Xin mời. Đừng cô phụ khoản đãi thịnh tình chúng tôi dành cho cậu.”
Ngụ ý chính là Chu Trù phải cùng Marin phát sinh cái gì thì mới được. Chỉ e trong gian phòng kia không có máy quay thì cũng có đặt máy nghe lén.
Ánh mắt Chu Trù lướt qua dĩa ăn bánh ngọt trên bàn, hao hết khí lực mới nhịn được không đem nó cắm vào mắt Joey.
Hai gã vệ sĩ áo đen đi tới trước mặt họ, Marin cơ hồ không cách nào bước đi, cậu ta thiếu chút nữa ngã xuống khỏi bậc thang, Chu Trù hết cách không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cậu ta.
Bây giờ nên làm gì?
Cậu biết Marin ở bị x ở chỗ Bọ Cạp Đỏ như thế nào, cậu làm sao có thể làm chuyện giống vậy với Marin?
“Tôi sẽ gọi cú điện thoại kia, hi vọng chúng tôi có thể đạt thành nhất trí cùng lợi ích của Rudoph Mende.” Joey ngầm mang ý uy hϊế͙p͙, nếu như bàn bạc bất thành, chỉ sợ cậu và Marin sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Căn phòng Joey cung cấp cho Chu Trù tất nhiên không khoa trương như phòng thuê sang trọng, nhưng bài trí vẫn rất xa hoa, Chu Trù nhìn thấy chiếc giường kingsize duy nhất trong phòng kia thì mí mắt liền bắt đầu giật điên cuồng. Cửa phòng bị khóa lại.
Chu Trù tr.a xét bốn phía, theo bản năng tìm kiếm chỗ đặt máy quay cùng máy nghe lén. Joey nhất định sẽ ghi lại cái gì đó làm nhược điểm uy hϊế͙p͙ cậu.
Marin ngã xuống giường, mơ màng mở mắt. Chu Trù tin rằng tầm mắt của cậu ta là mơ hồ, nhưng mà không nghĩ tới cậu lại gọi ra tên của mình.
“Chu… Trù… tôi thật khó chịu… giúp tôi với…”
Chu Trù thừ người ra, giờ phút này Marin giống y như Joey nói, thật đúng là làm người huyết mạch phun trào, nhưng Chu Trù chỉ cảm thấy hành động của Joey làm người ta ghê tởm.
Cậu chậm rãi ngồi vào bên cạnh Marin, đưa tay gạt đi mồ hôi trên trán cậu ta, “Tôi… không biết nên giúp cậu thế nào…”
Ngón tay Chu Trù giống như cọng rơm cứu mạng, Marin nắm lại, cưỡng bách Chu Trù vuốt ve cổ và ***g ngực mình, một đường cuồng loạn xuống phía dưới, đi tới cái nơi vẫn đang ngẩng cao kia. Chu Trù không còn cách nào, cậu chỉ có thể thủ *** giúp Marin. Hô hấp của Marin càng ngày càng gấp, đột nhiên chống người dậy khỏi giường, hôn lên môi Chu Trù.
Đó cơ hồ không tính là hôn, cậu ta là cắn, hỗn loạn mà hốt hoảng, phóng đãng không khống chế được.
Chu Trù một phát gạt cậu ta ra.
Marin ngã về lại đệm giường, chật vật, đầu tóc lộn xộn đến đáng thương.
“Xin lỗi… xin lỗi… tôi cũng không biết tại sao có thể như vậy…”