Chương 61

Thật vất vả quay về ngôi nhà trong trí nhớ một chuyến cũng không thể trở về xem, nói thực ra, trong lòng Liễu Chân Nhã có chút oán niệm, nhưng lại tìm không ra cớ gì mang người một nhà đi đến đó nhìn xem, bởi vì chổ đó một không có món ngon, hai không có chổ chơi.


Ở trên giường lật một đêm, Liễu Chân Nhã cũng thông, cô bây giờ là Liễu Chân Nhã không còn là Cốc Tuyết, trở về địa phương kia thì có ý nghĩa gì? Nên đem dấu vết cuộc sống quá khứ của Cốc Tuyết chặt chẽ trân quý chôn ở trong lòng đi.


Nghĩ như thế, Liễu Chân Nhã liền cao hứng phấn chấn mà chuẩn bị cùng hai đứa con đi thành phố C dạo một vòng, về phần Trang Nhĩ Ngôn? Hắn chỉ là nhân tiện mang theo, xem nhẹ đi.


Đợi cho Noãn Noãn cùng Giang Thành không còn kiên nhẫn ở thành phố C đã là bốn ngày qua đi, Trang Nhĩ Ngôn không ngừng liên tục gọi điện thoại đặt vé xe lửa. Đúng thôi, phương diện nhân văn, địa lý thành phố C thật không có gì hay không nói, ăn cũng chỉ có ba bốn món coi là đặc sắc, còn không sớm đi chờ bị mặt trời chói lọi phơi nắng thành người da đen sao?


Buổi tối trước khi rời thành phố C, mọi người ở trong khách sạn nhỏ phụ cận nhà ga, cảnh vật chung quanh có chút hỗn tạp, nhưng khách sạn nhỏ thắng vì sạch sẽ, hơn nữa xe lửa của bọn họ là năm giờ sáng xuất phát, ở tại khách sạn gần nhà ga như vậy đến lúc đó sẽ không hấp tấp vội vã.


Lúc nửa đêm, Liễu Chân Nhã ôm Giang Thành, Trang Nhĩ Ngôn ôm Noãn Noãn, bốn người chen chúc trên một cái giường cầm trong tay một quả táo lớn đỏ tươi nhìn laptop trong tay cười ha hả – máy tính đang phát phim hoạt hình “Vua Hải tặc” già trẻ đều thích.


available on google playdownload on app store


Chính trong lúc xem phim, cách vách truyền đến tiếng con nít khóc kêu thật lâu không ngừng nghỉ, chỉ chốc lát lại truyền đến tiếng đàn ông đàn bà thô lỗ quát lớn, thanh âm càng lúc càng lớn, rất nhanh áp tiếng phim hoạt hình.


“Anh đã nói ở trung tâm thành phố đi, đến lúc đó lái xe đến nhà ga thật sớm. Nhìn xem hiện tại, trái phải làm cho người ta hoàn toàn không thể im lặng nghỉ ngơi một lát mà.” Nghe tiềng ồn ào, Trang Nhĩ Ngôn rất không bình tĩnh móc móc lỗ tai.


Cách vách lại truyền đến tiếng con nít bị đánh cùng với tiếng vợ chồng lớn tiếng cãi nhau, Liễu Chân Nhã nhíu mày vặn to tiếng máy tính.


Tiếng cải vã thực kịch liệt, ẩn ẩn còn truyền đến tiếng vật chạm vào nhau, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn bất đắc dĩ liếc nhau, hai vợ chồng cách vách sợ là đã đánh nhau.


“Mẹ, chúng con đi ra ngoài nhìn xem.” Liễu Chân Nhã còn chưa kịp ngăn cản, Noãn Noãn cùng Giang Thành đã nhảy xuống giường tay cầm tay chạy ra.
Tắt máy tính, Liễu Chân Nhã nhún vai với Trang Nhĩ Ngôn, “Chúng ta cũng đi ra xem một chút đi.”


Mở cửa vừa thấy, ngoài cửa hành lang đã có rất nhiều khách thuê đứng, Liễu Chân Nhã không khỏi đen mặt, tâm lý hiếu kì của con người thật sự rất lớn.


Không muốn đem chính mình liệt vào loại người muốn thỏa mãn tính hiếu kì, Liễu Chân Nhã tính gọi hai đứa con về đóng cửa đi ngủ, nhưng là tiếng con nít khóc trong phòng cách vách đến tê tâm liệt phế, lại vang lên tiếng tát cách cách cùng tiếng tức giận mắng chửi làm cho Liễu Chân Nhã dừng cước bộ trở về phòng, xoay người tiếp tục hướng cửa phòng cách vách đi đến.


