Chương 21

Diệp Tử và Ngô Chính Văn biến mất, cũng giống như Vệ Hồng lúc trước, bị một chùm ánh sáng bao phủ rồi biến mất cùng chùm sáng đó.
Liễu Chân Nhã không được trả chút thù lao nào, đã vậy còn bị Diệp Tử và Ngô Chính Văn nhờ cậy khi nào rãnh rỗi đến trông ba mẹ họ nữa chứ!


Liễu Chân Nhã lắc đầu qua lại, cô với ba mẹ họ có thân đâu, lấy cớ gì đến thăm người ta bây giờ?!


Nhưng mà ngày hôm sau sau khi Diệp Tử và Ngô Chính Văn biến mất, ba mẹ Diệp Tử và ba Ngô Chính Văn đến nhà tìm cô, ba mẹ hai nhà đến để cảm ơn cô cứu Ngô Chính Văn, tuy rằng sau đó anh ta lại tự sát.


Ngô Chính Văn trước khi ch.ết có để lại di chúc, tiền trong ngân hàng của hai vợ chồng Diệp Tử chia đều cho ba mẹ hai bên, còn căn biệt thự ở khu Thanh Uyển thì để lại cho ba Ngô Chính Văn, hôm nay họ đến là để thu dọn đồ đạc.


Ba mẹ Diệp mấy thàng trước là tang con, đến nay mới biết con mình ch.ết là do bị mưu sát, hai người mới ở tuổi trung niên nay vì tang con mà như muốn khòm lưng luôn rồi. Ba Ngô thì mắt đầy tơ máu, bề ngoài cứ như già hơn mười tuổi so với tuổi thật của ông.


“Liễu tiểu thư, cám ơn con ngày đó đã cứu Chính Văn.” Ba Ngô nắm tay Liễu Chân Nhã nói lời cảm ơn.


available on google playdownload on app store


“Bác không cần khách khí đâu, bất cứ ai rơi vào trường hợp đó cũng cư xử như con thôi ạ.” Liễu Chân Nhã nhìn ba mẹ hai nhà kìm nén đau thương đứng bên cạnh, tâm trạng vui vẻ trước đó vì thấy Diệp Tử và Ngô Chính Văn ở bên nhau bay mất không còn chút gì. Đúng vậy, cô vui mừng vì họ yêu nhau, hạnh phúc khi ở bên nhau nhưng quên mất rằng họ còn lưu lại cha mẹ già cô độc của mình.


Liễu Chân Nhã hỏi thăm về dự định tương lai của ba mẹ Diệp. Ba Diệp, mẹ Diệp còn có con trai đang sống ở nước ngoài, con trai con dâu ông bà vẫn muốn đón ông bà sang đó phụng dưỡng nhưng ba Diệp và mẹ Diệp lại lo lắng cho cô con gái một mình đơn độc trong nước nên không đi, nay con gái đã không còn, cũng không còn vấn vương gì trong nước nữa, ông bà đã gọi cho con trai ở nước ngoài vài ngày sau về Thiên Hải đón họ đi, sau này…sẽ không quay về nữa.


Còn mẹ Ngô Chính Văn mấy năm trước đã qua đời vị bệnh nặng, Ba Ngô bây giờ không con không cháu cũng không vướng bận gì, nên định bán đi ngôi nhà đang ở dọn đến căn nhà mà Ngô Chính Văn để lại cho ông, nơi đây yên tĩnh trong lành thích hợp để ông dưỡng già.


Liễu Chân Nhã nói thầm trong lòng, Ba Diệp, Mẹ Diệp ở nước ngoài có con trai, con dâu, cháu nội, tương lai cũng không sợ không ai chăm sóc, chỉ hi vọng sang bên ấy có người thân bên cạnh họ có thể chóng vơi đi nỗi đau mất con. Còn Ba Ngô chuyển đến khu Thanh Uyển, chuyện khác không nói chứ ngày ngày trò chuyện với người già thì cô vẫn có thể làm được.


Tiễn ba mẹ hai nhà về, Liễu Chân Nhã xoay người nói với Vương Tú mang vẻ mặt đồng cảm bên cạnh: “Dì Vương, sau này Bác Ngô sẽ đến ở khu Thanh Uyển, khi nào rãnh dì đến nhà tâm sự với bác ấy cho ông đỡ buồn nhé.”


