Chương 72-2
- Bác nói gì cơ? Con bé mang thai à?
Ba và Yong, cả hai người có lẽ rất bất nhờ, điều mình muốn nói cũng để bác sĩ nói ra rồi.
- Giờ phải làm sao hả bác sĩ?
Hắn giữ tay vị bác sĩ sắp sửa rời đi.
- Cậu hỏi lạ, nếu nó là con cậu thì sao cậu lại hỏi tôi?
- Dạ không, ý con là làm sao để tốt cho mẹ với em bé.
- Bồi bổ cho tốt vào, cần nhiều dinh dưỡng hơn nữa. Tôi còn nhiều bệnh nhân, tôi đi trước.
——— Hoa lệ phân cách tuyến ———
Khi thức dậy, nhìn bên ngoài cửa sổ đã là bầu trời đêm với cơn mưa như trút nước. Cũng có thể vì tiếng mưa quá lớn đã làm tôi tỉnh dậy cũng nên, nhìn xung quanh chỉ thấy hắn đang gục đầu ngủ. Lay hắn dậy, có lẽ Yong đã ở đây lâu rồi.
- Nè, dậy đi...
Hắn nhẹ lay hàng mi, mở đôi mắt ngáy ngủ nhìn tôi.
- Em tỉnh rồi, em có thấy chỗ nào không ổn không?
- Em chỉ khát nước. Mà...
Tôi chợt dừng lại vì vừa nghĩ ra điều gì đó. Bất ngờ tâm trạng hoang mang kéo tới.
- Con đâu Con đâu rồi hả anh Con có làm sao không?
- Em muốn hỏi con nào?
- Cu Shin, ngoài nó anh còn đứa nào khác sao?
- Cu Shin không sao rồi, may cho nó bốn mũi, té cầu thang đập đầu tét giữa đỉnh đầu, theo tình trạng thì nó không sao nhưng trí não con sau này không biết có sao không nữa.
Từng lời hắn nói như một vạn mũi dao đâm chi chít vào cơ thể, nước mắt lại rơi vì giờ ngoài khóc có làm được gì đâu. Gỡ mũi kim đang gim vào tay mình, tôi tháo cái ống chuyền nước biển một cách mạnh bạo khiến tay bị chảy máu, lập tức đứng lên lay hắn bắt phải dẫn đến chỗ cu Shin đang nằm.
- Em yên nào, con nó ngủ ngoan rồi, ba mẹ anh ở đó với con em yên tâm đi.
- Yên tâm thế nào được hả anh? Con em mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày chỉ cần một ngày nó không ị em còn lo muốn sót cả ruột mà giờ nó bị tét cả đầu sao em yên tâm được?
- Vậy còn đứa nhỏ trong người em thì sao?
- Đứa nào nữa, dẫn em qua phòng cu Shin nằm đi anh.
Cửa phòng bệnh mở ra, ba mẹ tôi bước vào, mẹ ôm tôi tay cầm tờ giấy thấm vệt máu trên tay của tôi.
- Mày sót cho thằng con mày bị đau chứ mày không biết mẹ sót cho mày bị đau à? Sắp sửa làm mẹ hai đứa nhỏ rồi mà không biết thương lấy bản thân là thế nào?
Ba tôi từ phía sau ẵm Shin đưa tới chỗ tôi, mặt đứa nhỏ ngơ ngác nhìn mẹ, có lẽ thuốc tê vẫn chưa tan hết nên nó chẳng thấy đau đớn gì cả. Đưa tay ôm lấy con, nhìn sơ qua cái băng gạt màu trắng dính trên đầu con trai đã thấy tim thắt lại.
- Shin của mẹ có đau không con?
- Không đau.
- Sao con để bị té vậy, có biết mẹ lo lắm không? Con buồn ngủ không? Mẹ ngủ với con nha.
Đặt Shin lên giường muốn cho nhóc nằm đó nhưng không biết phải để nằm thế nào nữa, nhìn vết thương ngay đỉnh đầu, nằm xuống thì bị cấn gối sẽ làm con đau mà lại không nở đặt con xuống, tôi lại bế con tựa vào lòng ngủ.