Đi đến cạnh cửa, chợt nghe bên trong cánh cửa tiếng bé gái uất ức gào vang, “Oa… Ba, mẹ, con không ăn kem, hai người không cần đánh nhau, oa, con không ăn…”
“Cái tiểu quỷ đòi nợ, cút sang một bên!” “Ba” một tiếng bạt tai truyền ra.


“Thạch Lâm, đồ ch.ết tiệt, con bé chỉ có 5 tuổi, anh muốn đánh ch.ết nó sao?” Giọng nữ sắc nhọn giống như muốn phá tan cánh cửa.
Liễu Chân Nhã dừng tay đẩy cửa lại. Thạch Lâm? Sẽ không khéo như vậy đi.


“Đây là kiểu ba gì vậy, đánh đập con gái ác như vậy, tiếng vang kia ngay cả chúng ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy được.” Trang Nhĩ Ngôn đứng ở phía sau Liễu Chân Nhã lạnh lùng nói, đồng thời một cước đá văng cửa phòng. Nếu như là quá khứ gặp được loại sự tình này, Trang Nhĩ Ngôn tuyệt đối là bỏ mặc, chính là từ khi có Noãn Noãn cùng Giang Thành hai đứa bé đó, tim của hắn một mặt đối với con nít luôn không tự chủ được sẽ mềm vài phần.


Cửa bị đá văng, người bên trong cánh cửa đang ở tư thế đánh nhau ngạc nhiên dừng động tác.


Sau đó Liễu Chân Nhã đi theo Trang Nhĩ Ngôn vào phòng, thấy rõ bộ dáng hai người đang đánh nhau, khóe miệng không khỏi hếch lên – thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, quả nhiên là Thạch Lâm cùng Diêu Lệ.


Thạch Lâm một thân để trần, quần đùi, Diêu Lệ một thân sơ mi ngắn mộc mạc, váy ngắn đến gối. Bất quá cách xa hơn bốn năm, thời gian cũng đã để lại dấu vết ở trên người Thạch Lâm cùng Diêu Lệ, Thạch Lâm không còn hăng hái năm đó nữa, lại thành một người trung niên nông thôn cơ bắp cả người; Diêu Lệ không còn xinh đẹp năm đó nữa, thắt lưng lồi bụng, khuôn mặt tròn tròn màu vàng, hiện tại nhìn qua Diêu Lệ cũng chỉ là một bà cô trung niên tục tằng bình thường… Nhìn diện mạo tinh thần hai người này, hai năm nay bọn họ sống cũng không thật tốt.


Tận mắt thấy bọn họ giờ khắc này, Liễu Chân Nhã đột nhiên phát hiện hận ý cùng oán ý chôn sâu dưới đáy lòng giờ phút này đã tan thành mây khói, bởi vì cô sống tốt hơn bọn họ nhiều lắm.


“Hừ, các người như vậy cũng kêu là làm cha mẹ sao?” Khi Liễu Chân Nhã ngẩn người, Trang Nhĩ Ngôn đã đem cô bé khóc đến sắp thở không nổi không ngừng thút thít bỏ lên trên giường, “Đứa bé nhỏ như vậy mà các người cũng ra tay được?” Nửa bên mặt cô bé xưng như bánh mỳ, bên miệng còn vương tơ máu, người sáng suốt vừa thấy liền biết là bị người ta đánh. “Chỉ lo chính mình sảng khoái, mà ném đứa bé bị thương ở một bên, các người như vậy, ch.ết đi coi như xong.”


Trang Nhĩ Ngôn nói chuyện thanh âm rất nhẹ, trên mặt thản nhiên, không có một tia giận dữ, như vậy thôi hắn đã có thể làm cho Thạch Lâm cùng Diêu Lệ ngừng chiến run rẩy đứng ở một bên, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi thật sâu.


Đứa bé nho nhỏ ngồi ở trên giường sợ hãi rụt rè nhìn ba mẹ kinh hoảng không ngừng, nhìn Liễu Chân Nhã thần sắc hờ hững, nhìn chú, anh, chị đang giúp bé xử lý miệng vết thương.


“Em gái nhỏ, không đau nha, chị giúp em thổi thổi.” Noãn Noãn nhẹ nhàng thổi gương mặt bé gái, giống như muốn đem đau đớn trên mặt bé gái thổi đi.