Vương Tú gật đầu liên tục: “Được, được”. Bà với ba Ngô giống nhau đều trung niên tang con, mà cả hai đều là tự sát nữa, cho nên tự bản thân Vương Tú cảm thấy rằng bà nên có trách nhiệm giúp ba Ngô vượt qua nỗi buồn.


“Dạ, vậy sau này nếu có món nào ngon chúng ta cũng nên nấu một phần cho bác ấy, bác ấy một mình lại là đàn ông chỉ sợ cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”


“Aizzz, cái cậu Tiểu Ngô kia nữa, thật là bất hiếu quá mà!” Vương Tú cảm động xong bắt đầu chuyển sang cảm thán: “Lẩn quẩn gì mà phải tự sát kia chứ, cũng không nghĩ đến người thân của mình sẽ đau lòng như thế nào nữa, thật là bất hiếu quá mà!”


“Thực ra thì cũng có thể hiểu được.” Liễu Chân Nhã tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã từng kết hôn, đã từng cùng Thạch Lâm trãi qua những tháng ngày vui vẻ, vì vậy chuyện tình cảm nam nữ cô cũng hiểu được vài phần: “Vốn dĩ Diệp Tử và Ngô Chính Văn rất thương yêu nhau, tuy rằng sau đó anh ấy bị Vương Hinh thôi miên nên mới bỏ thuốc ngủ giết Diệp Tử, ngụy tạo hiện trường giả, nhưng sau khi tỉnh táo lại anh ấy không thể nào chấp nhận được chính tay mình đã giết người vợ mà mình thương yêu, đương nhiên sẽ muốn báo thù cho vợ, mà đối tượng báo thù ngoài Vương Hinh còn có chính bản thân anh ta nữa, vì vậy khi biết Vương Hinh đã phải trả giá thì chính bản thân anh cũng phải tự giết mình để tạ tội với Diệp Tử thôi.”


Vương Tú lắc đầu không đồng ý: “Cho dù vợ chồng tình thâm đi nữa thì cũng không nên để cha mẹ kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh đâu con ạ!”


Liễu Chân Nhã cười không nói tiếp, sau khi Ngô Chính Văn tỉnh lại thì tâm lý đã bị hận thù che kín hết rồi, làm gì còn nhớ đến cha mẹ người thân nữa chứ!


Từ đấy về sau, Liễu gia lại có thêm một hàng xóm nữa, Bác Ngô ở căn biệt thự số 5. Bác Ngô là bác sỹ đông y về hưu nên có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chữa bệnh bằng thuốc đông y. Ba đứa trẻ Liễu gia bây giờ thích nhất là đến nhà Bác Ngô để theo ông nhận biết hoa cỏ thảo dược, những loại hoa cỏ bình thường vậy mà lại là những loại thuốc đông y có thể chữa bệnh cứu người nữa đấy!


Trong lúc Liễu Chân Nhã vui mừng vì mấy đứa trẻ giúp được Bác Ngô vượt qua nỗi đau mất con thì Lưu Úy thông báo cho cô rằng anh phải rời khỏi thành phố Thiên Hải. Công ty anh mở chi nhánh mới ở Tứ Xuyên, mà anh thì được điều về bên ấy làm giám đốc. Cùng ở chung với Lưu Úy 2 năm, Liễu Chân Nhã rất luyến tiếc anh: “Sau này anh có trở lại nữa không?”


“Anh cũng không chắc nữa, nhưng khả năng là rất ít, thường chỉ quay về để báo cáo công tác hoặc có chuyện quan trọng thôi, còn lại thì phải ở nơi có nhiều tài nguyên thiên nhiên.” Lưu Úy nhún nhún vai, vừa mới phát hiện mình có ý đồ bất chính với Liễu Chân Nhã, đang chuẩn bị muốn xa cô một thời gian, kết quả ông trời rớt xuống cho anh cơ hội ngay lập tức, rõ ràng là ông trời cũng không cho phép họ bên nhau mà!


