Chương 5

Khi Cốc Tuyết rời khỏi Phỉ Lam Tinh thì trời đã sáng choang. Cốc Tuyết nhắm mắt nằm trên giường, tĩnh tâm suy nghĩ. Nằm cạnh cô là Cốc Noãn đang ngủ như lợn con.


Hôm nay Cốc Tuyết không có ý định đi làm. Thực tế về sau cô cũng có thể không cần phải đi làm. Dù sao sản lượng nông nghiệp trong Phỉ Lam Tinh có một ngàn Cốc Tuyết ăn trong một trăm năm cũng không hết.
Cô đang suy ngẫm về những điều kỳ bí mà Tiểu Mật đã nói.


Chủ nhân trước kia của Phỉ Lam Tinh chính là người sáng tạo ra nó tên gọi Phỉ Lam. Anh ta sinh cụ thể tháng nào năm nào, điều này không thể kiểm tra. Tiểu Mật chỉ biết anh ta đã trở thành thần tiên từ ba trăm năm trước. Lúc đầu, Phỉ Lam Tinh chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường, Phỉ Lam không cẩn thận bị thương làm văng lên đó ít máu. Từ đó về sau không biết có phải do dính máu bán thần tiên của Phỉ Lam mà Phỉ Lam Tinh đã thay đổi khác thường – nó có thể chứa đựng rất nhiều vật thể còn sống bên trong.


Phỉ Lam từ ngày thành tiên bắt đầu nghiên cứu chuyên sâu về thực vật. Sau khi Phỉ Lam Tinh biến dị, anh ta càng hăng say trồng cây trong đó. Một bông hoa, một cái cây, một ngọn cỏ đều do Phỉ Lam hao tâm tổn sức làm ra. Thêm nữa, một thời gian dài được Phỉ Lam đeo trên người, Phỉ Lam Tinh tràn ngập linh khí, cây cối gieo trồng bên trong rất nhanh chín, lâu lắm cũng không quá hai tháng.


Tiểu Mật trở thành giới linh của Phỉ Lam Tinh vô cùng trùng hợp. Tiểu Mật vốn là gốc cây sen trên núi Côn Lôn bị Phỉ Lam nhìn trúng đưa vào. Khi đó Tiểu Mật chỉ là một gốc cây có chút linh khí của đóa hoa. Sau này được Phỉ Lam dùng các loại nước tiên, đất thần nuôi nấng mới dần dần biến thành tiên ong. Mà Phỉ Lam cẩn thận nuôi dưỡng Tiểu Mật như vậy bởi Phỉ Lam Tinh có quá nhiều hoa cỏ cây trái rất cần một chuyên gia xử lý giúp anh ta. Vì thế mà Tiểu Mật đúng thời được sinh ra.


Tiểu Mật biến thành tiên ong không lâu, vừa biết sử dụng phép thuật trồng hoa và cây thì Phỉ Lam gặp phải xà yêu hung ác. Trong lúc Phỉ Lam và xà yêu chiến đấu không cẩn thận đã làm rơi mất Phỉ Lam Tinh. Sau khi thành tiên, Phỉ Lam hoàn toàn quên mất Phỉ Lam Tinh. Từ đó về sau, Phỉ Lam Tinh cùng Tiểu Mật nằm trong lòng đất cô quạnh hơn ba trăm năm. Mãi đến khi Cốc Tuyết bắt gặp đào họ từ lòng đất lên.


available on google playdownload on app store


Lại nói đến Tiểu Mật thật là xui xẻo. Phỉ Lam giúp nàng ta biến thành giới linh nhưng lại không dạy cách tu luyện phép thuật. Nàng ta vĩnh viễn không thể trưởng thành để biến thành thần tiên. Phỉ Lam Tinh biến ảo cũng là nguyên nhân khiến nàng ta không thể rời đi. “ So với Thạch Lâm không quan tâm đến Cốc Noãn thì điều mà Tiểu Mật gặp phải còn thê thảm hơn”. Cốc Tuyết nằm trên giường lẩm bẩm một mình.