Bé gái nhìn Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, lại sợ hãi nhìn thoáng qua ba mẹ đứng ở vách tường, môi nhẹ nhàng mấp máy nói: “Cám ơn chị.”


Trên người Trang Nhĩ Ngôn có một loại khí thế, đó là cao ngạo cùng cao quý bẩm sinh, cũng là do gặp qua nhiều việc to lớn lắng đọng lại, cho dù linh hồn chuyển qua thân thể Tiêu Lăng Xuân, điểm ấy hắn cũng không thay đổi, đừng nói Thạch Lâm cùng Diêu Lệ tại đây trước mặt hắn bình tĩnh khác thường sợ hãi không thôi, chính là Liễu Chân Nhã thấy Trang Nhĩ Ngôn không giận mà uy như vậy tim cũng đập nhanh trong nháy mắt.


Quay đầu nghe được Noãn Noãn kêu đứa bé kia là em gái, Liễu Chân Nhã bật cười ở trong lòng không thôi, em gái, thật đúng, chính là em gái, em gái cùng cha khác mẹ. Chính là… chẳng sợ mặt đối mặt, Noãn Noãn không biết người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn cách bé không xa kia là ba của bé, Thạch Lâm cũng không nhận ra được cô bé tinh xảo đáng yêu như công chúa bước ra từ truyện cổ tích trước mặt là đứa con gái hắn từng không cần.


“Dì, chú, các người sao muốn đánh chị ấy? Đánh đến mặt chị ấy đều sưng lên.” Ở trước mặt người không quen, cho tới bây giờ Giang Thành đều là bưng một bộ dạng khờ dại ngây thơ không biết gì.


“Không phải dì, đó là con gái dì, làm sao dì đánh con gái dì được.” Diêu Lệ nở nụ cười với Giang Thành một chút, trong nụ cười có chút kính sợ cùng hèn mọn.


“Con nghe thấy,” Giang Thành bưng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Một nhà chúng con ở cách vách, chúng con ở cách vách nghe thấy chú, dì đánh chị. Chị nóng, muốn ăn kem, dì không muốn mua kem cho chị nên đánh chị khóc, sau đó chú bực tiếng khóc của chị làm cho chú ngủ không yên, cũng đánh chị, sau đó dì liền cùng chú đánh nhau.”


Giọng trẻ con của Giang Thành thanh thúy rõ ràng, tiếng nói vừa dứt, người bên ngoài tò mò vây xem không khỏi đều lắc đầu, “Đứa con ăn kem mà thôi, đánh đập ác như vậy sao?”
“Một cây kem hai ba đồng tiền, mua cho con mình một cây có gì mà không được?”


Người vây xem ngươi một lời ta một câu quở trách Thạch Lâm cùng Diêu Lệ sắc mặt đỏ lên, đầu rất nhanh không nâng dậy nổi.


“Đây là chuyện nhà tôi, tụi tôi có mua kem cho con gái ăn hay không là chuyện của chúng tôi, không quan hệ mấy người.” Khi người ngoài cửa vây xem càng đến càng nhiều, Thạch Lâm ngẩng đầu cứng rắn rống với mọi người.


Thẹn quá thành giận rồi! Người vây xem, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn, trong mắt đều hiểu rõ.


“Cút, cút đi đi! Đều cút đi đi, nửa đêm chạy đến phòng người khác, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát.” Thạch Lâm thô lỗ đem người một nhà Liễu Chân Nhã đẩy ra ngoài cửa phòng, sau đó “binh” một tiếng đóng cửa lại.


Người một nhà Liễu Chân Nhã đứng ở ngoài cửa cùng người không có tản đi nhìn nhau cười hắc hắc, Noãn Noãn cùng Giang Thành đối với cửa phòng đóng chặt quơ quơ nắm tay, “Thật sự là không có lễ phép.”


Trở lại phòng đóng cửa lại, bốn người nhìn nhau không nói gì, không có tâm tình tiếp tục xem phim hoạt hình, cũng không muốn ngủ, làm gì tiêu hao thời gian còn lại đây?


“Còn hơn bốn tiếng mới đến năm giờ, thật là dài đăng đẳng a, không bằng chúng ta đánh bài đi?” Mới vừa học được bài Tú lơ khơ, Giang Thành kích động đề nghị.