- Hai người đàn ông ra ngoài cho mẹ nói chuyện với con bé được không?
- Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ và Bum, con xin phép ở lại.
Tiếng mở cửa, ba mẹ hắn đi vào với nét mặt ngượng ngùng. Đàn ông thường hay sĩ diện cao nên phụ nữ luôn đứng ra chịu thay họ, mẹ hắn cũng vậy.
- Em cũng muốn nói chuyện với mọi người, nên để hai người đàn ông ra ngoài uống ly cà phê chứ hả?
- Vậy để hai người vợ xinh đẹp ở đây, tụi anh xuống dưới làm ly cà phê.
Nói rồi hai người bố đi ra ngoài. Còn trong phòng bệnh chỉ có không khí ảm đạm phủ xuống. Nhìn mẹ của mình mà chẳng biết nói gì, lòng khó chịu vì lâu nay lừa ba mẹ.
- Nói mẹ nghe coi, hai đứa nếu như cảm thấy không sống được thì chia tay đi, cớ gì làm khổ con Bum vậy?
- Mẹ Bum cho gia đình chúng em xin lỗi, thật sự cũng không muốn như thế này đâu, cũng tại cái thằng con trời đánh này đây, em cũng không phải không nói nó, từ lúc con Bum nó đi Pháp là em nói nó hết lần này đến lần khác chứ đâu phải không nói, mà nó có bao giờ nghe đâu, đến thế em cũng chẳng biết phải làm gì, nó lớn rồi, đã làm ba rồi làm sao em đối xử với nó như một đứa trẻ nữa.
Lại im lặng, tôi đang suy nghĩ xem sắp tới phải nói gì cho mẹ không phải lo lắng, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết phải nói sao. Lúc này hắn mới nói.
- Mẹ vợ, con thương Bum là thật, con không có ý định sẽ chia tay...
- Vậy tại sao cậu làm tổn thương nó? Cậu nghĩ đi, cậu thử nghĩ lại xem từ lúc quen biết cậu tới giờ nó đã làm gì cho cậu phải phiền lòng? Nó có ra ngoài lăng nhăng không? Nó có làm cậu bị chảy máu dù chỉ một giọt không? Lúc nó đau nhất cậu có ở bên nó không? Cậu đang ở đâu, làm gì vào những lúc đó? Cậu xem, mấy cái vết thâm này là gì? Nó làm gì để mà khiến cậu phải làm nó ra nông nỗi này?
Mẹ kéo ống tay áo tôi lên để hắn thấy rõ những vệt thâm vẫn chưa mất hẳn.
- Con tôi làm gì cậu? Nó hiền quá nên cậu ức hϊế͙p͙ nó à? Cho nó đi học võ cả chục năm trời, được mời vào đổi tuyển quốc gia chứ chẳng ít, nhưng nó từ chối chỉ vì theo cậu, nó thương cậu nó bỏ mọi thứ. Có bao giờ cậu suy nghĩ về nó hay không? Có bao giờ cậu suy nghĩ xem nó nghĩ gì và chịu đựng những gì? Cậu là khắc tinh, là sao chổi của cuộc đời nó đó. Nó thương cha thương mẹ mà giấu cha mẹ nó bị cậu đối xử thế nào, nó ấm ức cũng chẳng chia sẽ với ai, lúc đó chúng tôi lại chẳng biết con mình nó bị như thế này, người làm mẹ sót thế nào?
Aizz... mẹ nói quá rồi, học võ cho vui chứ làm gì đến mức vào đội tuyển quốc gia. Có cũng vô lâu rồi. Mà nghe mẹ nói buồn thiệt chứ, chính sự ích kỷ của mình đã làm mẹ phải buồn nhiều hơn nữa.
Yong chỉ biết cúi mặt, mẹ Yong cũng chẳng dám lên tiếng, có nói thì cũng chỉ biết nói xin lỗi thôi.
- Chị xui, em thành thật xin lỗi.
- Nói gì nói tôi cũng muốn mang con Bum với cháu ngoại tôi về, không thể để tiếp tục như vầy nữa.
- Không được con không chịu, không đồng ý.
Hắn la lớn, mọi người giật mình, cu Shin đang nhắm mắt lim dim ngủ cũng giật mình.
