Chương 23
Liễu Chân Nhã vào nhà liền đem ba thành viên mới của Liễu gia ném vào Noãn Viên, để linh khí tinh khiết của Noãn Viên thanh lọc cả thể chất lẫn linh hồn bọn chúng. Nhớ lại mớ tư liệu nuôi thú cưng dày gần 5 phân mà chủ mấy cửa hàng thú cưng đưa cho cô, Liễu Chân Nhã không khỏi vui vẻ xoay vòng, chăm sóc chó mèo với chăm sóc trẻ con thật không khác biệt mấy, thật may là cô còn co Noãn Viên.
Liễu Chân Nhã và bọn trẻ khi không có việc gì liền vào Noãn Viên cũng Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái và Thanh Long bồi dưỡng tình cảm, thời gian còn lại thì ở biệt thự chơi, xem TV, lên mạng, nổi hứng thì học bài, còn không là chiêu đãi những người bạn nhỏ bị trái cây trong vườn Liễu gia hấp dẫn đến.
Tầm khoảng ngày 10 tháng 7, kết quả khảo sát trung học của Liễu Chân Nhã công bố, ngữ văn, ngoại ngữ, toán, lý, hóa, lịch sử, địa lý, bảy môn bảy trăm điểm, thành tích của Liễu Chân Nhã được sáu trăm tám mươi bảy điểm, sỗ điểm rất cao.
“Ôi, sáu trăm tám mươi bảy sao, vậy mà mẹ nghĩ ít nhất phải được sáu trăm chín mươi điểm cơ chứ!” Liễu Chân Nhã cảm thán cúp điện thoại, không hài lòng về thành tích của bản thân.
Hai đứa trẻ khó hiểu nhìn mẹ, thành tích thế này đã rất tuyệt rồi mà, bọn chúng còn cho rằng mẹ mình đạt được sáu trăm điểm đã không dễ dàng rồi, không ngờ thành tích lại tốt đến thế. Tuy là không biết những thí sinh khác kết quả ra sao, nhưng theo bảng thành tích từ trên đếm xuống thì mẹ bọn chúng nằm trong 13 người điểm cao nhất toàn thành phố. “Mẹ tuyệt quá!” Hai tiểu bất điểm xông lên ôm đùi Liễu Chân Nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hưng phấn, bọn trẻ so với mẹ chúng xem chừng còn vui hơn.
Thấy hai tiểu bất điểm vui vẻ như vậy, Liễu Chân Nhã cũng vơi đi mất mác trong lòng, đúng vậy, “sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân”, sao cô lại có thể cho rằng thế giới bên ngoài như Noãn Viên mà cô là bá chủ cơ chứ!
Liễu Chân Nhã vui vẻ trở lại, vào Noãn Viên bắt gà, bắt cá cùng ít rau dưa ra làm cơm chiều, đang lúc cả nhà vừa ăn cơm vừa tám chuyện thì một giọng nữ du dương cất lên: “Ở một thôn nhỏ miền xa….” Là tiếng chuông di động của Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã cầm điện thoại trên tay, dãy số xa lạ, cô chần chừ rồi tiếp điện thoại: “Tôi là Liễu Chân Nhã, xin hỏi ai vậy ạ?”
Từ điện thoại truyền ra giọng nam có vẻ rất xúc động: “Bạn học Liễu Chân Nhã, xin chào, thầy là chủ nhiệm lớp của em, Chu Kiệt. Đã có thành tích khảo sát trung học, em được sáu trăm tám mươi bảy điểm, đứng nhất trường ta và đứng thứ hai thành phố. Bạn học Liễu Chân Nhã, chúc mừng em!”
Liễu Chân Nhã bất ngờ, “Em đứng thứ hai toàn thành phố sao?”
“Đúng vậy, thứ hai toàn thành phố. Liễu Chân Nhã, ba ngày sau sẽ điền nguyện vọng vào trường trung học, em định học trường nào? Nếu có gì thắc mắc cứ trực tiếp đến hỏi thầy nhé!”