Có Phỉ Lam Tinh, sau này cô nên làm gì? Trồng trọt ư? Toàn bộ cây cối trong Phỉ Lam Tinh có sản lượng rất cao, mau chín, hơn nữa có Tiểu Mật hỗ trợ đâu cần đến cô.


Cốc Tuyết nhíu mày suy nghĩ, ngoài việc trồng trọt cô còn có khả năng làm gì? Suy tính một lúc cô liền rời giường. Nhiều năm qua, quanh đi quẩn lại vẫn là công việc làm vườn, giặt giũ, ăn cơm, ngủ nghỉ, ngoài việc nhà nông cô thật sự không nghĩ ra mình có thể làm gì khác. Hiện tại, vấn đề cơm ăn cô không phải lo, Cốc Tuyết đột nhiên có cảm giác mình như kẻ vô công rồi nghề. Rõ ràng mới hôm qua thôi cô còn mệt mỏi xoay vần như con quay.


“ Oa…oa”. Cốc Noãn cất tiếng khóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Cốc Tuyết. Cô không khỏi mỉm cười ôm Cốc Noãn vào lòng, thì ra tiểu nha đầu tè dầm.


Cô thay quần áo sạch cho Cốc Noãn, một bên ôm con gái dỗ dành, một bên đã hiểu ra kế tiếp cô nên làm gì, tất cả là vì hạnh phúc của con. Tiểu Cốc Noãn sẽ lớn lên, đi học, tương lai còn phải lấy chồng sinh con. Từ đứa trẻ một tuổi đến lúc lập gia đình và có con là lúc hai mươi ba tuổi, tất cả hết bao nhiêu tiền? ( Trước kia Cốc Tuyết không nắm được luật hôn nhân, đến khi hiểu rõ thì đã là con dâu nhà họ Thạch. Cho nên cô cương quyết không để Cốc Noãn đi theo con đường giống mình).


Cô tuy chưa từng đi học nhưng nhìn những đứa trẻ xung quanh và xem trên tivi thì một đứa trẻ đi mẫu giáo hoặc học các lớp lớn hơn mất mười vạn đồng. Thêm tiền sinh hoạt, tiền mua quần áo, tiền khám bệnh, thượng vàng hạ cám các loại tiền. Với cuộc sống như hiện nay, nếu muốn Cốc Noãn được thoải mái thì cô phải có năng lực tự kiếm tiền, hai mẹ con cô phải mất ít nhất hai mươi vạn cho những nhu cầu trên.


Hai mươi vạn tệ? Cô phải bán đi bao nhiêu cái bắp, bao nhiêu lúa mạch, bao nhiêu lợn gà? Cốc Tuyết chặc lưỡi, cách tính toán này cô hoàn toàn nên quên đi thì hơn.


Hoa quả trong Phỉ Lam Tinh xếp thành núi trong khi hoa quả ở thành phố lại vô cùng khan hiếm. Cô có thể mang hoa quả đi bán, trái cây nhiều như vậy bán mấy vạn đồng hẳn là không thành vấn đề. Sau đó dựa theo kế hoạch đã dự tính lúc đầu, cô sẽ nuôi thêm lợn gà. Cốc Tuyết đột nhiên cảm thấy cuộc sống đang thẳng tiến, tốt, bây giờ cô sẽ đi gặp Tiểu Mật thương lượng chuyện bán hoa quả. Nhưng Cốc Noãn vẫn đang thức, cô lo lắng không thể để con gái một mình trên giường.


“ Noãn Noãn, con ngồi yên nhé, mẹ sẽ quay lại ngay”. Cô không yên tâm nhìn con gái rồi tập trung tinh thần nghĩ: “ Đi tới Phỉ Lam Tinh nào”.


