Chương 19
Sau khi cuộc so tài của các nước kết thúc, cái tên Tô Hải được được mọi người vang xa khắp chốn. Nhà họ Tô không ngừng được người lấy lòng, nịnh bợ, việc làm ăn cũng càng ngày càng phát đại đi lên. Lúc này, Nhã Thanh quyết định rời nhà đi trong đêm tối, chỉ để lại một bức thư ngắn gọn và một túi trữ vật.
"Cha, nương, đại ca, tỉ tỉ, tiểu Dật, con đi du lịch đây. Mọi người đừng lo lắng cho con nha, hai, ba năm nữa con lại đem cháu ngoại bụ bẩm về cho mọi người thương. Mọi người đừng nhớ con đấy, có túi đồ con để lại, mọi người mở ra xem, cái nào hợp với mình thì lấy nhé. Con yêu cả nhà lắm lắm, tạm biệt. Nhã Thanh vô cấp đáng yêu tái bút."
__________
Nhã Thanh giả tran thành nam tử, sau đó đi đi và đi, đi đến đâu nàng gieo tai hoạ đến đó. Ngày đầu tiên ra khỏi thành, nàng đi qua một thôn nọ, đi qua một ngôi nhà nọ, qua một căn phòng nọ, nghe thấy âm thanh rên rỉ cầu xin, tinh thần hiệp nghĩa nổi dậy, lột ngói nhà nhảy xuống cứu người. Lại thấy trên giường là một tên già và một cô gái trẻ đang xxoo với nhau, tưởng là cô gái bị tên đầu heo già này làm nhục, không quản hai người đang dính vào nhau liền kéo hai người ra, lỡ tay cắt mất giống tên đầu heo đó. Làm xong việc còn chạy tới an an ủi ủi cô gái, sau đó vơ tay lấy bạc trong phòng đưa cho nàng ta, tiện thể bỏ vài thỏi vào túi. Thật ra cô gái này là vợ kế của ông già này.
Tuần thứ hai, lại đi qua một ngôi làng khác thấy có một chàng trai trẻ mang quần áo phú qúy đang chửi bới một người đàn bà lớn tuổi. Nàng nghĩ đây là hai mẹ con, tại sao đứa con lại có thể bất hiếu như vậy, không nói hai lời liền xông vào đánh tên đó thành đầu heo. Nàng cũng chạy lại an ủi người đàn bà, lột trên người tên bị đánh một đống bạc rồi đưa cho bà ấy một ít, tiện thể bỏ vào túi một ít. Chuyện này thật ra, bà già ấy là hạ nhân làm sai việc, bị chủ tử mắng thôi.
Lại đi tiếp, đến tuần thứ tư, đang đi trên đường ở một thành nọ, Nhã Thanh thấy một ông già béo đang lôi kéo một thiếu nữ, người thiếu nữ đó lại muốn tránh ra, không đi theo người đàn ông. Lại tiết mục ức hϊế͙p͙ gái nhà lành, Nhã Thanh liền chạy tới kéo hai người ra, sau đó đánh ông già đó tơi bời một trận. Lấy tiền trong áo ông ta, đi đến dỗ dành người thiếu nữ, nhưng không hiểu sao nàng ta lại đẩy nàng ra, chạy tới lắc lắc người đàn ông. "Cha, ngươi không sao chứ. Tỉnh lại đi... huhu...". Nhã Thanh biết mình gây họa, mang theo tiền của người ta rồi chạy trốn.
Đến tuần thứ năm, bây giờ nàng có mang được hơn hai tháng, các dấu hiệu của thai phụ đã bắt đầu ứng dụng trên người Nhã Thanh, ói mửa, ngủ nhiều, ăn lại không được bao nhiêu. Tính tình của nàng càng khó chịu, mỗi lần nôn oẹ là nàng lại lôi ba đời nhà Cố Tử Phong ra mà chửi. Số lần hình ảnh Cố Tử Phong xuất hiện trong đầu Nhã Thanh càng lớn thì sự tức giận của nàng lên mức tối đa. Trong một lần đi qua thanh lâu, ngửi thấy mùi son phấn nàng liền muốn nôn, nhìn thấy có ba người muốn vào thanh lâu, nàng không kìm được kéo một người đem ra đánh, ra đòn nhanh, chuẩn, trong miệng lẩm bẩm "nam nhân đáng ch.ết, nam nhân đáng ch.ết" làm tên đó không biết chuyện gì xảy ra. Hai người đi cùng cũng sửng sốt một hồi, chạy lại ngăn cản, muốn đánh Nhã Thanh. Tất nhiên Nhã Thanh tránh được, sau đó chạy trốn. Hai người kia muốn đuổi theo nhưng tên nam nhân bị đánh ngăn lại. Trên miệng hắn cười đầy thú vị, hắn cả đời chưa bị nữ nhân đánh qua đâu, tuy nàng giả trang nhưng hắn nhận ra. Trên tay hắn đang cầm là ngọc bội của nàng, chỉ cần theo nó liền tìm ra.
