Chương 12: Ác ma chưa chắc phải lòng tôi (12)
#Công cuộc tỏ tình của Vĩnh Kỳ ( )
***
-Cô hẹn Hòa giùm tôi được chứ? - Vĩnh Kỳ đứng phía sau tôi miệng hỏi liên hồi. Tôi thở dài, đây là lần thứ bao nhiêu cậu ta hỏi tôi thế không biết?
Bước lại vài giá đựng sách, tôi bỏ chúng vào đúng vị trí. Vĩnh Kỳ vẫn còn đứng đằng sau, theo đuôi tôi từ lúc mới bước chân vào xếp hàng vào thư viện, và miệng thì hỏi không ngừng. Không biết hôm nay cậu ta ăn trúng cái gì mà nói nhiều thế không biết?
-Được không? - Vĩnh Kỳ đứng bên trái tôi, giọng có vẻ rất vội vàng và có gì đó hồi hộp, cứ như là sắp làm một chuyện gì đó kinh khủng lắm không bằng. Cậu ta khoanh tay đứng bên cạnh, không thèm giúp tôi đến một tay trong khi tôi ôm một lần cả chục cuốn sách.
-Cậu là con nít hả? Sao hôm nay nói nhiều thế? Không im lặng được một chút hả? Có cần tôi lấy khăn nhét mồm cậu lại không? - Vừa bỏ xong cuốn sách Lịch sử lên kệ sách, tôi ôm mấy cuốn còn lại, quay qua nhìn đứa con trai bên cạnh một cách ngao ngán, trong lòng tôi bây giờ phải nói là rất khó chịu. Vĩnh Kỳ chỉ im lặng, lắc đầu vài cái, nếu cậu ta nghĩ đến viễn cảnh tôi cầm cái khăn nhét vào miệng cậu ta một cách độc ác thì xin thưa rằng: Cậu nghĩ sai lệch rồi, tôi chỉ nói chơi thôi, mà cũng chẳng có khăn mà nhét vào cái miệng lắm chuyện của cậu ta đâu.
Cả buổi sáng ngày hôm nay, tôi lên xếp hàng để trả sách cho thư viện. Tưởng là có một ngày yên ổn trước khi thi học kì, thế mà cái tên Vĩnh Kỳ thối tha này xuất hiện và quấy rầy tôi cả buổi sáng. Cậu ta hỏi nên tỏ tình thế nào, địa điểm ở đây, nói như thế nào mới phải,... Tôi trả lời cả rồi, thế mà vẫn chưa có hết, Vĩnh Kỳ vẫn còn bám theo tôi để hỏi. Hình như kinh nghiệm về tình yêu của cậu ta, chính là số 0 không hơn không kém.
Chưa để cậu ta mở miệng, tôi bực mình, tiếp tục gằn giọng:“ Sao không đi kiếm Hòa đi, còn đứng đây hỏi này hỏi nọ làm gì.” Nói xong, tôi ôm mấy cuốn sách qua kệ đựng sách Toán học. Vĩnh Kỳ vẫn chưa chịu dừng lại, cậu ta tiếp tục bám theo.
-Nếu mà bị con nhỏ từ chối, cậu cứ mặt dày vậy thì tốt. - Tôi buộc miệng nói một câu, Vĩnh Kỳ chỉ ngẩn mặt ra rồi đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Cười một cách khinh thường, tôi quay mông bỏ đi. Vĩnh Kỳ cứ đứng ngẩn ngơ như thế vài giây như thể đang phân tích câu tôi vừa nói rồi liền chạy theo:“ Vậy cô hẹn Hòa giùm tôi nhé?”
Tôi khựng lại, thở dài một cái. Trời ơi là trời, sao tên này dai như đĩa thế?! Có một vấn đề mà cứ hỏi hoài, hỏi mãi, hỏi không biết chán. Nếu như biết cái tính thật của cái tên Vĩnh Kỳ này là mặt dày và vô cùng nhây như thế này thì tôi đã mặc kệ cậu ta với Hòa rồi. Phiền ch.ết đi được, mà cái tên “Ác ma” của tôi đặt cho cậu ta, coi như là đã đi vào dĩ vãng. Cả mấy cô bạn gọi là vô cùng thích và thích Vĩnh Kỳ vì cái vẻ lành lạnh, tất cả diễn tả bằng hai từ thôi: Vỡ mộng!!