- Bé cái mồm cho con nó ngủ.
- Anh không chấp nhận điều đó, mẹ vợ, nếu mẹ mang Bum về nhà thì con dọn qua ở với Bum. Lúc trước con có hơi lan man với tình cảm của mình dành cho Bum, nhưng bây giờ con chắc chắn là yêu em ấy thật sự, con thương Bum thật lòng. Xin mẹ đừng chia cắt chúng con.
- Tôi chia cắt cô cậu khi nào? Chính cậu có không giữ, mất lại đi tìm.
Sau một lúc suy nghĩ và chưa có câu trả lời, tôi lại quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
- Mẹ, con vẫn còn tình cảm với Yong, thời gian qua con cũng đã im lặng quá nhiều, nhưng đến lúc chẳng còn chịu đựng được nữa thì con sẽ tự động biết ra đi, xa mặt cách lòng, cho dù có yêu thương đến mấy, xa rồi cũng sẽ quên thôi, cho dù có là hai năm ròng vẫn không quên được thì ba năm, sáu năm sẽ quên được, rồi con sẽ gặp được người yêu con thật sự, người biết trân trọng con từng giây phút, người sẽ mang đến cho con được những điều tuyệt vời nhất. Còn những người đã làm tổn thương con, họ sẽ phải sống giằn vặt trong sự hối hận của họ, cũng có thể họ sẽ tìm được người khác để họ có thể yêu đến khắc cốt ghi tâm.
- Ý em là sao?
- Mình đã làm giấy kết hôn rồi, vậy mình ly hôn đi, trả lại cho em sự tự do, sự bình yên với con em đi. Anh rồi sẽ có người khác, rồi anh sẽ yêu thêm một ai đó cần anh. Anh hãy bước ra khỏi cuộc đời của em đi, vì em không thể bước đi nổi trong cuộc tình của mình nữa. Vì vậy, chỉ xin anh một lần nữa, hãy bước ra khỏi cuộc đời của em.
- Em thật sự muốn vậy hả?
- Đúng.
- Vậy còn đứa nhỏ đó thì sao?
- Đứa nhỏ? Tất nhiên nó sẽ theo em.
- Anh nói đứa bé em đang mang, không lẽ em muốn nó không có ba?
Sao lại quên mất mình đang mang trong người một sinh mạng nữa. Trong vô thức tôi nhìn xuống cu Shin đang nằm trong vòng tay mình. Suy nghĩ lại hỗn độn như một bãi đất đá bê tông mà đè nặng trĩu trong lòng, khó khăn mở miệng trả lời.
- Thì bỏ nó đi chứ biết làm sao được nữa. Một đứa là quá đủ rồi.
- Em điên rồi, em sinh một đứa con rồi không biết thương con hay sao mà em đòi bỏ nó đi, em không sợ nó oán giận em à? Em không sợ nó trách móc em sao, vậy lúc em ch.ết em nói gì với con đây?
- Haha... haha...
- Em cười cái gì, anh nói gì sai?
- Vậy còn những oán giận, những trách móc của em biết trút vào đâu đây? Tại sao phải nghỉ cho nó, vậy còn em, những đau đớn, những điều thống khổ em phải làm sao? Là chịu đựng, em chỉ vì thương nó mới muốn bỏ nó đi. Sống làm gì để mà tâm hồn trong sáng trở nên nhiễm bẩn, còn những đau đớn thống khổ tràn đầy ngoài xã hội, thà đừng sinh nó ra, nó oán giận mình đi nữa còn tốt hơn sống trên đời để hứng chịu nỗi đau.
- Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy Bum?
- Con nói gì vậy Bum? Đừng có nghĩ điên khùng nữa.
- Bum à, con buông tay ra đi, không khéo cu Shin nó gãy tay đó.
Hắn, mẹ chồng và mẹ tôi giữ tay tôi lại, Shin cũng đã bắt đầu khóc lên. Ôi chúa ơi, mình điên rồi hay sao mà có thể tự tay làm đau con mình thế này!!!
- Ôi Shin ơi mẹ xin lỗi, con đau lắm hả con ngoan mẹ xin lỗi mà.
