Chương 37: Sự thật về nữ phụ Diệp Y Lam
Diệp Y Lam ngồi trong xe ngựa, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay nàng vẫn cầm cuộn tranh.
Quân Phong Minh thấy nàng như vậy cũng không nói gì, hắn cảm thấy có một số việc hắn không nên biết thì hơn.
Vừa đến cửa cung nàng không nói một lời liền xoay người về cung của mình bỏ lại Quân Phong Minh bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của nàng.
Trở lại cung của mình nàng liền đi về phòng của Ngân Hồ.
Vừa vào phòng liền thấy Ngân Hồ đang suy tư một cái gì đó, không cần nói nàng cũng biết hẳn là đang nghĩ đến vị thất vương gia kia đi.
“ Thế nào, vết thương của muội tốt chứ “ Diệp Y Lam ngồi bên giường lấy trong tay áo ra một bình dược đưa cho Ngân Hồ.
Ngân Hồ vừa thấy nàng lập tức nở nụ cười xinh đẹp nhưng đôi mắt ấy lại không có chút ánh cười nào.
“ Lam tỷ tỷ, muội không sao.”
Diệp Y Lam thở dài đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Ngân Hồ: “Ngân Hồ, thật ra thì ta nghĩ muội nên nói rõ với y tốt hơn. Có vài thứ bỏ lỡ rồi sẽ phải hối hận cả đời đó.”
Ngân Hồ nghe thấy lời của nàng thì nước mắt lập tức trào ra, đôi mắt ước lệ ôm chặt lấy nàng:
“ Lam tỷ tỷ, muội không xứng với huynh ấy, muội chỉ là một... còn huynh ấy là thất vương gia nổi tiếng. Muội thật sự không xứng.”
“ Ngu ngốc, muội có biết tình yêu là gì không? chỉ cần là người mình yêu y sẽ không để ý lời nói của thiên hạ, thân phận thì có gì, huống chi muội có thân phận cao quý ngay từ nhỏ, con gái của thánh nữ cầm tông còn sợ không có nam nhân nào theo đuổi sao.” Diệp Y Lam vuốt nhẹ mái tóc của Ngân Hồ, trong lòng không khỏi ảo não, mọi việc hình như không còn nằm trong tay nàng nữa rồi.
“ Muội biết rồi...” Ngân Hồ nghe lời nói trêu chọc của nàng thì đỏ mặt, sau đó nàng ta nhìn qua bức tranh trên tay của nàng.
“ Lam tỷ, bức tranh này là?”
Diệp Y Lam mới nhớ ra, lập tức đưa bức tranh cho Ngân Hồ, Ngân Hồ từ nhỏ đã yêu thích những thứ này có lẽ nàng sẽ biết bức tranh này.
“ Muội xem thử bức tranh này.”
Ngân Hồ nhận tranh, cẩn thận mở bức tranh ra, vừa nhìn thấy bức tranh nàng liền trợn tròn mắt:
“ Lam tỷ, bức tranh này chẳng phải của Ảnh Mị tiểu thư sao? vì sao tỷ lại có.”
“ Hử? làm sao muội biết.”
“ Cái đó, Ảnh Mị tiểu thư chưa từng vẽ hết một bức tranh.”
“ Ảnh Mị tiểu thư? người này rất nổi tiếng sao?” Diệp Y Lam nhìn thái độ của Ngân Hồ liền đoàn ra một số việc.
Ngân Hồ trợn mắt nhìn Diệp Y Lam như quái vật, sau đó không thể tin nói: “ Lam tỷ, tỷ không biết sao? Ảnh Mị tiểu thư là một vị tài nữ nổi tiếng của Nhạc Lâm Quốc chúng ta.
Mọi người biết đến Ảnh Mị tiểu thư khoảng 6 năm trước, nghe đồn vị tiểu thư kia rất xinh đẹp, là một quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành, nàng ấy tinh thông cầm kỳ thi họa.