-Được không? - Ra khỏi thư viện, Vĩnh Kỳ vẫn đi theo tôi chẳng khác gì một con thú cưng đi theo chủ của nó. Chép miệng một cái, thôi thì giúp cũng được, đằng nào thì Hòa cũng thích Vĩnh Kỳ, mà con nhỏ đó nghe lời tôi kinh khủng. Tốt nhất nên nói có, bởi vì khi cậu ta mới hỏi, tôi bảo “Không” và cậu ta bám theo cho đến giờ, hình như bắt buộc tôi phải nói “Có” thì mới được ấy.
-Rồi rồi, tôi chỉ giúp tới đây thôi. Còn lại, tự xử! - Tôi gật đầu rồi quay người đi. Được rồi, chỉ nói một câu cho Hòa thôi. Còn lại, cho cậu ta tự làm lấy.
Gió vẫn thổi nhè nhẹ, bầu trời vẫn xanh ngắt, và ở trên trời là những đám mây bồng bềnh trôi. Cây hoa Phượng ở trường tôi vẫn trổ bông đỏ rực, một vài tuần trước, người ta gọi đó là dấu hiệu của mùa thi, nhưng hôm nay thì thực là ngày thi chứ không phải báo hiệu nữa. Ngày mai là ngày thi đầu tiên, tức là thứ tư bắt đầu thi. Như vậy thì vào ngày thứ sáu tuần này, chúng tôi sẽ thi học kì xong. Chậc chậc, ngày hôm đó chắc hẳn là vui lắm đây!
***
-Còn 10 phút nữa hết giờ, các em nhanh chóng làm xong bài. - Tiếng giám thị vang lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường rồi cúi xuống, khoanh vào đáp án rồi bỏ bút xuống coi lại bài. Coi bài xong xuôi, tôi chống cằm nhìn xung quanh, căn phòng thật yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng đặt bút lạch cạch, tiếng xào xạc khi lật bài thi qua rồi lật lại, lâu lâu là tiếng ho nhẹ của vài người. Yên tĩnh đến kì lạ, à không, cũng không lạ lắm, là ông thầy Nghĩa nên mới im thế.
Quay lên nhìn Thái Bảo thi cùng phòng với tôi đang khóc không ra nước mắt, Thái Bảo quay xuống nhìn tôi bất lực rồi lấy bút ấn xuống rồi bật lên, kêu cạch cạch đến khó chịu. Chậc chậc, mấy ngày trước khi thi học kì, gặp được giám thị cũng không khó lắm, thậm chí là dễ chịu. Lúc đó, tôi còn có thể giúp Thái Bảo một chút, nhưng giờ thì bó tay. Gặp ngay thầy Nghĩa đại khó tính ở trường coi thi, thế quoái nào lại là môn Anh Văn - môn mà cái tên hay cầu cứu tôi dở tệ.
Tôi thở dài, Thái Bảo dịch người qua một chút, lưng hơi nghiêng qua, để lộ bài thi trước mặt tôi. Cậu ta cầm cây bút chỉ chỉ vào mấy câu trắc nghiệm, mặt hơi run, len lén nhìn tôi rồi len lén nhìn lên chỗ thầy giám thị đang lơ đãng nhưng rồi bỏ tay lên bàn trông cực kì nghiêm khắc.
Tôi đưa mắt lên nhìn thầy Nghĩa, đợi thầy quay mặt đi một rồi mới dám đưa tay xuống bàn, viết thành chữ “ A “ nhưng không để lại dấu vết, sau đó là đáp án của vài câu sau. Vừa xong, thầy giám thị liền liếc mắt xuống chỗ tôi nhưng không nói gì, mắt thầy đúng là kinh khủng mà, những người đi trước nói quả không sai, sau này tôi cần phải đề phòng thầy hơn nữa, không thì với tình trạng Thái Bảo cứ tệ thế này thì...
Thái Bảo nhanh chóng quay lưng lại như không có gì, cậu ta thở phù nhẹ nhõm. Tôi khẽ thở dài, nếu như ngày nào cũng như thế này thì tổn thọ tôi mất, tổn cả chục tuổi ấy chứ!
Nếu không phải là do tôi có lần qua Mỹ chơi ba tháng hè, trình độ tiếng Anh nhờ đó mà khá hơn chứ không thì tôi ch.ết mất. Người ta bảo mấy đứa học giỏi, khi làm bài thi là bị bệnh câm và điếc, cái này có vẻ không đúng với tôi mấy thì phải. Khi nào làm bài thi, Thái Bảo cho dù ngồi xa hay ngồi gần, cậu ta cũng khều tôi chỉ cho ít nhất 1 câu. Còn mấy “cao thủ” xung quanh thì im lìm, không thèm liếc mắt tới người khác, đặc biệt là mấy bạn lớp 10a và 10a . Nhìn lên Thái Bảo phía trên, cậu ta còn nợ tôi vài câu cảm ơn đấy!
