Chương 54: Tội lỗi tăng thêm
Hà Mộng Điệp vừa được buông ra thì vội vàng đứng dậy định đuổi theo để nhìn kẻ khinh bạc, bước chân vừa chuyển thì nghe phía trước lối ra là tiếng gọi quen thuộc của hai bảo bối nhà mình. Đôi mắt màu tím nguy hiểm nhìn phía tên biến thái vừa chiếm tiện nghi của cô biến mất sau góc khuất mờ sáng, bàn tay đưa lên lau đi cánh môi hơi sưng vì bị hôn rồi nhanh chóng trượt ra phía ngoài. Đôi mày cau lại một cách khó chịu. Bất quá nhìn thấy hai bảo bối đôi mắt lại ôn nhu và bình tĩnh trở lại như mọi khi, cô không thể để bọn trẻ biết mình bị khinh bạc, nếu không sẽ thật mất mặt.
Nghe thấy tiếng ma sát của dao băng cùng sàn băng hai nhóc con đưa đầu nhìn vào thông đạo tối om để tìm kiếm, chỉ chốc lát sau thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh chúng rồi đưa tay nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ dẫn ra phía ngoài.
“Mộng Điệp mỹ nhân chúng ta thật đói.” Hà Tư Triệt nhìn thấy nương thân xuất hiện thì nhanh chóng kéo tay cô ra ngoài quầy trả đồ trong khi Hà Tư Thần nguy hiểm híp lại con mắt nhìn phía cánh môi bị sưng lên của nương thân..
“Mộng Điệp mỹ nhân~ Môi nương bị sưng rồi.” Hà Tư Thần ngửa đầu nhìn chằm chằm nét mặt tối sầm của nương thân trong lòng cảm thấy càng không bình tĩnh. Ban nãy do sơ ý hắn nhìn thấy ông ta đang trượt ở khu vực bên phải đó là chỗ nương thân vừa mới trượt vào, không lẽ….
“Nãy nương bị một kẻ nào đó đụng phải nên bị té, có lẽ do tức giận nên đã cắn môi.” Hà Mộng Điệp bình tĩnh giải thích sau đó dắt tay nhi tử đi tới quầy gửi đồ lấy balo rồi mới ra khỏi khu vực Thế giới tuyết.
Té sao? Ông ta dám làm nương té? Hỗn đản~
Hà Tư Thần cùng Hà Tư Triệt liếc nhau một cái rồi nghiến răng nghiến lợi thêm vào sổ một lỗi to đùng cho Hiên Viên Thần.
Lúc này đang vui sướng vì trộm hương thành công Hiên Viên Thần hoàn toàn không biết trong cuốn sớ dày đặt của hai bảo bối hắn lại vinh hạnh có thêm một tội lỗi nữa.
“Uy~ Môi ngươi chảy máu.” Độc Cô Viễn nhìn vừa quay lại hảo hữu nhíu mày tò mò hỏi sau đó thở dài nhìn đang ngây ngô nở nụ cười tên nam nhân ngu ngốc nào đó. Phương Thiếu Hoa bàn tay nắm chặt lại lộ ra những đường gân máu lộ rõ trên mu bàn tay, từng khớp ngón tay vang lên răng rắc.
Nếu hắn đoán không lầm thì tên này vừa đi về hướng người đó, cho nên chỉ có thể nói tên này là đi trộm hương…
Khốn kiếp! Hiên Viên Thần lần này ngươi xong rồi.
Phương đại thiếu gia híp lại con mắt một cách nguy hiểm sau đó cúi đầu giả vờ day day thái dương che đi đôi mắt âm u đầy vẻ tính kế.
Làn gió lạnh thổi qua khiến đang ngây ngô cười Hiên Viên Thần chợt rùng mình, đợi đến khi chán chê trượt băng mọi người mới từ từ ra phía ngoài để trả đồ.
......
Trong khi đó đang ngồi ăn ở nhà hàng trong phòng riêng hai huynh đệ Hà gia đau lòng nương thân của mình nên người thì bóc vỏ tôm, kẻ lại lựa xương cá rồi ngoan ngoãn bỏ vào chén của Hà Mộng Điệp sau đó long lanh hai cặp mắt nhìn phía dở khóc dở cười nương thân như muốn nói *mau khen ta đi, mau khen ta đi bộ dáng.*
“Bảo bối nhóm thật ngoan~” Hà Mộng Điệp đưa tay gắp lấy miếng tôm cùng mẩu cá đã vỡ vụn bỏ vào miệng nhấm nuốt rồi ôn nhu tán thưởng sau đó mới lột tôm bỏ vào chén của nhi tử nhóm.
Bữa trưa chẳng mấy chốc đã hoàn thành.
“Nương~ Ta cùng đệ đệ đi toilet rồi sẽ trở lại.” Hà Tư Thần bước ra khỏi chỗ ngồi rồi ngửa đầu nghiêm túc dặn dò hôn nhẹ mẫu thân của bọn chúng bởi vì ban nãy nhìn ra khe cửa hắn vô tình nhìn thấy ông ta cũng đang ở đây.
“Ân~ Nương chờ các ngươi.” Hà Mộng Điệp nhìn nghiêm túc nhi tử nhóm cũng nghiêm mặt gật đầu rồi dịu dàng nhìn phía lon ton chạy ra ngoài hai nhóc con.
Hà Tư Thần nắm tay đệ đệ đi dọc hành lang dài rồi quẹo trái hướng về phía toilet rồi ung để đệ đệ ung dung đi vào còn bản thân thì trốn ở một góc khuất theo dõi xung quanh.
Hà Tư Triệt nhìn thấy không có ai cũng không nản lòng, cậu nhóc đi về phía bồn rửa tay rồi mở nước rửa sau đó mạnh tay vẫy vẫy.
Hiên Viên Thần vừa bước ra từ phía bồn đứng thì một mẩu kem từ đâu bay tới dính thẳng vào mặt sau đó là nước bắn tung tóe lên bộ trang phục hưu nhàn của hắn.
Nhìn thấy kẻ đẩy ngã nương thân bị dính kem cậu nhóc mới hài lòng rửa tay với xà phồng cho sạch sau đó giả vờ xoay sang rồi giật mình nhìn đang đi tới nam nhân truớc mắt.
“Đại… đại thúc. Thật xin lỗi. Ta không phải cố ý~” giọng nói mềm nhũn vang lên, đôi màu tím ánh mắt lo lắng nhìn xem phản ứng của hắn. Hiên Viên Thần cau cau mày rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc ôn hòa nói.
“Không sao. Rửa lại sẽ sạch.” Rồi vặn nước rửa đi đống kem trên mặt sau đó cúi đầu nhìn phía chiếc áo thun trắng của mình khẽ nhíu mày rồi gọi một cuộc điện thoại cho hảo hữu mang chiếc áo khác đến.