Thơ nàng ấy sáng tác đều mang một nổi buồn vô tận, tiếng hát của nàng như điệp khúc oán niệm nhân gian. Tiếng đàn của nàng ấy như cỏi mộng thần tiên, bước vũ của nàng như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng không ai biết rõ vị Ảnh Mị tiểu thư là tiểu thư nhà nào, có rất nhiều người được phái đi theo dõi nhưng không ai có thể bằng khinh công của nàng...
Nếu như Du Tiên cô nương là tiên thánh của Phượng Hoa Lầu thì Ảnh Mị cô nương chính là tài nữ của Diêu Vũ - là đại diện cho Nhạc Lâm quốc.
Đáng tiếc vị Ảnh Mị tiểu thư kia rất lâu rồi không xuất hiện rồi.”
Diệp Y Lam có chút nghẹn họng, nàng đưa tay xoa đầu của mình, hình như thân phận của vị Ảnh Mị này không có trong nguyên tác của tác giả, một phần kí ức của nữ phụ mà nàng được thừa kế cũng không đầy đủ.
Chẳng lẽ nữ phụ chính là Ảnh Mị, vậy có thể nói rõ lý do vì sao nữ chính vẫn luôn muốn giết nữ phụ sao?
“ Khụ... cái kia, có cách nào nhận biết được ai là Ảnh Mị không? kiểu như một dấu hiệu nhận biết.”
Thường thì trong truyện cổ đại mấy người có thân phận hoa mĩ như vậy đều có một vật để nhận biết, vì nếu không có vật đó thì sẽ có nhiều người mạo nhận thì làm thế nào.
“ A, nghe nói Ảnh Mị tiểu thư rất thích mặc y phục màu trắng, bên hông có một kim ngọc lệnh bài khắc hai chữ “ Ảnh Mị“.”
“ Kim Ngọc lệnh bài, như vậy có phải hay không rất dễ nhận ra.”
“ Không không không, kim ngọc đó được lấy từ ngọc thạch mười vạn năm, nét chữ trên đó là nét chữ của Ảnh Mị tiểu thư, muốn làm giả chỉ sợ không làm được.”
Diệp Y Lam đột nhiên nhớ đền lệnh bài nàng nhặc được trong phòng sách lập tức lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài:
“ Muội xem có phải cái này không?”
Ngân Hồ cẩn thận xem lệnh bài sau đó trừng lớn mắt, miệng lắp bắp, hàm răng đánh vào nhau: “ Đây thật là lệnh bài của Ảnh Mị tiểu thư, thật không sai, thật sự là của Ảnh Mị. Lam tỷ, tỷ vì sao có lệnh bài này...”
Ngừng một chút đột nhiên Ngân Hồ hét lên: “ Không lẽ tỷ chính là Ảnh Mị tiểu thư?”
“ Việc này tỷ cũng không biết, ký ức của tỷ không được đầy đủ. Nhưng những thứ này tỷ tìm được trong thư phòng của mình trước kia....” nói được một nữa nàng liền ngậm miệng, những thứ quan trọng như vậy mà nữ phụ thật sự quá tùy ý, hình như đối với nàng mấy thứ đó quăn cũng không ai xem.
Khóe mắt Ngân Hồ giật giật, được rồi, chủ nhân của nàng mặc dù rất xinh đẹp, rất tài giỏi nhưng đừng dùng cái từ ví tiên nữ gắn với chủ nhân nàng, nữa chữ cũng không liên quan.
“ Việc này chỉ sợ tỷ chính là Ảnh Mị, muội nghe nói 1 năm trước, Ảnh Mị chính là bị người của tây vực ma giáo truy sát, hình như võ công bị phế, bị thương rất nặng thì phải.”
Diệp Y lam đột nhiên nhớ đến lời của Diệp Lâm Lang, nữ phụ hình như cũng từng phế võ công.
Thân phận của nữ phụ hình như không đơn giản như vậy, xem ra nàng phải tìm cách khôi phục kí ức.