Mắt Cốc Tuyết hoa lên, cô thấy mình lại đứng bên sườn núi. “ Ơ, hoa quả hôm nay sao lại nhiều hơn hôm qua thế này?”. Ngày hôm qua hoa quả xếp thành núi, vậy mà hôm nay, hoa quả đã kéo dài hàng mấy dặm.


“ Tiểu Tuyết, cô đến rồi à”. Nghe thấy giọng Cốc Tuyết, Tiểu Mật phấn khởi bay từ trên núi hoa quả xuống ngồi lên vai cô.


“ Tiểu Mật, con gái ta vẫn ở bên ngoài, ta có thể đem nó vào đây không?”. Tuy hoảng sợ vì núi hoa quả bỗng nhiên tăng nhiều hơn nhưng cuối cùng thì Cốc Tuyết vẫn nhớ ra điều cần phải hỏi.


“ Tất nhiên rồi, chỉ cần cô bằng lòng, cô muốn mang ai vào cũng được nhưng cô và người đó phải đi vào cùng lúc”. Thật ra, Tiểu Mật rất hi vọng Cốc Tuyết sẽ dẫn người vào đây, có vậy nàng ta mới có thêm người để chơi.


“ Ta sẽ mang Noãn Noãn vào đây ngay”. Cốc Tuyết xoay người ra khỏi Phỉ Lam Tinh.


Tiểu Mật vui mừng khi thấy Tiểu Cốc Noãn vào Phỉ Lam Tinh. Hai người đều là trẻ con, Tiểu Cốc Noãn tò mò sờ thử đôi cánh cùng chiếc khăn trùm đầu của Tiểu Mật. Còn Tiểu Mật thì thích thú nhìn gương mặt bụ bẫm, đôi mắt tròn xoe và hương thơm vị sữa trên người Noãn Noãn. Nàng ta không ngừng bay lượn lòng vòng xung quanh Noãn Noãn, làm cho Cốc Noãn vỗ tay liên tục, cười khanh khách văng cả nước miếng.


“ Tiểu Mật, tại sao lại nhiều hoa quả như vậy?”. Cốc Tuyết nhặt một quả mận chín vàng bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt, thanh thanh rất ngon.


“ Như vậy mà gọi là nhiều?”. Tiểu Mật vừa chơi đùa với Noãn Noãn vừa quay sang phía Cốc Tuyết nói một cách thờ ơ: “ Bên kia núi, hoa quả còn nhiều gấp mười lần đây”.
Cốc Tuyết ngạc nhiên: “ Sao lại nhiều vậy?”.


“ Khi chủ nhân Phỉ Lam chưa thành tiên, ngài ấy thường xuyên mang hoa quả đi cứu tế người nghèo, cho nên hoa quả ở đây chưa bao giờ thừa. Sau này thành tiên, hoa quả không có người ăn nên tất cả đều bị giữ lại. Mà hoa quả cứ hai tháng chín một lượt. Hơn nữa Phỉ Lam Tinh là nơi sở hữu mọi vật không bao giờ bị hư, vì thế mà cây trái càng ngày càng chồng chất. Mới đầu, tôi đi thu thập quả chín nhưng sau phát hiện ra nếu tôi không hái xuống thì quả chín cứ thế treo ở trên cành. Chỉ cần quả vẫn ở trên cành, cây sẽ không mọc ra nữa. Nếu không phát hiện ra điều này thì ba trăm năm qua Phỉ Lam Tinh đã bị hoa quả chiếm hết. Quả hôm nay cô ăn treo ở trên cây tính ra cũng được một trăm rồi đấy”.


Cốc Tuyết cả kinh không biết nói gì cho phải.
“ Tiểu Mật, hoa quả nhiều như vậy chúng ta không thể ăn hết. Ta nghĩ lấy một ít mang ra ngoài bán, ngươi cảm thấy thế nào?”. Cốc Tuyết cảm thấy Tiểu Mật mới chính là chủ nhân của Phỉ Lam Tinh, rất có địa vị. Cho nên cô đỏ mặt khi nói muốn mang trái cây đi bán.