“Cảm ơn thầy Chu, em sẽ xem xét cẩn thận.”
Trao đổi thêm vài câu với thầy chủ nhiệm trên danh nghĩa xong, Liễu Chân Nhã cúp điện thoại định tiếp tục ăn cơm, di động trong áo khoác lại vang lên: “Ở một thôn nhỏ miền xa…” Liễu Chân Nhã nháy mắt tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Liễu Chân Nhã.”
“Xin Chào, tôi là Trần Minh, giáo vụ trường trung học Dục Tài. Bạn học Liễu Chân Nhã, trước hết chúc mừng em đạt thành tích thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi khảo sát vừa qua, tiếp theo em có thể cho tôi biết là em có hứng thú đến học ở trường Dục Tài của chúng tôi không? Trường trung học Dục Tài thành lập năm 1998, mặc dù trường cũng mới thành lập nhưng đội ngũ giáo viên của trường rất hùng hậu, đã bồi dưỡng ra hàng trăm học sinh cho nhà nước….Bạn học Liễu Chân Nhã, thành tích thi khảo sát của em rất tốt, nếu em đến học ở trường chúng tôi, trường sẽ phân giáo viên tốt nhất đến lớp em, chúng tôi cam đoan ba năm sau em sẽ thành học sinh nổi danh cả nước. Mặc khác, ở thời điểm hiện tại, nếu em học ở trường, trường cũng sẽ xem xét khen thưởng cho em….”
“Dạ được, cảm ơn thầy, em sẽ ưu tiên xem xét trường mình ạ.” Liễu Chân Nhã bình thản gác điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ đang mở to hai mắt nhà mình: “Mẹ các con đã thành danh sau một đêm rồi.”
“Ôi chao?!” Hai đứa trẻ ngơ ngác.
“Ở một thôn nhỏ miền xa…” Di động lại vang lên.
“Xin chào, tôi là Liễu Chân Nhã.”
…..
Noãn Noãn và Giang Thành vừa ăn cơm vừa nhìn mẹ bọn chúng tiếp điện thoại. Nghiệp vụ của mẹ mình nhiều ghê nha, tiếp điện thoại hơn nửa tiếng luôn rồi.
Liễu Chân Nhã tiếp điện thoại từ bình thản đến kiên nhẫn, rồi đến hết kiên nhẫn, cuối cùng biến thành giận dữ. Rốt cục không nhịn được nữa “ba” một tiếng gấp di động lại, mà lúc này Noãn Noãn cùng Giang Thành cũng đã ăn cơm, uống xong một ly nước lọc luôn rồi.
“Mẹ, uống nước nhé, đừng tức giận mà!” Noãn Noãn quan tâm đẩy ly nước lọc đến trước mặt Liễu Chân Nhã.
“Ừng ực.” Liễu Chân Nhã một hơi uống hết ly nước lọc, nhìn ánh mắt quan tâm của hai con, Liễu Chân Nhã híp mắt cười: “Yên tâm, mẹ tắt điện thoại rồi, hết người làm phiền!”
“Đúng ha, nên tắt điện thoại từ sớm mới đúng!” Giang Thành phồng má lộ vẻ tức giận “Mấy người đó cũng lạ thiệt, tối thui rồi không ở nhà ăn cơm, chơi với con, xem TV, rãnh rỗi quá không biết làm gì hay sao mà gọi điện làm phiền mẹ nhỉ, hừ, cầu cho điện thoại mấy người đó hư hết, xem lấy cái gì mà làm phiền mẹ nữa cho biết!”
“Ha ha, Giang Thành, con đáng yêu quá đi!” Liễu Chân Nhã nhìn bộ dạng đáng yêu của con mình, không nhịn được giơ tay ôm cứng cậu nhóc dùng sức hôn hít.