“Vậy anh đi thuận buồm xuôi gió nhé, em sẽ trông nhà giúp anh.” Cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể nói như vậy với Lưu Úy mà thôi.
Rất nhanh, Liễu Chân Nhã không kịp buồn bã mất mác vì Lưu Úy rời đi, vì cô phải vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát trung học sắp tới.


Bế quan 3 tháng cuối cũng cũng đến lúc phải ra chiến trường. Ngày thi khảo sát trung học, cả nhà vui vẻ tiễn chân Liễu Chân Nhã.


“Mẹ, cố lên, một trăm phần trăm chiến thắng trở về!” Giang Thành hái hai quả đào căn mọng trong vườn dúi vào tay Liễu Chân Nhã: “Khi nào mệt hoặc khát thì lấy đào ra ăn mẹ nhé!”


“Mẹ là giỏi nhất, nhất định mẹ sẽ có thành tích tốt nhất thành phố!” Noãn Noãn kích động vung nắm tay trước mặt Liễu Chân Nhã.
“Dì, cố lên.” Hướng San cũng tươi cười tiễn Liễu Chân Nhã đi thi.


“Tiểu Nhã, nghỉ trưa thật không cần chúng ta đến đón con sao? Con nhà người ta đều có ba mẹ đón, con có một mình….” Vương Tú cằn nhằn nói chuyện liên miên so với Liễu Chân Nhã còn có vẻ khẩn trương hơn.


“Ha ha, mọi người ở nhà chờ tin tức tốt con mang về đi!” Liễu Chân Nhã tự tin giơ túi xách trước mặt mọi người: “Buổi trưa nhớ làm đồ ăn ngon cho con nhé, Noãn Noãn, San San, Giang Thành không được nghịch nhé, phải nhớ nghe lời bà đấy!”


Thi ba ngày, sau khi từ trường thi về nhà, Liễu Chân Nhã cười cười đem sách tự học Tiểu học, sơ trung sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt vào thư phòng nhỏ của Noãn Noãn, San San và Giang Thành, “Mấy cục cưng, về sau sách này là của tụi con, cái gì chưa hiểu rõ hoặc không hiểu có thể đến hỏi mẹ.”


“Mẹ, chưa gì mẹ đem sách cho tụi con hết rồi, lỡ như mẹ không vượt qua được kỳ thi thì làm sao?” Tiểu Giang Thành chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi.


Noãn Noãn lấy bàn tay nhỏ bé của mình xoa xoa đầu cậu em Giang Thành: “Em ngốc quá đi, nghi ngờ ai thì được chứ sao lại nghi ngờ mẹ của chúng ta chứ!” Tuy là cô nhóc cũng ghét việc suốt ngày học tập, nhưng mà cô nhóc không dám trực tiếp khiêu chiến uy quyền của mẹ cô bé như Giang Thành đâu, lỡ mà làm sai cái gì sẽ bị mẹ phạt viết 100 trang chữ lớn, cô bé ghét nhất viết chữ bằng bút lông đó! Bây giờ máy tính rất thông dụng, vậy mà cô bé luyện chữ bằng bút lông còn nhiều hơn luyện gõ bàn phím nữa.


“Dì ơi, khi nào thì có điểm thi khảo sát trung học vậy dì?” Hướng San lại thật tình quan tâm đến thành tích của Liễu Chân Nhã, nhưng mà, dì cũng đã có hai con luôn rồi, mà còn cùng đi học như mình, cảm giác thật kỳ quái quá đi.


“Chắc khoảng hai ba tuần gì đó đó con, lúc đó đài truyền hình Thiên Hải sẽ thông báo cho chúng ta qua điện thoại.” Liễu Chân Nhã trả lời không chắc chắn, cái cô chủ nhiệm lớp trên danh nghĩa kia cũng chỉ nói sơ qua như vậy thôi: “Tụi con không cần lo lắng cho thành tích của dì đâu, đề thi lần này dễ lắm, haha, nói không chừng dì còn đứng đầu cả thành phố đó chứ!”


Ba đứa nhóc liếc nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Bọn họ cũng tin là mẹ (dì) nhà mình rất thông minh, nhưng mà từ khi bọn họ có trí nhớ đên nay thì hầu như lúc nào mẹ cũng học hết, cho dù thông minh thì cũng phải thua mấy người giáo viên ngày ngày dạy học sinh chứ nhỉ?