“ Được, cô xử lý thế nào thì tùy, tôi không ý kiến”. Tiểu Mật cao hứng gật đầu. Hoa quả chiếm phần lớn không gian Phỉ Lam Tinh, nàng ta từ lâu đã muốn được hái xuống.
Được Tiểu Mật đồng ý, Cốc Tuyết hợp tác cùng Tiểu Mật mang trái cây ra khỏi Phỉ Lam Tinh rồi chất thành núi.


Nhìn khắp nhà chất đầy hoa quả, Cốc Tuyết nghĩ phải nhanh chóng mang chúng đi bán. Cô để Cốc Noãn lại chơi cùng Tiểu Mật, sau đó mượn một chiếc xe đạp đi tới thị trấn tìm người mua.


Cốc Tuyết đạp xe toát mồ hôi một ngày trời mới đến thị trấn. Cô tìm được hai người chuyên buôn bán hoa quả, họ có ý muốn về nhà Cốc Tuyết xem hàng. Hai chủ buôn sau khi nếm thử hương vị đã vội vàng nói với Cốc Tuyết là họ muốn mua toàn bộ chỗ hoa quả này. Giữa đêm bọn họ cho bốn chiếc xe ô tô tải trọng năm tấn đến mang hết số hoa quả của Cốc gia đi. Cốc Tuyết choáng váng nhìn mười bảy vạn tệ để trên giường, cô mở to mắt không dám tin.


Mười bảy vạn tám ngàn bốn trăm bảy mươi tệ . Ông Trời ơi, số tiền này sao dễ kiếm vậy?
Cốc Tuyết ngẩn người trong giây lát rồi ý thức đem tiền nhét vào chiếc bao tải to. Nhiều tiền như vậy rất dễ bị người khác cướp mất.


Cô cầm túi đi vào chiếc vòng cổ, nhìn thấy Tiểu Mật đang tủm tỉm cười: “ Tiểu Tuyết, hoa quả hôm nay bán được không?”.


“ Bước đầu mua bán khá tốt, ngươi không biết đâu, chỗ hoa quả đó bán được hơn mười bảy vạn đấy. Trời ơi, cả đời ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy”. Cốc Tuyết kích động mặt đỏ rần: “ Nếu mang toàn bộ hoa quả trong Phỉ Lam Tinh đi bán ít nhất cũng được một trăm vạn. Một trăm vạn, trời ạ, thật là con số nhiều vô kể”.


“ Chúng ta sẽ mang chúng đi để đổi thành tiền”. Tiểu Mật giơ bàn tay nhỏ bé, lại là một núi hoa quả nữa xuất hiện trước mặt Cốc Tuyết.


“ Khoan đã, chúng ta không thể lại mang hoa quả đến bán ở thị trấn được”. Cốc Tuyết đã khôi phục lại tâm trạng kích động tuy hai má thì vẫn đỏ bừng bừng.
“ Vì sao?”. Tiểu Mật nghi hoặc hỏi: “ Không phải cô nói mang bán rất tốt sao?”.


“ Hôm nay ta đến thị trấn tìm được ông chủ Vương và ông chủ Lý. Tuy trái cây của chúng ta rất nhiều nhưng ở thị trấn chỉ có vài người có thể mua. Ta nghĩ chúng ta nên đến chỗ khác để bán. Ví dụ như đến ngoại thành của thành phố C chẳng hạn”. Cô vốn nghĩ bán hoa quả giống như bán lợn bán gà. Hôm nay cô mệt mỏi cả ngày mới tìm được người muốn mua hoa quả với số lượng lớn. Nhưng không phải ai cũng có thể mua như vậy.