Ngày hôm sau, khi mở điện thoại, Liễu Chân Nhã nhận được rất nhiều tin nhắn, nhìn qua một lượt toàn từ những dãy số xa l.
Liễu Chân Nhã nghiến răng nghiến lợi đóng điện thoại, đồng thời trong đầu cũng lướt qua một chút, trừ bỏ trường trung học Hoa Anh và trường trung học Đệ Nhất, hầu như tất cả các trường trung học của thành phố đều gọi đến cho cô, nhưng mà bản thân cô đã chọn trường trung học số 7 rồi.
Anh Hoa và Đệ Nhất là hai trường trung học có thực lực hùng hậu. Dựa vào danh tiếng của hai trường này cũng đủ để nó ngạo nghễ chọn lựa học sinh rồi, sẽ không đến lượt học sinh lựa chọn nó. Trừ bỏ hai trường này, năm trường trung học khác của Thiên Hải đều lên TV tuyên truyền tuyển sinh.
Liễu Chân Nhã so sánh những hứa hẹn và phần thưởng của các trường với nhau, hứa hẹn thì hầu như đều như nhau là học tập sẽ càng tiến bộ hơn, còn tiền thưởng thì chênh lệch nhau mấy trăm đồng.
Nhớ lại tuyên truyền của trường trung học số 7: “Học sinh thi khảo sát được 600 điểm trở lên nếu chọn học ở trường, thưởng ba nghìn tiền mặt, hơn 650, cứ hơn 1 điểm là thêm một trăm.” Liễu Chân Nhã cười hắc hắc, hơn một điểm là thêm 100 vậy thì cô được thưởng tổng cộng là 6700 đồng rồi. Trường trung học số 7 quả thật là danh tác nha!
Ngày điền nguyện vọng vào trường trung học, Liễu Chân Nhã lưu loát điền nguyện vọng vào trường trung học số 7.
“Trường trung học số 7 sao?” giáo viên chủ nhiệm trên danh nghĩa của Liễu Chân Nhã há hốc mồm cầm bảng nguyện vọng của Liễu Chân Nhã: “Bạn học Liễu Chân Nhã, thành tích của em tốt như vậy sao lại điền nguyện vọng vào trường này? Em đừng chỉ dựa vào tiền thưởng nhiều, thật ra thì trường này không tốt đâu, nó chỉ mới thành lập được hơn một năm, mấy hôm trước có kết quả thi đại học, trườn này một thí sinh đậu đại học chính quy cũng không có. Sao em lại chọn trường này?”
“Vì trường này gần nhà ạ.” Liễu Chân Nhã trả lời thàn nhiên.
Giáo viên chủ nhiệm trên danh nghĩa suýt nữa hộc máu… lý do sức mẻ gì thế này?!
Thi khảo sát xong, kết quả thi cũng có rồi, điền nguyện vọng cũng xong luôn…Liễu Chân Nhã cảm thấy có thể nghỉ ngơi được rồi nên bắt đầu trầm mê xem TV show của Mỹ. Mấy hôm trước, Lưu Úy từ thành đô gọi về giới thiệu cho Liễu Chân Nhã chương trình tên là “Ghost Whisperer” ([Càfé: Lời thì thầm của những bóng ma: là TV Show của Mỹ, được nhà đài CBS sản xuất chiếu từ ngày 23/09/2005 - 21/05/2010) (Tên tiếng Trung là Qủy Ngữ Giả), Liễu Chân Nhã xem muốn ngừng mà không được, chương trình truyền hình này đã cho cô biết là không được nơi nơi khoe khoang năng lực thấy được ma quỷ của mình, bằng không sẽ giống như nhân vật chính gặp phải đủ loại phiền toái, gặp phải đủ loại ma quỷ quấn lấy, ngay cả ngủ cũng không được yên thân.
Liễu Chân Nhã down phim về máy tính vẫn coi chưa đã, ra ngoài mua thêm DVD tiếp tục xem, Noãn Noãn, Giang Thành, ngay cả bọn Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái, và Thanh Long đang thanh lọc cơ thể trong Noãn Viên cũng được ôm ra coi chung….
