Chương 39
Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùng thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, trôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảo quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến cậu, cậu tự đặt cậu vào hoàn cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.
Cậu nhấc điện thoại định gọi cho An Ninh.
-Alo.
-Em ngủ chưa?
-Chưa, em vừa mới tắm xong, có chuyện gì vậy?
-Ah không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.
An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sang lắng nghe bất cứ khi nào cậu cầu dãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô không dành chọn vẹn cho cậu?
-Có chuyện gì vậy?- An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.
Cậu cũng im lặng một hồi rồi cúp máy, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng dấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa, cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
-Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.
-Đợi em một lát, em xuống ngay.
An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mắt dưới lầu. Gương mặt đó, ngay cả nó có hiện hứu trước cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có mãi ở bên cạnh. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho AN Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần. Ba năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết chân trọng nó.
Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, một chai rượu và một đĩa đồ nhắm. An Ninh rót cho cậu một ly và cô cũng tự rót cho mình một ly, xong xuôi đâu đấy, cô ngồi đợi cậu uống cạn. Mùi cạy nồng của rượu trôi xuống cổ họng cậu bỏng rát, An Ninh vẫn đang ngồi đợi cậu. Anh mắt của cô khiến cậu không thể không nói gì.
-Xin lỗi vì đã kéo em ra ngoài muộn thế này.
-Có chuyện gì sao? Anh không bao giờ uống rượu quá khuya.
-Anh cũng không hiểu vì sao mình lại uống rượu. Chỉ đơn giản là uống uống một thứ gì đó, và muôn được ngồi cạnh me thế này.
-Em đã ở đây rồi, em sẽ không hỏi anh là có chuyện gì cả. Vậy nên anh cứ uống đến khi nào anh muốn.
Cậu luôn thích câu nói đó của cô, câu nói như muốn nhẹ nhàng bước vào sâu trong trí não cậu để rồi tự tìm hiểu xem trong đó đang xảy ra chuyện gì? An Ninh không bao giờ cố gắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cậu, cô thường kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi cậu tự nói ra hay cho tới khi những hành động hay lời nói bất thường của cậu đủ để cô hiểu ra mọi vấn đề.
-Anh biết điều nay là không nên hỏi em, nhưng…nó luôn ở trong lòng anh suốt hai năm qua….anh luôn thắc mắc, liệu đã có phút giây nào…em thôi yêu Thiên Bảo chưa?
Câu hỏi của cậu út khiến An Ninh giật mình, trong suốt hai năm qua, cô luôn nuối hận thù trong lòng, cô nghĩ đế cậu hai cũng chỉ với ý nghĩ muốn giết ch.ết cậu cho hả dạ. Nhưng, cậu út lại nói tới chứ yêu, dường như noa đang lần mò, lục lọi trong tim cô, tình yêu mà cô vẫn giữ cho cậu, nó đã được bảo quản ở một nơi nào đó.
-Không, em hận anh ta, cả đợi này em hận anh ta, cho đến khi ch.ết em vẫn hận anh ta.
Cậu cười nhạt, cậu rót đầy một ly rồi uống cạn.
-Vậy mà anh nghĩ rằng em đang nói dối cơ đấy An Ninh. Nhiều lúc anh cũng đã nghĩ, liệu trong trái time m, khi nào mới có chỗ đứng cho anh, thời gian ba năm qua, mọi thứ đối với em chỉ là vô nghĩ, tình yêu của em vẫn dành cho người đã đẩy cuộc đời em xuống vực. Con kẻ si tình mù quáng như anh, luôn trở về nhà với hai bàn tay trắng.
-Anh say rồi đó, Thiên Bảo. Em nghĩ là anh không nên tiếp tục.
-Anh xin lỗi vì đã nói với em những lời đó, anh thừa nhận, anh đã hơi say. Nhưng chỉ có rượu mới giúp anh có đủ dũng khi để nói ra…
Đốt nhiên cậu nắm lấy tay An Ninh rồi xiết mạnh khiến An Ninh giật mình.
-Liệu anh có nên tiếp tục chờ đợi nữa không hả An Ninh.?
Cô còn chờ đợi điều gì ở kẻ xấu xa kia? Thiên Thành nói quá đúng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của mình để yêu Thiên Bảo. Đêm trôi qua thật nhanh, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mê muội nào rồi cũng phải tỉnh lại, có lẽ đã đến lúc cô buông tay ra và quên đi mọi thứ.
Chap:
Cậu ngồi đợi mẹ ở phòng khách, căn nhà vẫn vậy, chẳng khác gì mấy so với hai năm về trước, có lẽ điều khác biệt duy nhất chỉ là nó đã trở nên vắng vẻ hơn. Cha cậu quản lý tập đoàn ở nước ngoài cả năm mới về nhà một hai lần, Thiên Mai thì về nhà chồng, anh Thiên Minh giờ công tác ở bộ ngoại giao, anh cũng có cơ ngơi riêng và đã tự lập được cả năm nay. Căn nhà chỉ còn lại mẹ và Thiên Bảo sống. Mọi thứ càng trở lên to lớn hơn khi chỉ mình cậu đang ngồi đợi bà trong căn phòng quá ư là rộng lớn này.