-Hết giờ, các em dừng bút, bỏ bài thi ra ngoài bàn, thầy tự đi thu. - Được một lúc, thầy Nghĩa nhìn vào đồng hồ nói, vừa dứt câu là tiếng trống vang lên báo đã hết giờ. Tôi há hốc mồm, thầy... có phải là quá siêu rồi hay không? Canh chuẩn thế không biết!
Cầm cặp đi ra ngoài, tôi nhéo tai Thái Bảo đi, cậu la oai oái kêu đau, tôi mặc kệ, cho chừa cái tội không chịu học bài! Mấy ánh mắt của bạn học thi cùng phòng nhìn tôi chằm chằm, vài người chớp chớp mắt, tỏ vẻ kinh ngạc. Cũng đúng thôi, Thái Bảo cao hơn tôi một cái đầu, cũng thuộc dạng cao to và cũng được mấy đứa con gái nói là đẹp. Thái Bảo có học ka-ra-te thậm chí là kĩ thuật rất tốt là đằng khác. Thế mà khi nào cũng phải cúi phục trước bạn lớp trưởng Gianh Đình, còn tôi chỉ là hưởng phúc ké thôi, ha ha.
-Tui về nói Giang Đình cho ông biết mặt! - Tôi hằm hằm đi trước, nói thực là thi học kì hay thi một tiết, Thái Bảo đều làm tôi phát cáu. Cậu ta nghe được vậy thì nuốt nước bọt, vọt chạy đi trước. Tôi đội lại mũ rồi đi lại phía quán Mây, mặc kệ cậu ta, việc đó tính sau. Còn giờ, thực hiện bước cuối của màn “giăng tơ” của tôi gần một học kì này cái đã!
-Bảo An, lại đây! - Hòa hét lớn, tôi vội chạy lại, có chuyện gì mà nó hét ầm lên thế kia? Đã vậy, xung quanh là nguyên cả lớp tôi chứ không phải là đám bạn tôi hay chơi cùng.
-Hử? Kêu bổn cô nương làm gì? - Tôi đứng trước mặt Hòa, sẵn tiện liếc mắt qua Vĩnh Kỳ đứng gần Lâm đang luyên thuyên gì đó, mặt cậu ta cố ra vẻ bình tĩnh nhưng tôi biết, thực chất là đang run kia kìa!
Vĩnh Kỳ dường như cũng thấy tôi, cậu ta cắn môi nhìn tôi. Tôi cười khinh, gật đầu muốn nói ra chỗ hẹn trước, tôi ra sau. Nhưng mặt Vĩnh Kỳ cứ đần ra...
Mặc kệ Vĩnh Kỳ hiểu hay không, tôi nhìn Giang Đình đang “giảng bài” cho một tốp đứa, trong đó có cả Thái Bảo. Nhìn qua Hòa, nó cười hề hề nhìn tôi. Chớp mắt nhìn nó, hôm nay bạn Diệp Hòa bị làm sao thế này? Khùng hay đứt dây thần kinh nào đó?
-À, bà mang cái này cho tui chứ gì. Cám ơn, há há. - Tôi giựt lấy một ly sinh tố vừa mới làm xong trên tay Hòa một cách ngon ơ. Hòa chớp mắt nhìn tôi, tôi chớp mắt nhìn nó rồi cười ha hả:“ Thôi mà, cái này coi như bà mua cho tui ha! Còn giờ, đi ra gốc cây Phượng gần khu thể dục với tui đi, bà đi trước nhá!”
Chưa để Hòa trả lời, tôi đã đẩy nó đi trước. Hòa mặc dù không hiểu gì nhưng vì xưa nay tin tôi nên chớp mắt nhìn tôi, tôi cười cười:“ Đi đi, hôm nay có bất ngờ cho bà đó!” Nó mím môi khó hiểu rồi ngu ngơ đi trước, tôi cầm ly sinh tố rồi bật cười. Bọn lớp tôi nhìn tôi với ánh mắt dành cho người đang làm trò hề và người bị “dại”, tôi cũng không thèm quan tâm, mặc kệ tụi nó.
Chống hông nhìn bóng người đằng trước đang bước vào lại trường, tôi quay lại nhìn trong đám người đang nhao nhao lớp tôi, Vĩnh Kỳ hình như đã đi trước. Tốt tốt! Tôi nên đi theo mới được chứ!
-Bảo... Bảo An... - Hoài đang giật giật khóe môi, giọng nó run run nhìn tôi:“ Bà có cần tui gọi cho bệnh viện không?”