“ Được thôi, cô xử lý đi”. Nghe xong Cốc Tuyết quyết định, Tiểu Mật lại vỗ cánh bay đi tìm Cốc Noãn.


Mọi người trong thôn Vương Gia Tràng đều biết tin tức về những chiếc xe chở hoa quả từ nhà Cốc Tuyết . Nhưng đa phần bọn họ ban ngày phải ra đồng làm việc, người ở nhà là những người già cả mắt kém không còn sức lao động. Ai cũng nghĩ mấy chiếc xe chở hoa quả ấy là của người khác, ban ngày đặt ở nhà Cốc Tuyết, ban đêm chở đi, không ai nghi ngờ dò hỏi lai lịch của đống hoa quả đó. Không những thế họ còn có phần khen ngợi vận khí của Cốc Tuyết.


Ngày hôm sau, Cốc Tuyết sửa soạn áo quần, khóa cửa nói với thím Vương là phải đến thành phố C có việc rồi cô ôm Cốc Noãn bắt xe.


Sự phồn hoa của thành phố C vượt xa sự nhộn nhịp của thị trấn. Để tiết kiệm tiền bạc và thời gian, Cốc Tuyết vừa xuống xe đã đi ra vùng ngoại thành thuê nhà dân ở tạm. Cô đem Cốc Noãn giao cho Tiểu Mật, lại dùng một chiếc túi to đựng các loại hoa quả, sau đó đi vào nội thành.


Rút kinh nghiệm lần trước bán hoa quả ở thị trấn, Cốc Tuyết tìm một ông chủ có cửa hàng bán quả hỏi ông ta bình thường nhập hàng ở đâu, sau đó đi tới nơi đầu mối.


Ở thành phố C có rất nhiều chủ buôn, họ thường đến những vườn trái cây đặc biệt để thu thập. Cốc Tuyết bắt chước họ bỏ qua những hộ lẻ tẻ. May mà Cốc Tuyết mang theo hàng mẫu, ông chủ thấy Cốc Tuyết từ xa tới liền thay đổi thái độ, từ chỗ xa cách biến thành nhiệt tình khiến người ta ăn không tiêu.


Cốc Tuyết mang hoa quả cho bốn người họ nếm thử. Kết quả là sau khi nhấm nháp, họ muốn mua toàn bộ số hoa quả kia. Sau đó còn bảo cô để lại địa chỉ để hôm sau họ sẽ đến tìm người, cho xe đến chở đi. Họ bảo cô có bao nhiêu họ sẽ mua bấy nhiêu, hơn nữa sẽ trả cô giá cao nhất.


Cốc Tuyết chóng mặt trở về nhà trọ nghỉ ngơi, sau đó tiến vào Phỉ Lam Tinh bắt đầu cùng Tiểu Mật mang hoa quả ra ngoài.
Vì nghĩ hoa quả trong Phỉ Lam Tinh tương đối nhiều nên Cốc Tuyết thuê một phòng trọ khá lớn. Đến khi hoa quả chất thành núi trong căn phòng đó thì Phỉ Lam Tinh mới hết một phần ba.


Nhờ được tư vấn mà cô chủ động đến tận cửa tìm người mua hàng, trong vòng bảy ngày Cốc Tuyết đã bán hết số trái cây trong Phỉ Lam Tinh, toàn bộ số tiền lời là hai trăm năm mươi ba vạn.


Cốc Tuyết dùng tiền bán hàng mua cho Cốc Noãn mấy bộ quần áo, sách vở, bút mực và một ít quà cho mọi người trong thôn. Nhìn túi lớn túi bé để trong phòng, Cốc Tuyết cười mãn nguyện, sáng mai cô đã có thể về nhà.


Tâm tình vui vẻ khiến Cốc Tuyết không để ý đến mấy bóng đen ẩn hiện bên ngoài. Cô không hề biết rằng vận rủi tối nay sẽ rơi xuống người cô.






Truyện liên quan