“Con nít không cần cứng rắn như vậy.” Liễu Chân Nhã cưng chiều xoa bóp khuôn mặt trắng noãn của Giang Thành, “Chỉ có hơn bốn tiếng, xem TV một lát hoặc là nằm một lát, thời gian lập tức liền qua.”


“Con đói bụng, muốn ăn thứ gì đó.” Noãn Noãn đáng thương xoa xoa bụng, “Con không thích ăn thịt dê, từ xế chiều đến giờ chỉ ăn hai ba quả đào.”


Liễu Chân Nhã lúc này mới nhớ lại buổi tối bọn họ ăn chính là thịt dê, mà Noãn Noãn bởi vì không thích ăn thịt dê nên không ăn. “Con muốn ăn cái gì, mẹ đi ra ngoài mua cho con.”


“Sắp rạng sáng rồi, bên ngoài sao còn bán đồ ăn?” Trang Nhĩ Ngôn nói xong dương môi cười, nói nhỏ: “Nói đến đói bụng, anh cũng có chút đói, chúng ta vào Noãn viên ăn thịt nướng thế nào?”
“Thịt nướng?” Liễu Chân Nhã nhíu mày, Noãn viên có thể đốt lửa sao?


“Hay quá, hay quá, ăn thịt nướng.” Noãn Noãn cùng Giang Thành thiếu chút nữa nhảy lên cao ba trượng, nhưng cuối cùng còn nhớ rõ phòng không có cách âm nên cực lực đem thanh âm hưng phấn đè ép xuống.
Liễu Chân Nhã không thể nề hà mà đem mấy người muốn ăn thịt nướng vào Noãn viên.


Tiểu Mật cùng Ngọc Tấn Ngâm vừa nghe nói mấy người muốn ăn thịt nướng cũng không khỏi nở nụ cười, chỉ vào Trang Nhĩ Ngôn hỏi: “Lúc trước ngươi đem dầu muối tương dấm chua tiến vào sẽ không chính là vì hôm nay đi?”


Trang Nhĩ Ngôn ha hả cười, “Tôi đây là phòng ngừa chu đáo. Nơi này sông núi hữu tình, lại không có bóng người, nếu tôi không chuẩn bị đầy đủ hết, làm sao dám đem Noãn Noãn cùng Giang Thành vào đây?”


Tìm một khu đất trống, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn bắt đầu lấy than nhóm lửa, Tiểu Mật mang theo Noãn Noãn cùng Giang Thành đi dòng suối nhỏ bắt tôm cá, Ngọc Tấn Ngâm chạy lên núi hái nấm.


Ánh lửa dâng lên nhiễm đỏ gương mặt như ngọc của mọi người, Liễu Chân Nhã lo lắng hỏi: “Đốt lửa trong Noãn viên sẽ không có ảnh hưởng gì sao?”


“Em đã sớm cách pháp thuật ngăn cách chỗ này, yên tâm, một chút ảnh hưởng cũng sẽ không có.” Trả lời xong vấn đề của Liễu Chân Nhã, Tiểu Mật phe phẩy cánh vội vàng hướng tới Noãn Noãn, “A, Noãn Noãn, chân gà rừng này là của chị, em không được lấy.”


Noãn Noãn nghiêng thân, a ô một ngụm nuốt trọn chân gà nướng vàng óng ánh tỏa mùi thơm ngát bốn phía, “Tới trong tay em thì là của em, lấy trước hưởng trước.”


Trang Nhĩ Ngôn xé một cái chân thỏ nướng vàng óng ánh, đem thịt chân thỏ xé tinh tế dâng tới miệng Liễu Chân Nhã. Thấy Liễu Chân Nhã ăn đến nheo mắt lại, khóe miệng bóng loáng, không khỏi cúi đầu, môi ôn nhuận nhẹ nhàng dán lên khóe miệng Liễu Chân Nhã, “Ăn ngon không?”


Liễu Chân Nhã mở choàng mắt, con ngươi màu đen dưới ánh mặt trời lóng lánh như trân châu đen, “Ăn thật ngon, mãnh liệt đề cử.”
“A…” Trang Nhĩ Ngôn thấp giọng cười khẽ.


Nướng gà rừng, nướng thỏ hoang, cá nướng, lại dùng một tô súp nấm thơm ngát, khi Liễu Chân Nhã mang theo Trang Nhĩ Ngôn và hai đứa bé ra khỏi Noãn viên bụng bị trướng tròn vo, bữa ăn khuya này ăn thực là quá vẹn toàn!






Truyện liên quan