Tôi bật cười, bệnh viện gì chứ, tôi nào có bị bệnh gì đâu. Cùng lắm là đang quá vui sướng thôi mà.
-Nó giờ có cho vào bệnh viện, cũng chưa chắc là có bệnh viện nào chứa nổi nó! - Giang Đình sau khi “giảng bài” cho mấy đứa không chăm học bài cũ xong thì cầm một lon coca ra đứng trước mặt tôi. Trà My và mấy đứa con trai xung quanh cũng hùa theo, tôi cười cười, mặc kệ tụi nó đi, không thèm quan tâm!
Tôi bỏ đi, không thèm nói với tụi nó. Ha ha, giờ nói với tụi nó thì cũng như không thôi, tốt nhất là bám theo hai đứa kia cho rồi.
***
Tôi không những bám theo kịp Hòa mà còn vượt qua con nhỏ, tất nhiên là nó không biết vì tôi đi qua nó, ngăn cách là mấy dãy nhà. Lên đến sân thể dục, tôi qua chỗ gốc cây Phượng ở bên trái sân thể dục, chắc là Hòa sẽ qua chỗ cây Phượng bên trái sân thể dục vì nó gần hơn. Lại gần chỗ Vĩnh Kỳ, tôi bắt gặp khuôn mặt đang run lên vì hồi hộp củacậu ta.
-Chuẩn bị hết rồi? - Tôi ngờ ngợ hỏi, Vĩnh Kỳ gật đầu bảo rồi.
Ngay sau đó, đùng một cái, một đám người xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hay biết. Là đám Giang Đình, Hoài, Lâm, cậu bạn lớp phó, Mỹ Dung,Trà My, Chí Dũng bắp, Trung,.... Mà... tụi nó lên đây làm gì? Hòa có biết không vậy?! Nếu mà nó biết thì hỏng hết!!!
-Sao... mấy đứa này ở đây? - Vĩnh Kỳ nhíu mày nhìn tôi, tôi cười ha ha không biết gì. Giờ thì nói sao? Tôi không dẫn tụi nó lên, cũng không nói là chặp nữa là Vĩnh Kỳ tỏ tình. Nếu mà tụi nó nói tôi dắt lên thì ch.ết tôi rồi...
-Mò mò đi theo, có gì lạ đâu. - Chí Dũng ngáp dài trả lời, trời ạ, tụi nó đi theo khi nào thế này? Sao tôi không hay biết gì là thế nào?!
Trà My dựa vào tường gật đầu. Tôi chép miệng, thôi thì đến cả rồi thì cứ núp đi, đó là con may vì tụi nó chỉ là chiếm 1/ lớp thôi chứ không thì tệ hơn nữa. Tôi vỗ tay chỉ đạo, không để Hòa biết là được rồi:“ Thôi kệ đi, trốn đi rồi tính.”
Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn tôi, tôi khẽ thở dài rồi núp ra sau một gốc cây, cặp sách đã giục ở dưới quán Mây nhờ giữ giùm, và hình như tụi nó cũng vậy, không còn thấy cặp sách đâu.
Giang Đình gật đầu ra vẻ hiểu chuyện rồi trốn sau tôi, mấy đứa còn lại cũng chia nhau ra trốn ở vài chỗ như bụi cây, gốc cây ở gần hàng rào, một số thì chui tót lên cây ngồi, thậm chí là tụi nó lấy mấy cái thùng rỗng mà mấy bữa trước đựng đồ cho môn thể dục mà chui vào, đục hai cái lỗ để nhìn. Vĩnh Kỳ đứng trơ trọi giữa một khoảng trống, nếu như tụi này không đến thì trông... ừm, trông giống hoàng tử vì cậu ta cũng khá đẹp trai. Nhưng trường hợp này thì hoàng tử cái gì nữa, một là đứng trước tụi bạn trong lớp để rồi xấu hổ, hai là phải qua bên gốc cây bên kia mà không biết nói làm sao với Hòa. Mà chắc gì Vĩnh Kỳ đã nghĩ được như thế.
-Trốn làm gì vậy? - Giang Đình bám vào vai tôi khẽ hỏi.
-Trốn Hòa, để Vĩnh Kỳ còn tỏ tình. - Tôi cười cười đáp lại, đến nước này rồi thì nói ra hết cho rồi. Sắc mặt Giang Đình hơi ngạc nhiên rồi nhỏ nhéo hông tôi một cái:“ Vậy mà không nói, còn phải để mẫu hậu lén lút đi theo ngươi!”
Tôi cười cười nhận lỗi:“ Mẫu hậu tha lỗi, "tiểu nữ" biết tội rồi.” Giang Đình nghe vậy thì gật đầu, cười vô cùng sảng khoái và vui vẻ.
