Chương 1: Tuổi thơ, kí ức
“aaaaaaa, ba ơi không phải con, không phải con mà, ba đừng đánh nữa con đau lắm, con không đẩy Uyển Nhi con không đẩy, không phải con mà ba ơi.
” tiếng một đứa bé tầm 3- tuổi hét lên khàn khàn chắc là do la hét nhiều.
Dương đôi mắt hai màu quỷ dị với một màu tím khói ánh vài tia xanh lá như mặt nước hồ thu, một bên một màu xám khói ảm đạm,đôi mắt nó trong veo xoáy vào tâm hồn kẻ khác đỏ lên vì khóc nhìn bóng con người mà nó gọi bằng “ba”, ánh mắt ủy khuất.
Nhưng con người ấy chỉ nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét, ghê tởm: “ mày là quái vật, mẹ mày cũng thế” vẫn giáng từng đòn roi xuống tấm thân nhỏ bé kia không thương tiếc.
Sau một hồi đánh đến múc người nó không còn một chỗ nào nguyên vẹn, làn da trắng mịn như trứng gà bóc dính nhớp nháp máu thì bỏ đi.
Ngày nào cũng vậy, mỗi lần ông ta về là những lần nó trở thành thứ cho ông trút giận, dần dần rồi thành quen, nó không còn khóc nữa nhưng nó không biết răng chính điều đấy lại làm cho ông ta ngứa mắt nó hơn, ông ta bảo nếu nó không khóc, nếu nó không nghe lời ông ta thì ông ta sẽ giết mẹ nó- vợ của ông ta.
mẹ là người nó yêu thương nhất, dù có thông minh, suy nghĩ chính chắn thế nào thì nó vẫn là một đức trẻ, nó tin chắc rằng điều ông ta nói là sự thật, ông ta lấy mẹ nó cũng là vì số cổ phần mẹ nó giữ trong tập đoàn Mãn Thị- tập đoàn thuộc top 10 thế giới, giữa ông ta và mẹ nó không có tình yêu, nếu có chỉ là từ mẹ nó thôi.
mẹ nó lại đi si mê một con ác quý như ông ta nên kí nhượng lại tập đoàn và số cổ phần cho ông ta, mục đích đã đạt được, ông ta bắt mẹ nó kí vào đơn li hôn nhưng mẹ nó không chịu vì vậy ông ta luôn hành hạ nó để bắt mẹ nó kí nhưng không được.
vậy là ông ta dẫn tình nhân của ông ta về nhà trước mặt mẹ nó.
Uyển Chi cùng con riêng của mụ ta- Uyển Nhi luôn tìm cách hành hạ mẹ con nó vì tại mẹ con nó mà mụ ta không được chính thức làm Hoàng phu nhân (họ của ba nó, sau khi chuyển nhượng tđ cũng đổi thành Hoàng Thị).
Uyển Nhi lúc nào cũng gây suwj với nó, nếu nó cãi thì nhỏ sẽ mách ba nó và nó vs mẹ nó sẽ bị đánh hoặc bỏ đói tùy mức độ.
Hôm ấy là một ngày mưa, mưa to lắm.
Cơn lao phổi của mẹ nó vì cái lạnh này mà lại tái phát, nó và mẹ nó bị ông ta và 2 mẹ con Uyển bắt ra ngoài sân ngủ, trời lạnh, chẳng có gì để giữ ấm, cơn ho của mẹ nó càng dồn dập, nố nhìn mẹ nó nước mắt chảy dài, nó ôm bà vào lòng nghẹn ngào.
thấy người bà lạnh ngắt, nó liền chạy ra cửa đập mạnh hét lên “ ba ơi, ba ơi, ba làm ơn cứu mẹ đi ba ba ơi!!!” nó hét lên tuyệt vọng dù biết ba nó sè không ra đâu nhưng giờ đây nó chẳng biết phải làm thế nào, nhưng lạ một điều là ông ta bước ra khỏi cửa, nó tròn mắt ngạc nhiên, ba nó ra, ba nó ra!!!!!!!!! nó không tin được nữa, chẳng lẽ ông ta còn tình cảm với mẹ nó, bà sẽ được cứu chứ.
mẹ nó còn ngạc nhiên hơn nó nhiều nữa kia, con tim bà nhảy cẫng lên vì sung sướng nhưng nềm vui của bà, niềm hi vọng của có bị dập tắt ngay khi ông ta mở miệng: “ bọn mày có biết nửa đêm rồi không hả, im ngay đừng để tao phải trừng phạt mày” ông ta vữa nói vừa lườm nó, nó có chút hụt hẫng, thất vọng và căm phẫn nhưng nó cũng tự trách nó ngu ngốc, ông ta là gì còn lương tâm mà nó mong chờ làm gì cho mệt, nó nhếch mép khing bỉ trong lòng, dương đôi mắt căm hận nhìn ông ta, thấy ánh mắt đó, nó làm ông nổi điên lên, ông ta cầm li rượu đang uỗng ném vào đầu nó, thứ gì đó đằng đặc sền sệt chảy ra.
MÁU, với nó quen rồi nên chả thấy đau mà chỉ nghe thấy có gì đó vỡ vụn.
giới hạn, giới hạn của con người, ông ta đã vượt quá giới hạn rồi.
hận thù khắc sâu trong đôii mắt nó, đôi mắt tím đặc biệt của nó mọi khi trong veo mà nay đỏ đục, hàn khí toát ra từ người nó làm ông ta lạnh sống lưng nhưng nghĩ nó là trẻ con nên quát lớn “mày giám nói thế với tao” 2 mẹ con Uyển kia cũng xuống góp vui.
mụ ta kích nó “thật là vô học, mẹ nào con nấy nhỉ”, vừa nghe mụ ta nhắ đến mẹ, nó nguôi dần, quay sang mụ ta: “ loại vô học, cướp chồng người khác là bà, đừng bao giờ động đến mẹ tôi, bà không đủ tư cách”, “chát” một tiêng khô khốc vang nên, ông ta tát nó, với nó là quá bình thường, gạt ít máu dính ở khóe miệng, nó noi, không con là giọng nói trong vắt, cao vút và ngọt ngào ngày nào, giờ giọng nó trầm xuống, băng lãnh khẽ làm ông ta rùng mình, một đứa trẻ 4 tuổi sao có thể, ngay cả lời ông nói cũng không có uy lực như thế: “ Hoàng Thiên Bảo, ông hãy nhớ ngày này, ngày mà ông chỉ có một đứa con là Hoàng Uyển Nhi thôi, Hoàng Hải Băng đã ch.ết rồi”.
Nói rồi nó bước qua chỗ mẹ nó đang ho sặc sụa, dìu bà ra khỏi căn biệt thự này, trước khi ra khỏi cổng, nó ngoái lại nhìn nơi với nó la địa ngục, nơi mà sau này nó sẽ quay trở lại và chả cho những ai đã làm gia đình nó tan nát, làm mẹ nó khổ sở, phải.
nó sẽ quay lai.