Liễu Chân Nhã không biết là trong lòng bọn nhóc lén xem thường cô, nhìn ba đứa trẻ vây quanh mình, thế nào lại không thấy Vương Tú, người luôn kích động thích hỏi đông hỏi tây đâ nhỉ? “Sao không thấy Bà Vương ở nhà vậy tụi con?”


“Bà Vương đến nhà Ông Ngô nói chuyện phiếm rồi, mẹ…”Giang Thành ôm chân Liễu Chân Nhã nũng nụi giọng ngọt vô cùng: “Mẹ, mẹ thi tốt như vậy, vậy tối nay chúng ta làm nhiều đồ ăn ngon để ăn mừng được không mẹ?”


Liễu Chân Nhã cong môi, tiểu tử này lại tham đồ ăn trong Noãn Viên nữa rồi. “Được rồi, bọn con ra đi chơi đi, mẹ đi mua đồ nấu cơm.” Ừm, cũng đã một tuần không ăn đồ ăn trong Noãn Viên rồi, hôm nay cũng nên vào đó lấy đồ ăn nấu một bữa thật ngon mới được.


Buổi tối ăn cơm, cả nhà tập trung ăn đến đỏ mặt, một bàn sáu món mọi người ăn không chừa một giọt nước.


Thu dọn xong bàn ăn, năm người no căng bụng vẻ mặt thỏa mãn ngồi thở trên sô pha, Vương Tú lắp ba lắp bắp hỏi Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã, hôm nay mua đồ ăn ở đâu vậy? Nấu lên ăn ngon thật đấy!”


Liễu Chân Nhã còn chưa kịp trả lời, Vương Tú nói tiếp: “Tiểu Nhã, dì có chuyện này muốn thương lượng với con.”
Liễu Chân Nhã ngơ ngác nhìn gương mặt thẹn thùng của Vương Tú, gật đầu nói: “Dì, có chuyện gì thì dì cứ nói, chúng ta là người một nhà, khách khí làm gì đâu!”


“Việc này...” Trên mặt Vương Tú khó có khi xuất hiện hai vệt ửng hồng: “Chắc là dì và San San sẽ chuyển ra ngoài ở.”


“Sao vậy dì?” Trong mắt Liễu Chân Nhã thể hiện hai dấu chấm hỏi thật to, ba đứa nhóc đang ngồi ngả nghiêng trên sô pha chớp mắt cũng ngồi thẳng lưng: “Dì ở đây không tốt sao? Hay là con làm sai điều gì…?”


“Không phải, không phải, con nghĩ nhiều rồi.” Vương Tú xấu hổ xua tay: “Việc này…Hôm nay, Ngô Trạch có hỏi dì là có nguyện ý đến sống cùng ông ấy hay không, dì… đồng ý rồi.” Sau khi nói xong, Vương Tú xấu hổ cứ như chôn đầu xuống sô pha luôn rồi.


Liễu Chân Nhã giât mình há hốc miệng, một lúc sau mới sững sờ nói: “A, là vậy sao?!” Thật không ngờ được nha, để dì Vương đi trò chuyện với bác Ngô cho đỡ buồn, cuối cùng trò chuyện ra một đoạn tình cảm. Ngẫm lại thì bác Ngô nay cũng mới 55, còn dì Vương cũng mới 50 thôi, Bác Ngô không có vướng bận gì, dì Vương thì cũng có mỗi cô cháu gái đáng yêu, ha ha, không thể phủ nhận dì Vương và Bác Ngô thật sự rất xứng đôi với nhau. Nghĩ vậy, Liễu Chân Nhã liên tục gật đầu: “Dì Vương, đây là việc tốt, dì với bác Ngô tuổi cũng tương đương nhau, cũng đã trãi qua những chuyện đau lòng như nhau, hai bác có thể bên nhau bước tiếp về tương lai, con thật sự rất vui mừng đó!”.