-Hôm nay có chuyện gì mà con lại tới tìm mẹ như vậy, Thiên Bảo?
Bà Lưu bước vào khiến cậu hai giật mình.
-Con có chuyện muốn nói với mẹ.
-Chuyện gì? Không lẽ…con đã chấp thuận qua lại với con gái của Tô phu nhân lần trước.
-Không, là chuyện liên quan đến An Ninh.
Sắc mặt bà Lưu bỗng thay đổi hẳn, vẻ tươi cười ban đầu bỗng chốc trở nên sắc bén và đanh thép. Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bà mở tủ lấy ra chai rượu rồi rót một ly đặt trước mặt cậu hai rồi nói.
-Đó là chuyện quá khứ rồi, cần thiết phải nhắc lại không?
-Cần, vì những gì con biết là chưa đủ…đúng không mẹ.
Cơn tức giận của bà bốc lên, cậu có thể cảm nhân được tròng mắt của bà dần đỏ lên, hai tai cũng biến sắc.Nhưng sự bình tĩnh vẫn hiện hữu trên gương mặt bà giống như chiếc mặt nẹ tự nhiên vậy.
-Tất cả những gì con biết là tất cả.
-Con thì không nghĩ như thế.-Cậu hai kiên quyết.
-Vậy, theo con, chuyện đó con gì nữa? Mẹ không muốn vì một con a hoàn mà làm rạn nứt tình mẹ con giữa chúng ta, con hiểu chứ, Thiên Bảo.-Bà cố tỏ ra vẻ mềm mỏng với cậu.
-Con chỉ muốn biết những gì cần biết, để con con có thể tự quyết định mình nên làm gì tiếp theo.
-Tại sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện đó? Không lẽ…..con hồ ly đó trở về tìm con?
-Không có con hồ ly nào cả,xin mẹ hãy thận trong với lời nói của mình.
-Giờ thì con giỏi rồi, con có đủ thẩm quyền để lêm mặt dạy đời mẹ và để bảo vệ con hồ ly đó.
-Chính mẹ mới là người sai trong chuyện này, hà có gì mà mẹ phải đuổi cỏ ra đường như vậy?
-Tất cả là vì con đấy Thiên Bảo ạ. Nếu con không đi quá xa thì đâu đến nỗi mẹ phải đi tới nước đó. Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn giữ vững cái nhà này.
-Giữ vững cái nhà này ư? Mẹ thừa biết, đứa bé trong bụng cổ là con của ai, mẹ nhẫn tâm giết ch.ết cháu nội của mẹ sao? Con không thể hiểu nổi mẹ.
-Mẹ thà mang tiếng ác mà giết nó đi ngay từ khi nó chưa hình thành còn hơn để sau này nó bị mọi người khinh rẻ. Con đã bao giờ nghĩ qua nếu như đứa bé sinh ra đời, mọi người sẽ nói như thế nào? Khi nó ra đường, mọi người sẽ chỉ vào mặt nó mà thốt lên: “A, ****** là hầu gái, đồ con hoang, mày không đủ tư cách để làm cháu Lưu gia” hay đại loại một lời phỉ bang nào như vậy. Rồi đây con nghĩ cha con sẽ đồng ý cho còn lấy An Ninh? Con nghĩ ông ấy sẽ còn tàn ác đến thế nào nếu như ổng biết con yêu nó.
-Mẹ cón thể đợi con về rồi giải quyết mọi chuyện. Cớ sao lại giấu con lâu như vậy? Mẹ biết là con đã khổ sở thế nào không?
-Mẹ hiểu con mẹ hơn ai hết. mẹ biết con là người nặng tình nặng nghĩa. Nhưng thế giới của chúng ta và thế giới của An Ninh quá khác nhau, mẹ làm như vậy chỉ muốn tất cả đều có cuộc sống mới. Con hiểu chứ Thiên Bảo.
Cậu ngồi sụp xuống. Đúng như Thiên Bảo nói, cậu biết sự thật cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, mọi chuyện chỉ càng rối thêm. Mẹ cậu nói quá đúng, giữa cậu và An Ninh luôn có rào cản, bức tường lớn quá cao và giày. Cả hai không thể phá vỡ nó, nó sẽ chỉ làm cho cả hai kiệt ức và mệt mỏi. Cậu đã không suy nghĩ nhiều như vậy, không tính toán cho cả hai, cậu nợ An Ninh quá nhiều, khiến cô ấy hận quá nhiều. Có lẽ, đã đến lúc cậu từ bỏ, từ bỏ An Ninh là lời xin lỗi tốt nhất của cậu dành cho cô vào lúc này. Cậu chẳng biết làm gì hơn nữa, cậu bất lực, cậu chán nản, cậu hận, hận chính bản thân mình đã reo rắc tội lỗi đến cho người con gái mà cậu yêu thương.