- Con để Shin cho mẹ bế nó, nghỉ ngơi đi, mẹ không chấp nhận suy nghĩ trẻ con của con được, mẹ đẻ ra con không phải để con ra nông nỗi này, nếu quá mệt mỏi thì về với ba mẹ. Có ai bắt ép con điều gì đâu.
- Còn mẹ không chấp nhận con phá thai, điều đó quá thất đức, có khác nào con giết người không, trong khi nó lại là con của mình thì thử nghĩ nó kinh khủng ra sao. Cho dù con có không trở thành dâu con của cái nhà này nữa thì con cũng không được phép bỏ nó, nếu con cảm thấy không nuôi được thì con cứ sinh ra rồi để ba mẹ chồng nuôi nó.
- Anh không còn gì để nói với em, anh thật không biết em đang nghĩ gì.
- Con xin lỗi mẹ, cả mẹ của con nữa, và cả anh. Em cũng không biết em thật ra muốn ra sao nữa, nhưng cho con thời gian suy nghĩ tiếp tục được không? Có những điều quá phiền phức đối với con, cho nên con muốn suy nghĩ thêm nữa.
- Được rồi, con cứ suy nghĩ cho đến khi nào bản thân con có câu trả lời, giờ con nghỉ ngơi đi. Để cu Shin cho mẹ.
Mẹ đón Shin từ tôi rồi cả hai đi ra ngoài, vì dù sao trong chuyện tình cảm của bọn trẻ chúng tôi họ cũng đâu giải quyết được gì, huống hồ bản thân mình còn chẳng biết mình muốn gì. Buông thì không nở, nắm thì như cầm dao. Giờ chỉ còn lại hắn và tôi trong căn phòng này, nằm xuống nhìn lên cái quạt trần quay nhanh như dòng thời gian chẳng thể quay ngược lại, buông hờ câu nói.
- Dù có sâu đậm bao nhiêu, có khó khăn thế nào thì tình yêu rồi cũng phải phai nhạt theo thời gian. Vì bản thân tình yêu vốn dĩ bắt nguồn từ cảm xúc, mà cảm xúc ở thời điểm nào cũng chỉ mang tính thời điểm, cho nên lẽ dĩ nhiên mà tình yêu cũng chỉ có thế tồn tại ở một khoảng thời gian nhất định như vậy. Đến hòn đá còn có thể mòn, huống gì là lòng người dành cho nhau.
- Anh sẽ không thay đổi.
- Làm sao anh biết chắc được điều đó?
Hắn im lặng, ánh mắt cứ nhìn xuống tấm nệm trắng. Sự im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập, rồi hắn mới lên tiếng.
- Bởi vì anh yêu em.
- Anh yêu em?
- Và lòng anh không phải là hòn đá.
- Haha... lòng người cũng như lòng heo lòng bò cả thôi, đem đi nấu phá lấu đều ăn rất ngon đó anh có biết không?
Rõ ràng trong lòng cả hai đều rất cô quạnh, nhưng cớ sao đều phải cố gắng làm nhau đau? Tôi chẳng hiểu, cái quan hệ lằng nhằng do mình tạo ra, một câu chuyện tình nhảm nhí này làm sao tôi có thể tạo ra được chứ.
- Ước gì anh nói câu này một cách rất thật lòng vào ba năm trước thì giờ mình đâu như này.
- Anh biết anh sai, là do anh không đúng, lúc đó suy nghĩ vẫn chưa chín chắn, còn bồng bột và cái thú vui của con trai mới lớn anh làm sao cưỡng lại, giờ anh cũng đã lớn hơn và chín chắn hơn rồi, anh biết những thứ gì mới là thật cái gì gì là giả, và những điều anh đã làm trước kia thật sự là sai, anh chẳng biết làm gì ngoài xin lỗi em.
Giờ đây trong lòng chỉ còn lại bình thản, chẳng gợn sóng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn nhau, Yong đợi chờ câu trả lời của tôi và bản thân tôi cũng quá mệt mỏi để tiếp tục nói chuyện. Xoay người kéo chăn chùm kín người, tôi chẳng còn khóc nữa...
Mọi chuyện lại chẳng ra làm sao, chẳng giải quyết được gì thêm một lần nữa...