Chương trình truyền hình này đã tạo ảnh hưởng rất lớn, không chỉ riêng Liễu Chân Nhã quyết định nếu không phải trường hợp bất khả kháng tuyệt đối không lộ năng lực nhìn thấy ma quỷ ra ngoài, quyết không như nhân vật nữ chính cứ vừa nhìn thấy ma quỷ liền chủ động đến chỗ người ta nói: “Tôi có thể giúp đỡ,” mà ngay cả Noãn Noãn và Giang Thành cũng nắm chặt tay lớn tiếng nhìn trời nói không: “Chúng ta là người bình thường, chúng ta là người bình thường, chúng ta không nhìn thấy ma quỷ.”
Mấy bạn thú cưng chịu ảnh hưởng của linh khí trong Noãn Viên nên vô cùng hiểu ý người cũng đua đòi theo chủ “uông uông” (chó), “meo meo” (mèo), “tê tê” (chắc rắn quá =.=) quyết tâm – chúng ta cũng là thú cưng bình thường không thể bình thường hơn.
Một lớn hai nhỏ cùng ba con thú cưng trừng mắt thảo luận, thuyết phục bản thân, đúng, quỷ ma gì gì đó là mây bay, bọn họ không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết!
Vì “Ghost Whisperer” quý thứ hai mới đăng tiếp nên ba mẹ con rất nhanh đã xem xong chương trình này, ba mẹ con lại không biết phải làm gì nữa, uể oải ngồi ở nhà mấy ngày, Liễu Chân Nhã đột nhiên đề nghị với hai cục cưng: “Noãn Noãn, Giang Thành, dù gì ở nhà cũng không biết làm gì, chúng ta đi du lịch nhé!?”
“Du lịch ạ? Không đi!” cực kỳ ghét bỏ ánh mặt trời, bạn nhỏ Giang Thành lắc đầu kiên quyết: “Bên ngoài nóng lắm, con ghét nhất là đổ mồ hôi.”
“Con muốn đi, con muốn đi ăn Trường Giang ba tiên.” Noãn Noãn hưng phấn đễn cả khuôn mặt hồng lên: “con còn muốn đi xem Tam Hạp, xem Đại Hải, leo Tam Sơn Ngũ Nhạc nữa…”
“Con gái, Trường Giang ba tiên là gì vậy con?” Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng, vừa mới nhắc đến ăn với chơi, con gái bảo bối nhà cô là hưng phấn nhất.
“Mẹ, cái này mà mẹ cúng không biết sao?” Noãn Noãn ném cho Liễu Chân Nhã ánh mắt “mẹ thật quê mùa” “Trường Giang ba tiên là chỉ thì (shi, hai tiếng ) cá, cá đao, cá nóc, ngay từ tên gọi đã rõ ràng rồi!”. (Càfé: Chỗ này mình không hiểu lắm vì nó có liên quan đến tiếng Trung, mà mình thì một chữ bẻ đôi cũng không biết nên mọi người tạm chấp nhận nhé!)
Liễu Chân Nhã bĩu môi: “Mẹ biết tứ đại danh ngư, Thái Hồ tam bảo, con biết không?” Mình vậy mà bị con gái xem thường!
“Hừ hừ, cứ về ăn uống là con biết hết!” Noãn Noãn chống hai tay lên eo vẻ mặt đắc ý, sau đó lại nhào vào lòng Liễu Chân Nhã nịn nọt: “Mẹ, chúng ta lập ra một kế hoạch du ngoạn toàn bộ Trường Giang đi, hừ hừ, cái gì Trường Giang ba tiên, tứ đại danh ngư, Thái Hồ tam bảo đều phải ăn hết!”