Nhã Thanh sau khi chạy trốn liền rất sảng khoái mà cười, sau đó lại mếu máo. Ngọc bội mà nàng lấy của ông già béo nàng đánh nhầm ngày đó bị mất rồi. Huhu...
___________
Nơi dừng chân đầu tiên của Nhã Thanh là thành Xuân Kiều, cây cối xanh tươi xinh đẹp, không khí trong lành, linh khí rất tươi mát. Nàng mua lại một tiệm vải lớn, bắt đầu kinh doanh. Kì thực là nàng không phải mua bình thường, mà ép người ta bán, vì lúc vào thành nghe danh của ông chủ này không tốt nên mới làm vậy. Dù sao nàng cũng rất lười đi thuê mướn nhân viên này nọ, cứ để y vậy, chỉ thay chủ thôi, sau này thấy ai làm tốt thì giữ lại, ai làm không tốt thì đuổi, tiền lương nàng phát cũng không phải ít. Nhớ lại những trang phục trên tivi khi còn ở hiện đại, Nhã Thanh liền bắt đầu vẽ vẽ, rất nhiều mẫu, sau đó đưa cho quản sự đi làm. Tên quản sự này làm việc rất tốt, mới hơn ba mươi tuổi, tính tình cương trực, lúc trước làm cho ông chủ cũ không được bao nhiêu tiền, cũng thường bị chửi bới, nhưng vì gia đình khó khăn nên không bỏ việc, tiếp tục làm. Mọi việc nàng đều giao hết cho hắn ta, còn nàng cứ việc làm ông chủ giấu mặt, chỉ ở nhà đếm tiền, lâu lâu lại xem sổ sách.
Cứ thế, Nhã Thanh sống ở đây được hai tháng liền chán. Bụng của nàng bây giờ đã nhô lên thấy rõ, nàng nghĩ người có thai cần vận động nhiều, lại không muốn ở chỗ này nữa nên quyết định giao hết mọi chuyện cho quản sự rồi dời đô.
Điểm dừng chân tiếp theo của Nhã Thanh là một thành lớn, thuộc Tạp Lan đế quốc. Nơi này rất náo nhiệt, lại hay tổ chức lễ hội, trò chơi. Nhã Thanh có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, trước hết đi thăm dò có nhã lâu, thanh lâu nào lớn, ông chủ có danh không tốt, mà lại không có người chống lưng liền đi ép người ta bán cho mình. Rốt cuộc nàng tìm được hai cái ưng ý. Cho người tu sửa theo lối hiện đại, người trong nhã lâu làm việc thì để lại, thanh lâu thì đuổi hết. Sau đó tự thân nàng đi cứu mấy người bị bọn buôn người bắt, chọn lựa những người có tố chất nhất để làm chiêu bài cho quán. Nàng mở thanh lâu mục đích là thăm dò tin tức nên những người này phải đủ độ trung thành. Nàng cứu mấy người này về liền nói rõ mục đích của mình. Nàng sẽ cho họ ăn mặc đầy đủ, dạy họ ma pháp, võ công, giúp họ có cuộc sống tốt và đầy đủ. Với điều kiện phải tuyệt đối trung thành và làm việc có ích cho nàng. Ở trong thanh lâu, các nàng được đeo mặt nạ, chỉ bồi uống rượu, không bồi lên giường. Một khi một người trong các nàng bị bắt nạt, liền cho phép tất cả các nàng chạy tới đánh cho te tên vô lại đó. Sau này cho các nàng tự do kết hôn, sinh con, với điều kiện vẫn phải ở lại quán làm việc. Vì điều kiện quá hấp dẫn nên nàng kiếm được một đống người trung thành.