“Cám ơn giải thích của con, Tiểu Nhã.” Vương Tú như trẻ ra gần mười tuổi, ánh mắt thể hiện rõ sự nhu hòa, gương mặt càng thêm đỏ hơn: “Đều đã ở cái tuổi này rồi mà còn… nói ra thật ngại ngùng, nhưng mà con nói đúng, hai bác đã từng trãi qua những đau thương giống nhau, nhà ông ấy là Ngô Chính Văn tự sát, nhà dì thì Hồng Hồng cũng như vậy, ông ấy có thể hiểu được nỗi đau của dì và dì cũng hiểu được những tổn thương của ông. Tình yêu gì gì đó, ở tuổi này cũng không thích hợp để nói về dì và ông ấy, nhưng mà cả hai bác đều là những người cô đơn, đến với nhau để những khi cảm thấy cô đơn hay trống vắng thì bọn dì còn có người để lắng nghe tâm sự.”


“Ha ha, chúc mừng dì nha, dì Vương, Vậy dì Vương định khi nào thì dọn ra? Định làm tiệc cước ở đâu? Còn nữa, dì định sắp xếp cho San San thế nào? Vẫn ở đây với con hay là đi cùng với dì đến nhà bác Ngô….”Liễu Chân Nhã cứ như cha mẹ đang quan tâm con cái, hận không thể mọi mặt đều chuẩn bị thay Vương Tú vậy.


“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, con từ từ nghe dì nói.” Vương Tú buồn cười trấn an lại Liễu Chân Nhã đang cực kỳ hưng phấn: “Tiệc cưới gì đó thì không cần, đến lúc đó chỉ làm một bàn tiệc mời cả nhà con ba người đến tham gia thôi; San San sẽ dọn ra chung với dì, lão Ngô nói cuộc sống sau này của Bác và San San cứ để ông ấy lo, ông ấy nói tiền hưu của ông ấy với tiền bán nhà, cộng thêm tiền Ngô Chính Văn cho ông cũng đủ để một nhà ba người bọn bác sống thêm 30 năm nữa. Mặc khác, dì cũng muốn nhanh dọn đến Ngô Gia, ông ấy đàn ông một mình mà lại không thuê người giúp việc, ăn mặc trong nhà ông ấy bây giờ loạn hết luôn rồi, dì qua đó sớm một chút để sắp xếp cho ông ấy luôn.”


“Dì Vương, thật luyến tiếc dì quá đi!” Liễu Chân Nhã không nỡ, còn Vương Tú thì đỏ vành mắt.


“Không cho chị San San đi đâu!” Noãn Noãn và Giang Thành mỗi đứa một bên ôm lấy San San, bộ dạng hung ác cứ như ai đến gần sẽ sắn sàng cắn người đó vậy. Mà Hướng San thì cũng không biết làm sao để mặc hai đứa nhóc ôm cô bé.


Vương Tú cũng không nỡ, nhưng mà khi nhìn hành động của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành thì không nhịn được phải bật cười: “Bà với San San cũng đâu có đi đâu xa đâu, Noãn Noãn, Giang Thành, bà với Chị San San chỉ đến ở nhà ông Ngô thôi, khi nào các con nhớ bà và chị San San thì có thể đến nhà ông Ngô chơi mà!”


Hai tiểu bảo bối suy nghĩ một chút rồi chần chừ gật đầu buông tay, “Có thật là không phải đến chỗ tụi con không tìm được không?”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Vương Tú liên tục cam đoan.


Lúc đó thì Noãn Noãn và Giang Thành mới chịu bình thường trở lại lôi kéo Hướng San đến chỗ khác chơi.


Chỉ trong thời gian ngắn, Lưu Úy rời đi, Vương Tú và Hứng San cũng dọn ra ngoài, biệt thự Liễu gia to như vậy bây giờ chỉ còn lại Liễu Chân Nhã, Giang Thành và Noãn Noãn, cảm giác thật sự rất không quen. Buồn bã một khoảng thời gian, Liễu Chân Nhã thật sự không chịu nổi cảm giác im lặng trống trãi trong nhà, vì vậy nổi hứng cùng Noãn Noãn và Giang Thành đi mua thú cưng. Tiểu Mật từ sớm đã muốn có thêm động vật trong Noãn Viên, nhân dịp này, cũng mua luôn cho Noãn Noãn và Giang Thành một con thú cưng nhỏ luôn đi.






Truyện liên quan