Liễu Chân Nhã nuốt nước miếng: “Con gái, mấy cái đó đều là tiền không đấy con à, bây giờ chúng ta đi chuẩn bị, phải chi tiêu hợp lý mới được.” Ôi, tứ đại danh ngư (cá chép Hoàng Hà, cá bạc Thái Hồ, cá lư Tùng Giang, cá thì Trường Giang), Thái Hồ tam bảo (cá bạc, mai tễ và tôm trắng), cô cũng rất muốn ăn.
“Mẹ à” Noãn Noãn ngồi trong lòng, hay tay ôm cổ Liễu Chân Nhã: “Người ta vẫn hay nói phải tiêu tiền thì mới kiếm được tiền, mẹ cứ khư khư giữ cách tiêu tiền như vậy thì khi nào mới kiếm được tiền chứ? Mẹ, chúng ta muốn tiến về phía trước, phải học được cách tiêu tiền, sau này mới có thể kiếm nhiều tiền được. Giang Thành, chị nói có đúng không?” Noãn Noãn quay đầu trưng cầu ý kiến Giang Thành.
“Hả, gì chị?” Giang Thành nãy giờ vẫn còn đắm chìm suy nghĩ xem tứ đại danh ngư và Thái Hồ tam bảo là cái gì.
Giang Thành vẻ mặt mờ mịt, Noãn Noãn nhìn Giang Thành thì biết ngay cậu bé nãy giờ đang nghĩ cái gì, vì vậy không hề khách khí giở giọng xem thường cậu nhóc: “Em trai ngốc, bình thường lên mạng bảo em xem này xem kia không chịu, cứ lên mạng là chui đầu vào xem mô hình ô tô, máy bay, bây giờ thấy xấu mặt chưa?”
Giang Thành sửng sốt, sau đó không chịu yếu thế, nhanh mồm nhanh miệng trả lời lại: “Chị thì cũng chỉ lên mạng xem ăn xem chơi nên mới biết mấy thứ này đấy thôi!”
Nhìn hai đứa nhóc bắt đầu ầm ĩ, Liễu Chân Nhã lên tiếng: “Được rồi, được rồi, nếu đã muốn đi chơi thì phải xem tour nào cho phù hợp cái đã, nên tự mình đi hay đi theo đoàn đây?”
Giang Thành xoay người nói: “Đi theo người khác có gì vui đâu mẹ, chúng ta đi một mình thôi, thích đi đâu chơi thì đi, muốn mua cái gì thì mua. Hơn nữa, con có cảm giác lần này đi du lịch sẽ gặp phải điều kỳ quái nhiều hơn là thú vị nữa đó!”
“Không phải đi chơi rồi gặp cái kia đó chứ?!” bị ảnh hưởng của “Qủy Ngữ Giả”, Noãn Noãn ngay cả chữ “ma quỷ” cũng không dám nói. “Nếu thật sự gặp phải cái đó, chị thà ở nhà xem TV, lên mạng, học bài!”
Giang Thành liếc mắt xem thường: “Chị cũng có nhìn thấy gì đâu mà sợ?”
“Chị là con gái, sợ mấy cái đó là chuyện bình thường!” Noãn Noãn khoanh hay tay phản bác lại.
Liễu Chân Nhã đang định nói “vậy ở nhà không đi chơi nữa”, thì Giang Thành lên tiếng trước, gọng điệu nghiêm túc: “Mọi người không nghe Tiểu Mật nói là mọi việc phải thuận theo tự nhiên à? Mình càng muốn tránh cũng càng không tránh được đấy!”
Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn suy sụp nhìn nhau, sau đó cùng đi vào thư phòng.
“Mẹ, chị, hai người đi đâu vậy? Định làm gì vậy?” Giang Thành vội chạy theo sau.
“Đi xem chỗ du lịch.” Hai mẹ con đồng thanh nói.
Thuận theo tự nhiên thì thuận theo tự nhiên đi, chỉ là ma quỷ thôi mà, cũng không phải chưa gặp bao giờ.