Cái trò hoàng cung này hơi trẻ con nhưng nó cứ như là hoàng cung thật của lớp tôi ấy. Đình Đình được tôn là mẫu hậu của lớp, tôi là con thứ hai, con thứ tư là Hoài và Trà My thứ năm, Mỹ Dung là con người thứ bảy, còn Hòa là con út trong cái quan hệ vô cùng phức tạp của lớp tôi. Con trai đầu của “mẫu hậu” Giang Đình là bạn lớp phó, kiêm luôn là bạn cùng bạn cũ của tôi. Đứa con thứ ba là Chí Dũng Bắp, còn thứ sáu là bạn Trung. Hiển nhiên là trong “hoàng cung” này, mẫu hậu của tôi không có chồng, tương đương là cha của tôi và mấy đứa còn lại là ai thì không biết. Vì lúc đó, Giang Đình chép miệng nói như thể là đang chìm đắm vào thế giới kiếm hiệp:“ Một hôm đó, bổn cung đang đi ngao du thiên hạ. Đi đến gần một đồng cỏ thì thấy bảy đứa trẻ ở đó, không có ai biết cha mẹ của bảy đứa nhỏ là ai nên ta nhặt về nuôi. Bảy đứa đó là bảy tụi bây đấy!”
Hoàng cung của tụi tôi còn chưa hết, phải còn có binh lính, cung nữ,... Mà làm cái đó cũng còn đỡ, đỡ hơn Thái Bảo. Không biết tại sao mà Thái Bảo, đường đường là một đứa con trai cực kì đủ tố chất làm “người đàn ông nam tính”, thế mà bị Giang Đình phong cho cái chức... Thái giám. Ban đầu, bọn tôi cười muốn rụng cả hàm, cười đến nỗi đau cả bụng, không nhịn cười nổi. Thái Bảo cũng có phản đối nhưng vì tụi con trai, tụi nó thấy “thú vị” nên hùa theo Giang Đình, bọn con gái thì không có ý kiến gì. Thế là Thái Bảo tự dưng từ trên trời, à không, từ miệng của Giang Đình mà bị phong cho cái chức Thái Giám.
Mà thôi, mọi chuyện tôi sẽ kể sau. Còn giờ, chuyện cần tập trung đó là Vĩnh Kỳ và “muội muội” Diệp Hòa của tôi cơ!
Hòa bước vào, mặt thật sự là rất ngu! Mọi tiếng nói đã dừng hẳn lại, tôi gật đầu, bọn này cũng được, ít ra thì cũng biết im lặng lại. Nó có hơi ngạc nhiên vì thấy Vĩnh Kỳ trước mặt. Tôi suýt nữa thì phụt ra cười nhưng may là kìm lại được. Chẳng lẽ Hòa không thấy mấy cái chân đang đong đưa trên mấy cành cây, mấy tiếng loạt xoạt và tiếp di chuyển nhẹ, lâu lâu là tiếng la mắng của tụi bạn lớp tôi sao? Nếu là không thì đúng là ngốc, thật đấy.
-À ừm... Bảo... Bảo Ăn đâu? -Trong lúc đang run và ngại, Hòa phát âm tên tôi một cách sai hoàn toàn. Ở mấy bụi cây, Hoài và Chí Dũng không nhịn cười được nên cười một cách nhỏ hết sức có thể, nếu như bây giờ không phải là đang trốn, hai đứa nó đã lăn ra cười bò rồi.
Tôi lắc đầu buồn cười, thực là không biết nên làm gì nữa. Ngay cả Vĩnh Kỳ bình thường giấu cảm xúc khá giỏi mà cũng bụm miệng, cậu ta cố nhịn cười. Hòa hóa thẹn, con nhỏ mím môi rồi nhìn Vĩnh Kỳ, hình như nó lấy hết tự tin ra nói ba chữ:“ Bảo An đâu?”
Tôi ɭϊếʍƈ môi, có mỗi cái tên mà cũng lấy can đảm ra để nói, đã vậy còn là tên bạn thân nó, có phải là bị khùng rồi không? Mặc dù là có đứng trước mặt người nó thích nhưng trước đây, nó còn hùng hồn nói xấu, nói trước mặt cậu ta được mà?
***
P/s: Thực là muốn kết thúc cái bạn Vĩnh Kỳ ở chương này rồi. Thế mà trong lúc viết, không ngờ nó “đẻ” ra nhiều tình huống hơn, thế là thành ra nó dài! Nó vượt qua chỉ tiêu truyện mình viết a!
=)) Vậy nên chương nữa nhé, hí hí:))